Sau Khi Phân Hóa Thành A Tôi Cùng Alpha Mình Thích Thầm Nhiều Năm Ở Bên Nhau


Tô Ngọc Kiệu năm mười hai tuổi vẫn nhỏ xíu một cục, chiều cao bình thường của mấy cậu nhóc lớp sáu vốn dĩ cao hơn, nhưng được cái hắn đẹp trai hơn người ta.

Có năm mươi tệ trong túi, hắn nhảy ba tuyến xe buýt tới thư viện ở trung tâm thành phố chọn sách, sau đó lại nhảy lên một chuyến xe khác tới trường học của Triệu Sở Chu.

Hôm nay là sinh nhật mười chín tuổi của Triệu Sở Chu, Tô Ngọc Kiệu muốn trực tiếp gặp mặt anh.

Số tiền dành dụm trong heo đất hôm nay hắn xài một lèo không sót lại một xu, cơ mà đây là hắn cam tâm tình nguyện vì Triệu Sở Chu.

Tô Ngọc Kiệu cẩn thận bảo vệ hộp bánh nhỏ trong tay.

Đó là miếng bánh dâu tây lớn nhất hắn chọn được ở trong cửa hàng.

Sau khi thi đại học, Triệu Sở Chu không phụ sự mong đợi của mọi người thi đậu trường kinh tế tốt nhất trong tỉnh, chuyên ngành kinh tế và quản lý.

Tô Ngọc Kiệu căn bản chả biết quản lí với ống hút (*) khác nhau ở điểm gì, hắn chỉ biết Triệu Sở Chu rất lợi hại.


(*) Ehm theo raw thì thấy quản lí = 经管, ống hút = 吸管, maybe là do cách đọc giống hay gì đó, đoạn này t không hiểu lắm có gì mn góp ý nhé.

Không hổ danh là người đàn ông của hắn.

Tô Ngọc Kiệu ngựa quen đường cũ đi tới dưới lầu khu kí túc xá của anh, vắt chân ngồi ở ghế dài chờ Triệu Sở Chu tan học.

Hắn đến không có báo trước cho Triệu Sở Chu, cho nên lúc Triệu Sở Chu ôm sách về sau khi tan học, nhìn thấy Tô Ngọc Kiệu liền sửng sốt một lát.

Mấy người bạn biết hắn vỗ vỗ vai Triệu Sở Chu: "Con dâu nuôi từ bé đến tìm cậu kìa?"
"Cái gì mà con dâu nuôi từ bé vậy, không phải con riêng của cậu à?"
"Điên à, trước mặt trẻ nhỏ đừng nói lung tung."
Triệu Sở Chu thản nhiên chửi một câu mới đi đến trước mặt Tô Ngọc Kiệu, thấy trong ngực hắn ôm một hộp bánh ngọt, trong mắt anh liền hiện lên ý cười: "Chiêu Chiêu, là cho anh à?"
"Vâng, tặng cho anh á!" Gương mặt hắn vẫn có chút bầu bĩnh của trẻ con, lại còn ghé vào tai anh nói nhỏ: "Sinh nhật vui vẻ."
Khóe miệng Triệu Sở Chu hơi nâng lên, đôi mày anh như lá liễu, ánh mắt mĩ nhân tràn ngập tình ý, bởi vì cười nên nheo lại, nhìn qua vừa phóng túng vừa phong tình.

Tô Ngọc Kiệu muốn đưa tay sờ lên đôi mắt ấy.

Nhóc con mười hai tuổi đỏ mặt, cảm thấy bản thân mình nghĩ linh tinh chết đi được, sau đó lại xoay người lấy ra một quyển sách từ trong cặp, dõng dạc nói: "Tặng anh nè, trừ bánh ngọt ra còn có quà nữa."
Một cuốn sách có tựa là 《Tình yêu trong kì bệnh dịch》, Tô Ngọc Kiệu ngay cả tên cũng chưa nghe qua, bị nhân viên dẫn tới khu sách bán chạy.

Hắn liếc mắt một cái, trong lòng chỉ nhìn được hai chữ tình yêu, ma xui quỷ khiến thế nào lại cầm nó đi đến quầy thu ngân.

Dưới lầu kí túc xá người đến người đi, không phải địa điểm thích hợp.

Triệu Sở Chu dắt hắn tới bãi đất trống ở dãy phòng học cũ, mở hộp bánh ngọt ra.

Một miếng bánh nhỏ, quả dâu tây được đặt trên lớp kem phủ, còn kèm theo một mẩu socola.


Triệu Sở Chu định lấy dĩa ra ăn, lại bị Tô Ngọc Kiệu ngăn lại.

"Không được! Anh chưa thổi nến."
Trẻ nhỏ thường nhớ rất rõ những điều này, giống như là một quy trình cố định vậy.

Tô Ngọc Kiệu lấy bật lửa và nến ở trong túi ra, Triệu Sở Chu nhìn đến bật cười, nhìn túi quần hắn hỏi: "Này là túi thần kì của Doraemon à? Sao trong đó lại nhiều đồ quá vậy?"
Tô Ngọc Kiệu bị anh nói làm cho nóng cả mặt, mím miệng chọn một cây nến màu hồng nhạt châm lửa, sau đó thúc giục Triệu Sở Chu: "Mau ước đi, sau đó thổi nến.

Nơi này gió lớn lắm, kẻo nó thổi tắt mất."
Mười hai tuổi, nhưng hắn không có cao lắm, nhỏ xíu xiu hà.

Hắn đứng ở trước mặt anh, giúp anh bảo vệ ngọn nến sáng kia.

Triệu Sở Chu nhìn hắn thật lâu, mới chậm rãi nhắm mắt.

Anh chắp hai tay lại, ước điều ước mà anh mong muốn nhất trên cuộc đời này.

Anh muốn dùng hết may mắn một đời, theo đuổi một con bươm bướm.

Lời tác giả:

Tô Ngọc Kiệu, từ nhỏ đã là một nhóc u mê.

Lần này thật sự phải nói lời tạm biệt rồi, anh Sở Chu và nhóc Kiệu Kiệu từ giờ phải ở bên nhau hạnh phúc nhé!
Vô cùng cảm ơn mọi người đã cùng đi chặng được này, nếu tiếc nuối thì đọc truyện mới của tôi nhé, nếu thích tôi thì ngồi coi Mike Wazouski nè.

Chíp, yêu tất cả mọi người.

Lời editor:
Welp, đến đây là end thật rồi.

Có 31 chương hà mà t nhây lâu quá, cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn.

See ya!

Truyện chỉ được t up ở wattpad @dynaMERC và wordpress donutandspring.wordpress.com..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận