"Chúng ta đến rồi.”“Ừ.”
Trần Tĩnh Dương xuống xe mở cửa cho Ninh Ánh Bạch, cô đang ôm bé gái dụi dụi mắt, nói một câu mơ hồ: “Xin chào chú Trần.”
“Đưa Miểu Miểu về trước à?” Trần Tĩnh Dương nói.
"Không cần, cứ đến phòng mà chúng ta thường đặt trước đi, con bé có thể tự ngủ được."
"Để bảo mẫu nhà em trông con bé không phải càng tốt hơn sao?"
"Em không muốn đi đường vòng về một chuyến nữa." Ninh Ánh Bạch ôm Ninh Miểu Miểu ngồi vào ghế phụ, đóng cửa lại, “Em nhớ hắn.”
Hơi thở của Trần Tĩnh Dương cứng lại, “Hắn cũng thế.”
Chuyến đi buồn tẻ nhạt nhào, họ không nói chuyện nhiều.
Nhưng khi ánh mắt liếc sang nhìn Ninh Ánh Bạch, Trần Tĩnh Dương luôn cảm thấy hôm nay lúc cô lướt điện thoại còn vui vẻ hơn bình thường.
Sau khi vào khách sạn, đặt Ninh Miểu Miểu lên giường, Ninh Ánh Bạch đóng cửa lại, vừa quay người lại đã bị Trần Tĩnh Dương đẩy vào tường.
Hai người hôn nhau say đắm suốt chặng đường đi vào phòng tắm, làm một phát ngay tại chỗ, như đang mở cửa để xả lũ ra.
Ninh Ánh Bạch nghĩ, lần này bọn họ cũng đâu có lâu lắm chưa gặp, sao lại điên cuồng như vậy? Sau đó cô lại được đặt xuống giường, cũng không đếm nổi mình đã lên đỉnh bao nhiêu lần.
Đây chính là cảm giác khi quan hệ tình dục với Trần Tĩnh Dương, hắn biết tất cả sở thích tình dục của cô, có thể thay đổi chúng theo những thay đổi tinh tế trên biểu hiện của cô mà không cần cô nói ra.
Kỳ lạ thay, họ đã ở bên nhau được vài năm rồi, trước đó cô cũng đã có quan hệ thể xác với rất nhiều người, nhưng chỉ sau vài tháng cô sẽ cảm thấy chán họ - kể cả chồng cô.
Chỉ có Trần Tĩnh Dương mới có thể khiến cô muốn tiếp tục quan hệ tình dục với hắn.
Điều này không chỉ là do điều kiện phần cứng của hắn quá vượt trội so với đàn ông bình thường, mà khi anh chàng này cảm thấy bất an rồi thỉnh thoảng sẽ xác nhận vấn đề này với cô, nên Ninh Ánh Bạch cũng biết được nguyên nhân đằng sau.
Cô đã nhiều lần được đưa lên đỉnh cao, pháo hoa trong não tụ lại rồi bùng nổ, thật hoàn hảo khi chìm vào giấc ngủ nhẹ nhàng sau cuộc ân ái mãnh liệt.
Trong cơ thể cô có một loại cảm giác quen thuộc, cô tưởng là Trần Tĩnh Dương đang lau chùi cơ thể cho mình, cô khẽ mở một mắt, quả nhiên là thật.
"Chị Bạch, em có thể ly hôn rồi ở bên anh mà, anh sẽ coi Miểu Miểu như con ruột của mình." Hắn lại nói câu này.
Dù bị từ chối hết lần này đến lần khác, nhưng lần au vẫn sẽ nói bằng ngôn ngữ thẳng thắn nhất, thái độ chân thành nhất.
cô có thể nghe ra được.
"Vốn dĩ Miểu Miểu đã là con ruột của anh." Ninh Ánh Bạch còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, lúc nói chuyện cũng nhẹ giọng, thản nhiên.
"A?"