Sau Khi Phân Gia Tủ Quần Áo Nhà Ta Thông Hiện Đại


Lâm Tiểu Mãn sức lực to lớn đem Lâm Nhị Hổ đặt trở lại vị trí ban đầu giống như xách gà con: "Không vội, trước tiên chúng ta dời tủ sang vị trí khác." Nàng vừa nhìn sang bên đó thì thấy cách khoảng năm bước về phía đông có một cái cây lớn, cửa mở ở đó, bị cây lớn chặn lại, nếu không nàng đến đó người ta lại tưởng nháo quỷ.

Chỉ là không biết tủ bên này đã chuyển dịch, vị trí bên đó có dịch chuyển theo không? Hai tỷ đệ họ mỗi người nhấc một bên, di chuyển tủ về phía đông năm bước, quả nhiên khung cảnh bên kia cũng thay đổi, có thể thấy nếu bên này dịch chuyển thì bên kia cũng sẽ dịch chuyển theo.

Lâm Tiểu Mãn và Lâm Nhị Hổ lần lượt đi vào tủ, khi quay lại nhìn thì thấy cánh cửa ở ngay phía sau đại thụ.

Lâm Tiểu Man nắm lấy tay Lâm Nhị Hổ, trịnh trọng nói với hắn: "Không được buông ra! Không được chạy loạn! Không nói lung tung!" Lâm Nhị Hổ có chút ngượng ngùng, dù sao hắn cũng đã mười một tuổi, trong thôn coi như là một đại hài tử, có đại hài tử nào ra ngoài còn phải dắt tay.


Thấy Lâm Nhị Hổ không gật đầu, nàng liền đưa tay sờ thắt lưng của hắn, ý là muốn trói hắn vào thắt lưng sao? Hắn vội vàng nắm lấy tay Lâm Tiểu Mãn nói: "Tỷ, đệ sẽ không buông, không buông đâu." Lâm Tiểu Mạn hài lòng nắm tay hắn đi về phía đông đúc.

Trước khi đến gần hơn, Lâm Nhị Hổ đã ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng thoang thoảng trong không khí, hắn "ực" một tiếng nuốt một ngụm nước bọt.

Đừng trách hắn thèm ăn, khi cha nương còn sống, cả nhà có thịt hàng ngày, tuy nhiên từ sau khi cha mẹ qua đời, hai tỷ đệ hắn đã hơn một năm không ăn thịt.

Lâm Tiểu Mãn nhìn về phía mùi hương truyền đến, ở đó có một chiếc xe đẩy kỳ lạ, phía trên xe có một chiếc hộp trong suốt, bên trong hộp có mấy thanh tròn dài và viên nhỏ tròn tròn.

Một giọng nói phát ra từ phía sau xe: "Xúc xích nướng, cá viên, hai tệ một xiên." Lâm Tiểu Mãn đoán rằng cái dài chắc chắn là xúc xích nướng còn cái tròn chắc chắn là cá viên, cả hai đều được bán xâu như kẹo hồ lô.


Nhưng hai tệ là gì? Tiền đồng? Đúng rồi, tiền đồng có hình tròn! Khi nàng vừa định đi qua mua hai xiên để Lâm Nhị Hổ ăn thử thì có một người phụ nữ mặc váy dài cùng hai đứa trẻ đi trước họ.

“Lấy cho tôi hai cái xúc xích!” Nói xong, nàng nhìn thấy trong tay người phụ nữ có một hình vuông, cô ta chỉ về phía hộp vuông, ấn trên bề mặt vài cái, từ trong hộp đen liền truyền ra giọng nói: "Tiền trả là bốn tệ, hoan nghênh lần sau ghé thăm!"Hai người cực kỳ ngạc nhiên: “Tỷ tỷ, ở đây người ta mua đồ không cần tiền sao? Nhưng lấy đâu ra mấy hộp đen đó?”Lâm Tiểu Mãn lắc đầu, nàng cũng muốn biết!Một người phụ nữ mặc váy áo bó sát đi ngang qua, tay cầm một khối vuông đặt trên tai, vừa đi vừa chửi: "Thế nào?Tôi sửa sang nhà cửa, mua đồ gia dụng, sau khi kết hôn còn phụng dưỡng mẹ anh, giờ anh lại muốn chúng ta đứng ra trả tiền thế chấp cho bà ấy mua nhà.

Sính lễ tám vạn anh lại ngại nhiều?Trong khi anh bỏ ra hai mươi mấy vạn để mua xe, tôi không phải còn không bằng chiếc xe của anh sao? Anh đánh bàn tính cũng thật giỏi còn đánh luôn lên người của tôi.

Được rồi, đã thế chúng ta liền chia tay, chiều nay tôi sẽ qua dọn đồ, trước đó cùng anh kết giao coi như tôi bị chó cắn,.......!Nếu tất cả đàn ông trên thế giới này đều là loại người như anh, bà đây tình nguyện cả đời không kết hôn cũng không muốn làm khổ chính mình.

Tôi nhổ! Đồ tra nam!!!"Lâm Tiểu Mãn từng nghĩ thôn phụ ở thôn Hà Đông đã đủ hung dữ không ngờ núi cao còn có núi khác còn có núi khác cao hơn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận