Chương 2.
Người cũng tốt đấy chứ.
Tuyên Triết không có mù.
Trước đấy ánh sáng trong phòng u ám, với lại vóc người Văn Sương nhỏ hơn anh nên trốn ở phía dưới tây trang được bao trùm hoàn toàn, anh lại suy nghĩ công việc nên trong lúc nhất thời không phát giác nhưng khi mu bàn tay lấy tây trang cảm giác được luồng hơi thở ấm áp, giây phút đó toàn thân anh vang lên tiếng cảnh báo.
Có một người đứng sát vách tường, Văn Sương ẩn nấp thành công còn tự tạo dáng chỉnh tề như bộ âu phục thoạt nhìn khá là quái đản buồn cười.
Lúc này hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Văn Sương ngừng thở.
Cậu thấy rõ dung mạo anh, trong truyện miêu tả quá khoa trương thế nên mỗi lần anh lên sân khấu, cậu đều tưởng tượng đây là kẻ nhà giàu mới nổi đeo dây xích vàng to oạch chứ thật ra không phải, anh cao khoảng 1m9, dáng người cân đối thon dài như được nghiêm túc rèn luyện mà thành cùng với đường nét mỹ nhân ngư eo chó đực, tuy cậu không quan tâm đến dàng người cũng thấy đẹp cực kỳ, gương mặt anh vô cùng trẻ, mày kiếm mắt sáng, anh khí bức người lúc yên tĩnh có cảm giác đè nén vô cùng mạnh.
Bất chợt, Tuyên Triết híp híp mắt.
Với tín hiệu này, trái tim Văn Sương ngay tức khắc đập liên tục, khí huyết xông thẳng lên đầu.
Chợt cái khó ló cái khôn, cậu run run nặn ra một nụ cười xấu hổ nhưng không mất lễ phép: “Nếu tôi nói là tôi tới làm cái móc áo hình người cho anh, là phục vụ miễn phí, liệu anh có tin không?”
Cuối cùng, anh cũng hành động, tiện tay ném âu phục lên giường rồi dùng áo tắm dài che đi nửa người dưới rồi buộc kết bên hông.
Văn Sương cho rằng anh muốn đánh mình sợ tới mức mặt mũi co rúm lại, cậu liên tục xua tay: “Đừng, đừng, đừng! Tôi rất là yếu đuối, anh đấm tôi một cú là tôi khóc rất lâu! Không phải anh ghét người ta khóc lắm sao?”
Truyện nó miêu tả vậy đó.
Tuyên Triết rất chán ngán khi thấy người khác khóc.
Anh nghe vậy thì nhìn chăm chăm vào cậu, giọng nói trầm thấp gợi cảm vang lên: “Cậu cảm thấy mình hài hước lắm sao?”
Văn Sương không dám mở mắt ra.
Nói thật, ở trong phòng bỗng nhiên nhìn thấy một người sống rất kinh khủng nhưng mấy năm trước có không ít người vì lấy lòng anh mà đưa người lên giường, anh chỉ coi như có người không sợ chết mà xài lại chiêu cũ nhưng lúc này cảm thấy không thích hợp, với những mỹ nhân trước đấy bất kể là nam hay nữ đều là vẻ mặt quyến rũ chứ không hề giống như cái người trước mắt, sắc mặt hoàn toàn dùng từ “Sụp đổ” để hình dung.
"Cậu vào đây bằng cách nào?" Anh hỏi.
Văn Sương thấy Tuyên Triết không có ý đánh người thì lá gan cũng lớn dần lên móc ra một cái thẻ đen ở trong túi, trên mặt thẻ có chân dung bản Q đơn giản, Tuyên Triết liếc mắt liền nhận ra rồi anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Giang Túc Khuynh!!!”
Giang Túc Khuynh là bạn tốt của Tuyên Triết, cái thẻ này ở trong truyện được miêu tả rằng Văn Sương thừa dịp Giang Túc Khuynh uống say lén lấy trộm trên người anh ta.
Nhưng Văn Sương không nói là mình trộm nên Tuyên Triết cho rằng Giang Túc Khuynh đưa, lá gan béo ra rồi đấy bởi vì mình không yêu đương 28 năm nên bạn nó có thể nhét người lung tung?
Tuyên Triết vừa nghĩ vừa ghét bỏ nhìn Văn Sương, nhét thì nhét rồi sao còn nhét một người như thế chứ.
Cậu thấy anh ta xoay người đi mặc áo sơ mi thì lập tức mò theo vách tường di chuyển ra cửa, lần thứ hai cách tay nắm cửa một bước thì cậu lại nghe thấy anh lạnh lùng nói: “Tôi bảo cậu đi lúc nào?”
Văn Sương lập tức ngoan ngoãn đứng yên, không hé răng.
Có tiếng roẹt roẹt vang lên nhưng cậu không dám nhìn ngó lung tung, không bao lâu sau một đôi chân thẳng tiến vào tầm mắt, túi đen quần bọc không hổ là long ngạo thiên trong truyện, đẹp tuyệt, Văn Sương lặng lẽ nhận xét.
Tuyên Triết đánh giá người thanh niên trước mắt, vóc người cao tới bả vai mình, tóc đen mắt đen đương nhiên chú ý nhất là nốt ruồi son trên tai phải không hợp với khí chất ngốc nghếch nhưng anh luôn cảm thấy khi cậu ta cười rộ lên sẽ khiến người khác kinh hỉ.
Bởi vì Tuyên Triết đến gần nên Văn Sương hơi co rúm nhẹ một chút giống con chim cút nhỏ xíu lông xù lên.
Xem ra cũng sợ hãi đấy, Tuyên Triết nghĩ thầm Giang Túc Khuynh nổi tiếng ăn chơi mà lòng dạ không xấu nhưng vì trong nhà được cưng chiều nên làm việc bất kể hậu quả, có thể bạn nó thấy mình sẽ thích loại người như này nên ép buộc đến đây.
Giang Túc Khuynh không nói lý lẽ nhưng anh thì có, rút một tấm chi phiếu từ trong bóp tiền ra đang muốn đưa cho cậu thì thấy thân thể cậu cứng đờ sau đó run lẩy bẩy liên tục, ở giây tiếp theo nghiêng đầu ngã xuống mà bên cạnh là tủ giày đụng phải cũng không nhẹ đâu, anh thấy cậu không giống như giả vờ bèn đưa tay đỡ lấy người.
Văn Sương dựa vào lồng ngực Tuyên Triết, hàm răng cắn chặt môi dưới, sắc mặt trắng bệch mặc dù thế cậu cũng không rên một tiếng, chỉ có nốt ruồi son trên tai phải sáng rõ.
Đầu cậu đau như muốn vỡ ra, hiện tại cậu đang tiếp thu kí ức của nguyên chủ.
Ở thế giới này, Văn Sương là thanh niên nghèo đi ra từ trong núi, lần đầu tiên nhìn thấy phồn hoa bên ngoài rất lâu không thốt nên lời và từ đó ba chữ “Sợ nghèo mạt” khắc vào tận xương tủy, khoảng cách rơi vào du͙ƈ vọиɠ chỉ một bước chân.
Ban đầu đối với “Văn Sương”, thi đậu đại học có ý nghĩa là có đường ra, không những làm rạng rỡ tổ tông mà còn gầy dựng vùng trời của chính mình nhưng khi bước vào học đường nhìn thấy đám phú nhị đại tiêu tiền như nước, bị người ta cưỡi trên đầu dễ như trở bàn tay thì cậu ta mới biết được ý nghĩ của mình thật ngây thơ, khoảng cách giữa người với người có đôi khi được định từ khi mới sinh ra, cho dù đến cuối đời cũng khó có thể bù đắp nổi, không bò lên trên thì bị người ta khinh thường, bị người ta giẫm đạp nên cậu ta không muốn trải qua cuộc sống như vậy.
Vì thế Văn Sương làm trâu làm ngựa tham gia vào cái giới phú nhị đại, làm con chó bên người bọn họ, lần đầu tiên lợi dụng dung mạo đẹp đẽ câu được một thanh niên lỗ mãng, khi đã nếm được ngon ngọt rồi một phát không thể vãn hồi, cậu ta hưởng thụ ngày tháng không phát sầu vì tiền, một canh bạc thịnh yến khổng lồ vươn tay với cậu ta thì cậu ta nhất định sẽ là người thắng.
Trong Bệnh viện, Văn Sương chậm rãi mở to mắt, linh hồn cậu hoàn toàn chứa đựng quá khứ của nguyên thân nhưng với cách sống của cậu ta thì Văn Sương thật sự không dám gật bừa.
Cuộc sống có vô số lạc thú không cần thiết vì một vài thứ lạnh lẽo mà bóp nặn mình thành quái vật dù nguyên chủ thận trọng từng bước rồi kết quả đâu?
Theo như trong sách miêu tả, cậu ta dụ dỗ Tuyên Triết không được thì bị lột sạch rồi ném ra sau đó gặp phải kẻ thù từng đắc tội, bị chụp ảnh lan rộng trong giới khiến thanh danh vừa nát vừa thối trải qua cuộc sống không bằng chết.
Cần gì phải vậy, Văn Sương thở dài.
Không bao lâu sau hộ sĩ đi vào rút kim tiêm cho cậu và nói rằng thân thể không đáng ngại nên trở về nghỉ ngơi cho tốt còn tiền thuốc men đã được thanh toán rồi.
Không ngờ con người Tuyên Triết cũng tốt đấy chứ.