Ninh Ánh Bạch lấy điện thoại di động bên gối, mở tài khoản WeChat chính thức ra, đưa cho Trần Tĩnh Dương: "Hôm nay vừa có kết quả, suýt nữa quên nói cho anh biết."
"Kết luận kiểm tra: theo mặt sinh học, cho thấy Trần Tĩnh Dương là cha ruột của Ninh Miểu Miểu...!" Trong lòng Trần Tĩnh Dương đầy sự nghi hoặc, đọc câu cuối cùng của bản pdf trên màn hình xong, nhảy dựng ra khỏi giường.
Điện thoại của Ninh Ánh Bạch suýt nữa đã bị hắn ném đi, "Chuyện xảy ra khi nào?"
"Hai tháng trước, em mơ hồ cảm thấy Miểu Miểu nên là con của anh mới phải."
"Không đúng, anh đã buộc ga rô trước khi em mang thai Miểu Miểu rồi mà!"
"Vì vậy em mới không nghĩ về phương diện đó, mãi cho đến khi...!em đi về nhà ăn tết, mùng 4 tết em đã đưa con bé tới gặp anh, phải không? Khi anh dẫn con bé đi đọc sách, không hiểu sao em lại có cảm giác...!giống như vậy.
rõ ràng con bé đã lớn như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên em cảm nhận được, dù sao đi giám định cũng không phiền toái, chỉ cần tiêu chút tiền là được." Ninh Ánh Bạch xuống giường đi đến trước mặt Trần Tĩnh Dương, vuốt ve gò má của hắn, "Không phải năm đó em đã nói với anh là em có đa nang à, xem ra người thần kì chính là anh đấy."
Trần Tĩnh Dương vẫn im lặng.
Một giọt nước mắt nóng hổi từ ngón tay Ninh Ánh Bạch chảy xuống mu bàn tay cô.
"Anh khóc cái gì hả?" cô hỏi.
"Không có!" Trần Tĩnh Dương đi đến bên giường lấy ra một tờ giấy, "Chuyện như vậy xảy ra, ai mà không hưng phấn cho được?"
"Được." Ninh Ánh Bạch ôm hắn từ phía sau, "Em sẽ đi bàn chuyện li hôn với anh ấy.
Chúc mừng sinh nhật."
"Hả?" Trần Tĩnh Dương vẫn chưa nguôi ngoai tỉnh táo lại khỏi cảm xúc vừa vui vừa buồn này, "Hôm nay không phải là sinh nhật của anh."
"Hôm nay là âm lịch."
"Anh chưa bao giờ tổ chức sinh nhật vào ngày âm lịch cả!"
"Im đi! Em tặng anh một đứa con gái miễn phí, mặc kệ hôm nay là ngày mấy đi nữa, anh có muốn không?”
“Không muốn! Ai lại đi coi con cái là quà tặng chứ!”
“Vậy anh muốn quà gì?”
“Một tờ giấy ly hôn và hai tờ giấy đăng ký kết hôn."
“Đây mà coi là món quà nghiêm túc được à?"
"Anh không muốn quà nữa.
anh muốn gia đình ba người của chúng tôi sống cùng nhau."
"Thế này mà là một nhà ba người sao? Chúng ta đi gặp con gái chúng ta đi."
Ninh Miểu Miểu nằm ngửa yên lặng ngủ trên giường lớn, con bé tựa hồ đang mơ thấy một điều gì đó rất đẹp đẽ, khóe môi còn nở nụ cười.
Đây là lần đầu tiên Trần Tĩnh Dương chính thức coi Ninh Miểu Miểu là “con gái” của mình, mặc dù hắn đã được chứng kiến con bé lớn lên từng chút một khi con bé còn trong bụng Ninh Ánh Bạch.