Mặt Cố Sâm từ xanh biến đỏ lại từ đỏ biến tím, cơ hồ không tự hỏi liền lao tới Hạ Tử Thịnh, đấm một cú lên mặt Hạ Tử Thịnh:
- Hắn là đại ca ngươi, là đại ca của ngươi! Sao ngươi có thể tổn hại nhân luân làm ra loại chuyện này?
Chàng chưa bao giờ nghĩ tới Hạ Tử Thịnh cư nhiên có tâm tư như vậy với Hạ Tử Minh.
Hạ Tử Thịnh phun ra một ngụm nước bọt, lau vết máu bên khóe miệng, trào phúng cười:
- Thì sao? Thiên hạ này cá lớn nuốt cá bé, càng mạnh thì càng tôn quý.
Nam tử yêu nhau vốn là kinh thế hãi tục, trẫm là thiên tử, toàn bộ thiên hạ đều là của trẫm, cho dù trẫm tổn hại nhân luân thì thế nào, ai có thể làm gì trẫm? Trong thiên hạ này, chỉ cần là thứ trẫm muốn thì tất cả đều là của trẫm, bao gồm cả con người, ngươi nói có phải hay không? Cố ái khanh? - Y đẩy ra Cố Sâm, giống như đẩy ra rác rưởi, châm chọc nhìn chàng.
Mọi câu nói đều đang nói đến thân phận cách xa giữa mình cùng Cố Sâm, cho Cố Sâm biết, chàng đến cả tư cách tranh giành với y cũng không có.
Từ ngày Cố Sâm cùng Hạ Tử Minh ở bên nhau, y đã hận Cố Sâm tận xương!
- Ngươi! - Cố Sâm không dám tin tưởng nhìn hắn, chỉ cảm thấy người trước mắt xa lạ cực kỳ, đã không có một chút bóng dáng của người tên Trường An mà mình quen thuộc ngày trước.
Hạ Tử Thịnh khinh thường nhìn chàng:
- Ngươi biết hắn là đại ca của ta là được.
Hắn vốn là của ta, ngươi mới là kẻ xen vào giữa chúng ta, là kẻ không nên xuất hiện!
Y hận Cố Sâm.
Hạ Tử Minh vốn chỉ là đại ca của một mình y!
Cố Sâm có tư cách gì mà chen vào giữa bọn họ?
- Ngươi..
ngươi cố ý! - Đầu óc Cố Sâm loạn thành một đoàn, rất nhiều chuyện trong quá khứ đột nhiên sáng tỏ, chàng oán hận nhìn Hạ Tử Thịnh, hai mắt đỏ đậm - Ngươi cố ý, hiểu lầm giữa ta cùng Trường Phong đều là ngươi châm ngòi, tất cả đều là do ngươi!
Nhớ tới ngày xưa Hạ Tử Thịnh ở trước mặt Hạ Tử Minh giả bộ ngoan ngoãn, ở bên tai mình châm ngòi li gián, Cố Sâm chỉ cảm thấy tâm như đao cắt, nếu lúc này còn không hiểu mình trúng bẫy của Hạ Tử Thịnh thì chàng chính là kẻ ngu xuẩn nhất trên đời.
- Trẫm đúng là cố ý, nhưng ngươi có thể làm gì trẫm? - Đứng ở đỉnh quyền lực cao nhất Đại Hưng, hiện giờ Hạ Tử Thịnh đã chẳng sợ gì nữa.
Y nhếch mép châm chọc nhìn Cố Sâm.
Nghe Hạ Tử Thịnh thừa nhận, đầu Cố Sâm nổ vang, không biết nên đối mặt với Hạ Tử Minh như thế nào.
Chàng vung nắm đấm, nhào tới Hạ Tử Thịnh như dã thú mất khống chế, điên cuồng đấm đá như muốn đẩy y vào chỗ chết ẩu đả, trong miệng không ngừng chất vấn:
- Sao ngươi có thể làm vậy? Sao ngươi có thể làm vậy? Hạ Tử Thịnh, ta đã xem ngươi như huynh đệ tốt nhất, Hạ Tử Thịnh, ta có lỗi với ngươi chỗ nào, sao ngươi phải làm như vậy?
Chàng vốn tưởng rằng mình và Hạ Tử Minh càng lúc càng xa là do cuộc sống mài giũa, không nghĩ tới lại là Hạ Tử Thịnh cố tình châm ngòi!
Tất cả đều là Hạ Tử Thịnh trăm phương ngàn kế ly gián!
- Sao ta không thể làm vậy? Ta chỉ châm ngòi ly gián mà thôi, người nghe lời nói từ một phía, không chút do dự đã lựa chọn phản bội, đến cơ hội để giải thích cũng không cho đại ca ta là ngươi không phải sao? - Hạ Tử Thịnh khinh thường nhìn chàng, hai mắt đỏ đậm đánh lộn - đến lòng tin cơ bản nhất cũng không có, ngươi căn bản không xứng với đại ca, bây giờ lấy đâu ra mặt mũi tranh chấp, chất vấn ta?
Cố Sâm đầu óc ong ong vang:
- Ngươi..
Tuy trong lòng Cố Sâm biết rõ tất cả những gì Hạ Tử Thịnh nói đều là thật, nắm tay lại vẫn không chịu khống chế vung vào người Hạ Tử Thịnh.
Chàng không cam lòng, không cam lòng cực kỳ.
Đối với đàn ông mà nói, thù hận lớn nhất là mối thù giết cha, nỗi hận cướp vợ.
Việc bây giờ Hạ Tử Thịnh làm với chàng chính là hận cướp vợ, khiến chàng hận không thể xé xác, nghiền xương Hạ Tử Thịnh.
Hai năm trước, chàng không thể tưởng tượng được Hạ Tử Thịnh chàng từng đơn phương trong tương lai sẽ có mối hận cướp vợ như vậy.
Mà hiện tại, Cố Sâm lại cùng Hạ Tử Thịnh lao vào đánh nhau, xem đối phương như kẻ thù không đội trời chung, muốn đem kẻ kia giết cho rảnh mắt.
- Đủ rồi, đều dừng tay lại cho ta! - ngay khi hai người này sắp ngươi chết ta sống đến nơi, Hạ Tử Minh lại tiến lên một bước, hét lớn tách bọn họ ra.
Nhìn đến Hạ Tử Minh, hai người hận không thể đẩy đối phương vào chỗ chết đều ngừng tay, không biết làm sao nhìn hắn:
- Đại ca..
- Trường Phong..
Hạ Tử Minh lạnh nhạt nhìn bọn họ, không nói gì cả.
Dưới bề ngoài bất thường kiêu ngạo của Lệ Thái Tử lại là một trái tim bác ái đến mức thánh phụ!
Cố Sâm nhìn hắn, trong mắt bất tri bất giác tràn đầy nước mắt, hoàn toàn không biết nên đối mặt thế nào với người trước mắt, cũng không biết có thể nói gì với hắn.
- Hạc Nô là ta an bài, buổi tối các ngươi cắt đứt cũng là ta cố tình thiết kế.
Dấu vết trên người đại ca là ta làm, đêm đó hắn không cùng Hạc Nô làm gì cả - Hạ Tử Thịnh nhìn Cố Sâm, khóe miệng giật giật nói ra chân tướng lúc trước.
Không biết vì sao, y cảm thấy mọi chuyện đã thành thế này, y nên trả lại trong sạch cho Hạ Tử Minh, không thể khiến Cố Sâm tiếp tục hiểu lầm hắn.
Hắn muốn cho Cố Sâm biết, từ trước tới nay đều là Cố sâm không xứng với Hạ Tử Minh, đại ca chưa bao giờ làm gì có lỗi cả.
Tuy đã sớm biết chân tướng, nhưng lời Hạ Tử Thịnh vẫn khiến Cố Sâm cảm giác mình giống như bị người ta đánh vài cái tát, vì không tin tưởng người yêu, vì chưa từng cho Hạ Tử Minh một cơ hội để giải thích đã lựa chọn phản bội.
Hạ Tử Thịnh nói không sai, sao kẻ như chàng có thể xứng đôi với Hạ Tử Minh, sao có thể viển vông mong Hạ Tử Minh tha thứ..
Hối hận cùng áy náy cuộc vào nhau làm Cố Sâm không chống đỡ nổi thân thể của mình, quỳ xuống trước mặt Hạ Tử Minh khàn giọng:
- Trường Phong, thực xin lỗi..
- Tích! Nhắc nhở ký chủ, độ hảo cảm của đối tượng có thể công lược Cố Sâm đã đạt tới 100 điểm khắc cốt ghi tâm, nhiệm vụ hoàn thành, xin ký chủ chú ý - Cố Sâm vừa hối hận vừa hổ thẹn, dưới xúc tác của loại tình cảm phức tạp này, cảm tình của chàng đối với Hạ Tử Minh rốt cuộc lại thăng cấp, tăng tới 100 điểm.
Khi chàng xin lỗi, tiếng nhắc nhở đã hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống cũng vang lên trong đầu Hạ Tử Minh.
Hạ Tử Minh hờ hững nhìn chàng:
- Ngươi không cần nói xin lỗi, ta đã nói tất cả đều là quá khứ, bao gồm mọi thứ giữa ta và ngươi.
- Nhưng..
- Cố Sâm chợt ngẩng đầu, chàng chưa quên mục đích mình vào cung là gì.
Chàng muốn tới cứu Hạ Tử Minh ra ngoài, không thể làm Hạ Tử Minh vẫn luôn bị Hạ Tử Thịnh giam cầm ở chỗ này.
Hạ Tử Minh xoay mặt đi, không nhìn chàng nữa:
- Ngươi đi đi, về sau đừng vào cung nữa.
Hắn biết Cố Sâm không cứu được hắn, hiện tại Cố Sâm đấu cùng Hạ Tử Thịnh chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, bởi vậy hắn cũng không muốn làm chuyện không có ý nghĩa, còn liên lụy đến Cố Sâm.
Cố Sâm ngơ ngác nhìn Hạ Tử Minh.
Hạ Tử Minh không nhìn chàng.
Hạ Tử Thịnh lập tức cười, đến gần Hạ Tử Minh, lời nói mang vài phần trêu đùa:
- Cho hắn đi? Đại ca hihf như còn hỏi ta mà.
Cố Sâm cải trang lén lút đột nhập vào trong cung, mưu đồ gây rối, ý đồ giết vua.
Đây chính là tội chết!
- Hạ Tử Thịnh..
ngươi! - Cố Sâm nhìn Hạ Tử Thịnh, tay vô ý thức siết thành nắm đấm.
Hạ Tử Thịnh không để ý đến chàng, chỉ nhìn chằm chằm Hạ Tử Minh.
Hạ Tử Minh vô ý thức nghiêng người cách y xa một chút, không trả lời.
- Thật ra, đại ca muốn trẫm thả Cố khanh đi cũng không phải là không thể - Hạ Tử Thịnh đã quen với sự lạnh lùng của Hạ Tử Minh, nụ cười không đổi nói tiếp - Chỉ là, ta lo Cố khanh vừa đi, nếu đại ca luẩn quẩn trong lòng tự sát, ta phải làm gì bây giờ?
Y muốn một lời hứa từ Hạ Tử Minh.
Hạ Tử Minh lạnh lùng nhìn y, nói:
- Hoàng Thượng yên tâm, mạng ta là cha mẹ ban cho, nếu Hoàng Thượng không muốn thần chết, thần tuyệt đối sẽ không tự sát.
An Thân Vương, An Thân Vương..
Hắn chưa bao giờ c quên tiên đế muốn hắn bình bình an an sống cả đời.
Hắn không do dự nói ra những lời này, Hạ Tử Thịnh an tâm, Cố Sâm cũng an tâm
- Có những lời này của đại ca, ta liền yên tâm hơn nhiều - Hạ Tử Thịnh cười, hôn lên khóe môi hắn - Đại ca nói cái gì thì là cái đó, trẫm sẽ thả Cố ái khanh đi, không cho hắn lại vào cung lần nữa!
Y khiêu khích nhìn Cố Sâm, y mới là người thắng cuối cùng trong trận chiến tình cảm này.
Đại ca đến cùng chỉ có thể là của một mình y.
Cố Sâm nhìn Hạ Tử Minh hờ hững và Hạ Tử Thịnh cao hứng phấn chấn ôm hắn, nắm tay siết đến khớp xương kêu vang, trong lòng âm thầm thề tuyệt đối sẽ không làm Hạ Tử Thịnh tiếp tục như vậy, một ngày nào đó chàng sẽ cứu Hạ Tử Minh ra!
Hệ thống thấy tình thế phát triển đến đây liền hỏi Hạ Tử Minh:
- Ký chủ muốn lưu lại thế giới này cùng Hạ Tử Thịnh sống bên nhau cả đời ư?
Hiện tại nhiệm vụ đã hoàn thành, Hạ Tử Minh hoàn toàn là có thể lựa chọn ở lại cùng Hạ Tử Thịnh bên nhau cả đời.
- Không, ta phải đi..
- Hạ Tử Minh quyết đoán lắc đầu.
Hệ thống đã không dám suy đoán tâm tư vị này, chỉ hỏi:
- Khi nào đi?
- Lệ Thái Tử vì Cố Sâm mà hồn phi phách tán, ta cũng phải chết vì Cố Sâm.
Như vậy ta mới có thể làm phần đời còn lại của hắn chỉ cần nhớ tới Hạ Tử Minh liền đau đến vỡ nát tim gan, thống khổ cả đời - Hạ Tử Minh nói.
Khi xem xong câu chuyện của nguyên chủ, Hạ Tử Minh luôn muốn vì nguyên chủ làm nhiều một chút, khiến Cố Sâm nhớ hắn sâu một chút.
Hệ thống ngoan ngoãn trả lời:
- Được, ta đã biết.
Đối mặt với ký chủ đứng đắn thế này, nó lúc nào cũng nghe lời giống một cái AI nghiêm túc.
- Thế giới sau ta có thể dùng điểm đổi việc được gặp lại hắn, cùng hắn bên nhau cả đời không? - Hạ Tử Minh ngừng một chút mới mở miệng.
Hắn rất muốn bồi thường người này, cùng hắn sống trọn vẹn cả đời.
Cho dù đối phương chỉ là một chuỗi số liệu, hắn cũng có thể nhận ra và yêu hắn.
Hệ thống nhất thời không phản ứng kịp:
- Ai?
Hạ Tử Minh không nói nữa.
* * * Nga, được, có thể, ta sẽ hỏi giúp ngươi.
- Hệ thống lúc này mới nhận ra người Hạ Tử Minh đang nói là ai..