Với 2000 tệ, cùng lắm có thể thuê một phòng ngủ thứ hai rồi!
Ít nhất thì Hạ Vãn Vãn đã nghĩ vậy.
Nếu Mạnh Lan ở một mình, hẳn hai người sẽ san sẻ chi phí được, phí sinh hoạt của cả hai cũng theo đó mà giảm theo, họ có khả năng làm bạn cùng phòng rồi!
Nhưng khi xe dừng trước một trong những căn hộ có giá trung bình đắt nhất thành phố, Hạ Vãn Vãn cảm thấy mình đã đến nhầm chỗ.
… Nơi này cũng tầm một hai chục nghìn một tháng đúng không?
(Mạnh Lan: Cám ơn, nhưng ít nhất là tám chục nghìn.)
Giang Sách Lãng rất có phong thái quý ông, một tay kéo một chiếc vali lớn theo sau hai cô gái. Hạ Vãn Vãn há miệng không thốt nên lời, chỉ kinh ngạc quan sát mọi thứ trước mắt. Màu vàng kim kéo dài xuống mặt kính thang máy, trong không khí tràn ngập mùi hương liệu pháp Bvlgari, trên cầu thang dán ghi chú phòng tập thể thao, hồ bơi và tầng vườn trên không.
Như thể cô ấy vừa lọt vào thế giới ngợp trong vàng son.
“Lan Lan, đây là nhà cô hả?” Hạ Vãn Vãn hỏi.
“Ừ.” Mạnh Lan đáp.
“Thuê chỗ này chắc đắt lắm...”
“Chưa từng thuê, lần sau tôi sẽ thử.”
Thang máy lên thẳng cửa nhà, Giang Sách Lãng không vào cửa chính, chỉ chân thành bảo: “Tôi không quấy rầy hai em nữa, đừng quên chấp nhận lời mời kết bạn nhé.”
“Em biết rồi, cảm ơn.”
“Cảm ơn anh Sách Lãng!” Hạ Vãn Vãn nhoẻn miệng cười ngọt ngào.
Nhà của Mạnh Lan rất trống trải, ắt hẳn do tính kỷ luật tự giác trường kỳ, không có hoạt động giải trí nên cả căn nhà trông khá đơn điệu. Nhìn sàn nhà đá cẩm thạch trắng tinh như mới, Hạ Vãn Vãn không biết mình có nên đổi dép không, hay nhà có tiền không cần dép nhỉ?
Chân của cô ấy mất tự nhiên co quắp lại.
Tuy nhiên, trong nhà Mạnh Lan chỉ có hai đôi giày thuộc về một nam một nữ.
… Nhưng lại không xuất hiện dấu hiệu nào cho thấy có đàn ông sống trong căn hộ này.
“Cô ngủ ở phòng phía Tây là được.” Mạnh Lan nói. “Trong phòng có phòng tắm riêng. Ga giường với vỏ chăn cũng được dì giúp việc đổi rồi.”
Căn hộ chung cư rộng 230 mét vuông gồm hai sảnh, ba phòng ngủ, một phòng làm việc, bốn nhà vệ sinh và một phòng quần áo.
Nơi đây thậm chí còn lớn hơn ngôi nhà ở quê của cô ấy nữa!
Mạnh Lan cũng chẳng tha thiết với việc giới thiệu nhà mình, vừa mở tủ lạnh vừa bảo: “Ở đây có trái cây, salad, trứng gà và thịt xông khói, nếu cô đói thì có thể ăn.”
Cô nhìn đồng hồ, đã mười một giờ đêm, nếu cô không ngủ, bảy giờ rưỡi sáng mai sẽ không thức dậy nổi.
Thay vì nghĩ mình như vị cứu tinh cứu vớt cô ấy, cô chỉ vội vã về phòng, tiếp tục sống theo đồng hồ sinh học của mình.
Hạ Vãn Vãn khẽ chớp mắt, lẳng lặng đóng cửa. Bỗng dưng cô ấy thấy Mạnh Lan thật kỳ lạ, cử chỉ giúp đỡ người khác chẳng giống ai cả, nói chính xác là có cảm giác cô rất thờ ơ và lãnh đạm.
Sau khi tắm xong, Mạnh Lan bắt đầu gửi tin nhắn.
Mạnh Lan: [Xin hãy chú ý quan sát giúp, gần đây tôi cứ cảm nhận như mình đang bị theo dõi.]
Quản lý bất động sản: [Xin cô Mạnh yên tâm, tôi đã thông báo với trưởng bộ phận an ninh rồi ạ. Hiện tại phòng giám sát hoạt động 24/24, hai bảo vệ trực và bốn bảo vệ tuần tra. Tháng trước chúng tôi vừa nâng cấp hệ thống an ninh để bảo đảm phủ sóng toàn diện.]
Mạnh Lan: [Cảm ơn.]
(Giang Sách Lãng:???)
*
Sáng sớm hôm sau.
Mùi thơm đánh thức đã đánh thức Mạnh Lan.
Hạ Vãn Vãn bận rộn trong bếp suốt nửa tiếng đồng hồ để làm bánh mì nướng kiểu Pháp, thịt xông khói caramel cùng trứng ớt đỏ cuộn phô mai. Tất nhiên, cô ấy phải đối xử với ân nhân cứu mạng của mình hết sức nhiệt tình rồi!
Thấy Mạnh Lan mặc áo ngủ bằng lụa màu trắng bước ra, cô ấy hơi sửng sốt. So với mấy ngày trước, phong cách này tốt hơn hẳn, vừa lười nhác vừa sang đẹp.
Mạnh Lan ngửi bữa ăn sáng rồi tiện tay rót cho mình một ly sâm panh. Mùi rượu vương trên chóp mũi, nhắc nhở cô rằng, nếu đêm đó cô không đến quán bar Hậu Hải thì sẽ không có nhiệm vụ kỳ lạ nào xảy ra. Đúng lúc chủ quán bar đã thêm Wechat của cô, máy quay an ninh bên trong và bên ngoài hẳn đã ghi lại tình hình sau khi cô uống rượu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mạnh Lan: [Ông chủ, buổi tối cách đây bốn ngày tôi bị mất ví ở quán bar, anh có thể kiểm tra camera an ninh giúp tôi không?]
Mạnh Lan là khách quen của quán bar, chủ quán cũng xem như quen biết cô.
Chủ quán: [Bất cẩn thế? Quán chúng tôi có trộm nữa à? Để tôi tìm đoạn ghi hình an ninh giúp cô.]
Chủ quán nghĩ tới Mạnh Lan bốn ngày trước, hôm đấy trông cô có vẻ chán nản, nếu bị kẻ gian nhắm tới thì cũng không ngạc nhiên mấy.
Mạnh Lan: [Nhân tiện, ly tequila tôi uống hôm trước, vị hơi lạ, quán anh mua rượu đó ở đâu vậy?]
Chủ quán nghi ngờ: [Không phải chứ, cô uống nhiều lần lắm rồi mà.]
Chủ quán: [À đúng rồi, tôi nhớ rồi! Tối đó cô không uống rượu, cô chỉ ngồi ở quầy bar một lát, tôi bảo nhân viên làm cho cô một ly nước chanh, sau đó cô rời đi.]
Mạnh Lan:?
Mạnh Lan kiểm tra lịch sử điện thoại di động, quả thực đêm đấy không hiển thị bất kỳ khoản chi tiêu nào.
Quái lạ.
Mạnh Lan quay sang: “Hạ Vãn Vãn.”
Hạ Vãn Vãn đang bỏ một quả trứng lòng đào vào miệng: “Sao vậy, vị cứu tinh của tôi?”
“Cô nói một giây trước khi cô vào thế giới Thần Ẩn, cô đang mua đồ ở cửa hàng 7-Eleven?”
“Đúng vậy.”
“Cô có lịch sử thanh toán không?”
“Có chứ!” Hạ Vãn Vãn bật điện thoại di động, thông tin ngân hàng cho thấy cô ấy đã tiêu 12.23 tệ vào ngày 1 tháng 5. Cô ấy khẽ lắc chiếc điện thoại, thắc mắc vì sao Mạnh Lan hỏi thế.
Mạnh Lan rơi vào trầm tư: Chẳng lẽ chỉ mỗi trí nhớ của mình bị sai ư?
Chủ quán: [Tôi nhớ ra tiếp rồi, đúng là cô có gọi rượu, nhưng sau đó lại nói không cần nữa, không uống rượu.]
Mạnh Lan: Cô từng nói không uống rượu lúc nào nhỉ?
Chủ quán gửi video máy quay an ninh tới.
Đoạn video quay cảnh Mạnh Lan chỉ tay vào bàn quầy bar, thì thầm vài câu với người pha chế rồi lắc đầu, một lúc sau người pha chế mang đến một ly nước chanh, có vẻ như vì cô nói hôm nay mình không uống rượu, nhưng Mạnh Lan thậm chí còn không uống nước. Cô chỉ liếc nhìn ly nước rồi đứng dậy, ắt hẳn cơn đau đầu đã khiến chân cô loạng choạng đá trúng ghế, suýt nữa thì vấp ngã, may mà quản lý quán bar nhìn thấy nên đã đỡ lấy cô.
Cô rời khỏi quầy bar, ra ngoài rẽ phải.
… Không đúng, cô sẽ rẽ trái theo thói quen, bởi vì nếu rẽ phải thì cần đánh một vòng lớn mới đến được bãi đậu xe.
Trong video, khi đã rẽ phải, Mạnh Lan đột nhiên dừng bước, dường như ngẫm nghĩ chừng ba giây và liên tục nhìn phía sau lưng mình. Sau đó, có lẽ xuất hiện nguy hiểm gì, cô bắt đầu chạy cho đến khi ra khỏi phạm vi máy quay.
Mạnh Lan nhìn thẳng vào video, nhưng cô chẳng hề có một chút ký ức gì hết. Chuyện gì đã xảy ra lúc cô gặp sự cố chứ? Tại sao cô lại không nhớ gì cả?
Hạ Vãn Vãn rót một ly nước chanh cho Mạnh Lan, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô: “Hôm nay tôi sẽ đến siêu thị mua đồ, trưa và tối cô muốn ăn gì, sườn kho hay thịt kho? Nếu cô thích ăn món gì nhẹ nhàng thì tôi cũng có thể làm mì hải sản, em trai tôi luôn khen tôi nấu ngon đó.”
Mạnh Lan ném thẻ mua đồ từ đĩa trang trí trên bàn ăn cho cô ấy: “Sao cũng được, siêu thị chỉ cách đây ba trăm mét, tôi sẽ thêm thẻ cửa an ninh cho cô, cô chỉ cần quẹt bằng điện thoại di động thôi.”
Hạ Vãn Vãn kinh ngạc, sao cô ấy có thể ăn không ở không tại nhà người ta chứ?
“Ơ, vậy sao được?”
“Cô nấu cơm mà, dì giúp việc nhà tôi quét dọn vệ sinh và nấu cơm một tiếng là 120 tệ.” Mạnh Lan ngẩng đầu.
“Không, không phải ý này! Cô cũng cho tôi ở nhờ mà, tôi sẽ đãi cô!” Hạ Vãn Vãn gật đầu. Cô ấy không muốn làm kẻ ăn bám lợi dụng người ta.
Mạnh Lan thầm tính toán, mua thịt chẳng phải rẻ hơn nấu ư, cô không hiểu nên đành thuận theo ý của Hạ Vãn Vãn vậy. Cô nhớ mẹ mình rất thích làm món thịt kho, sau khi ăn hết các nhà hàng Ngọc Trai Đen (*) lớn nhỏ quanh đây, cô vẫn chưa tìm ra được hương vị nào ngon: “Thịt kho đi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
(*) Nhà hàng Ngọc Trai Đen dùng để chỉ các nhà hàng được đánh giá theo hệ thống tiêu chuẩn thực phẩm Trung Quốc.
“Được rồi, vậy cô ở nhà nghỉ ngơi nhé!” Hạ Vãn Vãn cười như đang dỗ dành một bé cún nhỏ: “Ăn xong cứ đưa đĩa cho tôi, tôi rửa giúp cô.”
“Có máy rửa chén.”
“Hả, đó là gì thế?”
“Sách hướng dẫn trong ngăn tủ đấy.”
“À, được!”
Cuộc sống thường ngày của Mạnh Lan trầm lặng như một ông lão, chẳng biết Hạ Vãn Vãn lấy sức sống thiếu nữ từ đâu ra, cứ như cô ấy rất đam mê làm việc nhà vậy. Tuy nhiên, cô bỗng cảm thấy việc có người nói chuyện trong nhà sẽ khiến bầu không khí trở nên sôi động hơn.
Trưa hôm đấy, Hạ Vãn Vãn phô diễn tài nghệ của mình. Mạnh Lan đã được thưởng thức món thịt kho và món trứng tráng cà chua ngon nhất trong năm năm qua. Hạ Vãn Vãn chưa bao giờ thấp thỏm khi nấu cơm như bây giờ, vì xét cho cùng, lúc đến siêu thị, cô ấy mới được chứng kiến thế giới của người nhiều tiền.
Một hộp thịt ba chỉ nhỏ có giá tới 120 tệ, trứng gà vô trùng với giá trung bình là 5 tệ, nhưng chúng còn không lớn bằng mấy quả trứng 50 xu mà cô ấy mua ở chợ buổi sáng nữa. Nguyên liệu đắt giá cứ khiến cô ấy có cảm giác như đang nấu quốc yến vậy!
Sau giờ trưa.
Ở phòng làm việc, Mạnh Lan đang xem tin tức quốc tế quan trọng trong ba ngày nay, đây là chuyện bắt buộc khi cô kiếm tiền từ việc đầu tư chứng khoán. Hạ Vãn Vãn đang thử dùng robot quét nhà để lau sạch bụi và thảm trong phòng khách.
Điện thoại di động bắt đầu rung lên.
[Hiển thị cuộc gọi: Cố Diệp]
Mạnh Lan bắt máy: “Giúp em kiểm tra rồi ạ?”
Một giọng nam ấm áp vang lên từ đầu dây bên kia: “Ừ, người em nhờ anh kiểm tra đó có thể tin được.”
Mạnh Lan tỏ vẻ “đã đoán được”: “Cảm ơn anh họ, lần sau em sẽ mời anh ăn cơm.”
Người gọi điện tới chính là “anh họ” trên danh nghĩa của cô. Thật ra anh ấy là Cố Diệp, con trai bạn mẹ cô, hiện giờ đang làm việc tại tổ trọng án ở đồn cảnh sát, thường thì mỗi tháng đôi bên sẽ liên lạc với nhau khoảng một hai lần. Cả hai gần như lớn lên cùng nhau, kể từ khi mẹ Mạnh Lan qua đời vì tai nạn xe, mẹ Cố Diệp luôn coi Mạnh Lan như con gái ruột. Vào các dịp lễ Tết, Cố Diệp cũng sẽ tới ghé thăm nhà cô.
Cố Diệp nói: “Không cần, lần này anh gọi vì có chuyện muốn tìm em.”
Mạnh Lan sửng sốt: “Chuyện gì?”
“Gần đây em đã dính vào rắc rối à, hoặc có người đang theo dõi em đúng không?” Cố Diệp nghiêm giọng hỏi han.
Lúc đối diện với Cố Diệp, Mạnh Lan chưa bao giờ nói dối, nhưng cô không biết phải bắt đầu kể về thế giới Thần Ẩn từ đâu. Cô mở lời: “Quả thực một vài chuyện đã xảy ra, nhưng em không chắc việc này có liên quan đến anh không. Anh có thể tiết lộ cho em biết chi tiết về vụ án không, biết đâu em giúp anh được.”
Đầu dây bên kia, Cố Diệp tạm dừng: “Tối nay anh sẽ đến nhà em.”
“Được, còn dư thịt kho đấy.”
“Em biết nấu cơm à?”
“Trong nhà có người nấu.”
“Yêu đương rồi hả?”
Mạnh Lan:...
“Là nữ.”
“Nữ cũng được, mẹ anh nói em cần có người chăm sóc.”
Buổi tối, Cố Diệp phong trần mệt mỏi đến như đã hẹn. Thân hình anh ấy cao ráo, anh ấy mặc đồng phục bên ngoài, trên quai hàm góc cạnh lấm tấm mồ hôi. Anh ấy hiểu ý treo áo khoác lên trước cửa, đổi dép rồi mới bước vào.
Hạ Vãn Vãn đang bưng sườn heo hầm ngô từ trong bếp ra: “Có khách tới!”
Cố Diệp như người bên nhà mẹ quan sát Hạ Vãn Vãn từ trên xuống, đúng là một cô gái đoan trang đáng yêu!
Mạnh Lan đi ra, ném cho anh một lon Fanta, vừa dựa vào phòng ăn có không gian mở đan xen hai màu đen trắng, vừa hỏi: “Chuyện gì thần bí vậy? Nếu vụ án của anh không liên quan đến hơn một trăm triệu, em sẽ nghĩ anh đang sỉ nhục em đó.”
Mắt tối lại, Cố Diệp nghiêm túc nói: “Đừng đùa nữa, anh đang nói chuyện nghiêm chỉnh đấy. Mạnh Lan, em có biết Tề Hoan không?”