Phụ hoàng đưa ta rời khỏi hồ cá chép đầy nguy hiểm.
Cảnh cáo: "Chiêu Nhân, con nhất định phải nhớ kỹ, không được đến gần bất kỳ hồ nước nào, đặc biệt là hồ cá chép."
Nói xong, ông ấy còn dặn dò Lý công công, phái người đến gia cố hàng rào của hồ cá chép cao và kiên cố hơn.
Ta nghi ngờ hỏi: "Phụ hoàng, người có phải là cảm thấy con sẽ gặp chuyện ở hồ cá chép?"
Phụ hoàng ngẩn người ra, há miệng ra, nhưng lại không nói gì.
Ta mạnh dạn đưa bút cho phụ hoàng: "Phụ hoàng có thể viết ra."
Phụ hoàng nhìn ta với ánh mắt vừa có tán thưởng, vừa có bất đắc dĩ.
Ông ấy nhanh chóng viết, thế nhưng thứ được viết trên giấy lại là một mớ hỗn độn đen sì sì, không có một chữ nào.
Suy đoán táo bạo trước đó của ta, đã được nâng cấp.
"Phụ hoàng, có phải người biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng lại không thể nói, cũng không thể viết ra?"
Phụ hoàng kinh ngạc nhìn ta, liên tục chớp mắt.
Ta lập tức hiểu ra.
Phụ hoàng cũng đã thức tỉnh, cũng biết những chuyện trong cuốn tiểu thuyết kia.
Thế nhưng ta lại cảm thấy khó hiểu.
Đã biết như vậy, tại sao phụ hoàng lại sủng ái một nữ phụ độc ác như ta, mà lại lạnh nhạt với nữ chính?
Nữ chính trong tiểu thuyết là công chúa Chiêu Dương, nữ nhi ruột của phụ hoàng và mẫu hậu, trong tiểu thuyết được miêu tả là người dịu dàng lương thiện, thông minh hơn người, cơ trí dũng cảm.
Phụ hoàng há miệng ra, muốn nói lại không nói nên lời, cuối cùng chỉ biết bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Chẳng lẽ cuốn tiểu thuyết kia còn có phần tiếp theo?
Sau khi ta c h ế t đi, còn xảy ra chuyện gì khiến phụ hoàng khó lòng tiếp nhận sao?
Ta nửa thật nửa giả nói với phụ hoàng, ta đã mơ một giấc mơ, nhìn thấy những chuyện xảy ra trong tương lai.
Bị phụ hoàng và mẫu hậu hiểu lầm, gả cho ngoại tộc hòa thân bị ngược đãi, ngay cả khi c h ế t đi, t.h.i t.h.ể còn bị treo trên tường thành phơi nắng ba ngày.
Vừa nói, ta vừa rưng rưng nước mắt.
"Còn có Trình Tử Nghiêu nữa, hắn giống như biến mất vậy, trong tiểu thuyết căn bản không hề nhắc đến hắn."
Nói đến hắn, ta càng thêm uất ức.
Phụ hoàng lại trừng mắt, dường như rất có ý kiến với Trình Tử Nghiêu.
Ta chớp chớp mắt, nghĩ đến một khả năng.
"Phụ hoàng, có phải sau khi con c h ế t đi, Trình Tử Nghiêu mới xuất hiện?"
Phụ hoàng điên cuồng chớp mắt.
Ta đoán đúng rồi.
"Hắn làm chuyện xấu sao?"
Phụ hoàng chớp mắt.
"Hắn đã làm gì?"
Phụ hoàng không thể nói ra.
Hai cha con chúng ta đều bất đắc dĩ thở dài.
Phụ hoàng nói với ta: "Không lâu nữa, trẫm có thể giải quyết được rắc rối trước thời hạn.
Tóm lại, trước lúc đó, con hãy tránh xa Chiêu Dương ra một chút."
Ta gật đầu đồng ý.
Chiêu Dương là nữ chính, phụ hoàng không nói, ta cũng sẽ cố gắng hết sức tránh xa nàng.
Phụ hoàng là cửu ngũ chí tôn, ngay cả ông cũng phải mất một khoảng thời gian mới có thể giải quyết được rắc rối, ta không dám nhúng tay vào.
Hôm nay, ta đến cung hoàng hậu thỉnh an.
Mẫu hậu giữ ta lại trò chuyện, còn sai người làm món bánh mà ta thích nhất.
Đã lâu lắm rồi ta không được gặp mẫu hậu hòa nhã vui vẻ như vậy.
Ta ở lại bầu bạn với bà, kể cho bà nghe những câu chuyện thú vị mà ta đọc được và nghe được, hận không thể kể hết tất cả những chuyện có thể chọc bà cười.
Mẫu hậu nghe say sưa, thỉnh thoảng lại gật đầu, thỉnh thoảng lại hỏi han.
Chúng ta cười nói vui vẻ.
Trong lòng ta vui mừng khôn xiết.
Cho đến khi Chiêu Dương đến, nụ cười trên mặt mẫu hậu lập tức biến mất, bà lạnh lùng nhìn ta, còn ánh mắt nhìn Chiêu Dương lại vô cùng cưng chiều.
Trong mắt Chiêu Dương hiện lên vẻ khinh thường, cười như không cười nói: "Vừa rồi Chiêu Nhân hoàng tỷ đã nói gì với mẫu hậu, có thể khiến mẫu hậu vui vẻ như vậy? Không bằng nói cho muội muội nghe thử xem?".