Hành lang đen tựa mực, ánh sáng tia cực tím khử trùng lập lòe, như thể họ đang ở trong nhà xác.
Sinh viên Trương Tuấn Phàm theo sau Lưu Hiểu Hiểu, lẩm bẩm: “Nơi này nhìn có vẻ giống một bệnh viện lớn vậy, tôi đã thấy quầy phục vụ và phòng bệnh.
Không phải nửa đêm bệnh viện sẽ xuất hiện ma đó chứ! Giờ đang nửa đêm đấy, bọn họ, bệnh nhân trong phòng sẽ không xuất hiện đúng không!”
Trì Lân thuận theo bảo: “Cậu đừng nói nữa, cậu càng nhiều lời tôi càng sợ!”
Dương Khải mặt sẹo tức giận: “Bớt kêu ca giùm, tìm một chỗ qua đêm trước đã.”
Một dãy cửa phòng bệnh vốn đang đóng kín mít, đột ngột xuất hiện cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi đến, khiến khung cửa đập kêu lạch cạch.
Ngày hè bình thường không lạnh lẽo mấy, nhưng khi làn gió mát lướt qua ống quần của Mạnh Lan, cẳng chân cô đã nổi hết da gà.
Cầu thang đi lên nằm giữa hành lang, ánh đèn sáng trắng từ khu vực lối thang lầu chiếu xuống.
Phía trước cầu thang đặt một quầy gỗ, đây chỉ là món đồ gia dụng thông thường đã được sửa chữa lại.
Trên quầy dựng bảng nhựa nền trắng chữ đỏ mới tinh: [Khách sạn Hạnh Phúc].
Là một khách sạn sao?
“Anh chị muốn ở trọ ạ?”
Từ trên lầu truyền đến giọng nói non nớt của trẻ con, một cô bé mặc váy đỏ đứng ở đầu cầu thang phía trên nhìn xuống bọn họ: “Anh chị đến trễ quá, tôi còn định không chờ anh chị nữa.
Phòng của anh chị, tôi đã chuẩn bị xong xuôi, mau mau nghỉ ngơi nào.”
Một cô bé áo đỏ xuất hiện giữa bầu không khí quỷ dị, tựa đoá hoa hồng nhuộm máu nở rộ trong màn đêm.
Đôi mắt cô bé tròn xoe, khuôn mặt đáng yêu, váy yếm màu đỏ thêu hình Hello Kitty.
Đôi giày da đen nhỏ của cô bé giẫm lên sàn nhà vang từng tiếng lộc cộc, vừa dứt lời cô bé đã lập tức quay đầu dẫn mọi người lên phòng.
Lên đến tầng hai, họ phát hiện khung cảnh khác hẳn tầng một.
Hành lang tầng hai được ngăn cách bởi tấm bình phong màu xanh trong bệnh viện, phía bên kia tấm bình phong có vẻ cũng là phòng bệnh.
Còn tại nơi họ đang đứng thì tràn ngập không khí sinh hoạt, trên băng ghế nhỏ ở hành lang đặt các loại nồi niêu chén bát và nước tương sền sệt đã dùng một nửa.
Cuối hành lang là bốn căn phòng, cánh cửa gỗ dán câu đối Tết đang đóng chặt, hẳn bên trong có hộ gia đình sinh sống.
Cô bé cầm chuỗi chìa khóa trên bàn, chia cho từng người, rồi thành thạo giới thiệu: “Em tên Hoàng San San, may mà giờ em còn đang trực ban đấy.
Hiện tại trễ quá rồi, anh chị nên nhanh chân về phòng.
Nơi này từng là bệnh viện tâm thần, về sau đóng cửa nên mới thành khách sạn.
Bố nói tài chính của nhà không dư dả lắm, chỉ đủ để sửa sang lại một phần, nhưng vẫn còn ổn lắm, đây là khách sạn duy nhất trong vòng mười dặm xung quanh khu xóm này.
Mà thôi, mọi người vẫn nên mau chóng về phòng đi.
Nơi tối tăm như vậy, không cần em nhiều lời, chắc anh chị cũng biết đã xảy ra chuyện gì rồi.”
“Hoàng San San…” Trình Sảng lặp lại, cô ấy nhìn về phía Mạnh Lan hỏi: “Em ấy họ Hoàng à?”
Mạnh Lan không đáp, nhận lấy chìa khóa và nói cảm ơn.
“Anh không thấy kỳ lạ sao?” Trì Lân yếu ớt hỏi: “Vì sao khách sạn lại xây ở bệnh viện tâm thần?”
Giang Sách Lãng trả lời: “Đương nhiên vì thiếu tiền rồi, có tiền ai thèm trọ ở bệnh viện.”
Tổng cộng có sáu chiếc chìa khóa, phòng cho khách ở cùng phía với phòng cửa gỗ dán câu đối, ba căn phòng còn lại nằm đối diện.
Cuối hành lang là một cánh cửa sổ trong suốt, ánh trăng máu chiếu vào, như thể máu tươi đang chảy lênh láng khắp nơi.
Trì Lân nhìn Giang Sách Lãng, thấp thỏm hỏi: “Anh trai, em có thể ở chung với anh không? Em sợ.”
Giang Sách Lãng cười: “Được, tình cờ anh đang thiếu một người làm ấm giường đấy.”
Nghe câu nói này của anh, biểu cảm trên mặt Trì Lân đông cứng lại, sợ hãi khụt khịt hai giọt nước mũi.
Ánh mắt anh ta lia qua phía gã mặt sẹo, nhưng người đàn ông này trông không dễ ở chung, anh ta hơi do dự.
“Mày ở cùng tao.” Dương Khải bảo.
Trì Lân nuốt nước miếng, giọng nói vẫn run rẩy: “Thật sự, thật sự được ạ?”
Anh ta không tình nguyện lắm, nhưng chẳng dám từ chối.
“Nhanh lên.” Dương Khải gật đầu, xoay người mở cửa vào phòng.
Suy nghĩ của gã rất đơn giản, Trì Lân là một tên sinh viên tay trói gà không chặt, mà bí quyết sinh tồn của gã nằm ở việc lợi dụng người ngây thơ đơn thuần như thế đấy.
Từ thể lực đến trí tuệ, gã đều ưu tú hơn Trì Lân, cũng đồng nghĩa với chuyện, nếu xảy ra nguy hiểm, Trì Lân sẽ thành tấm đệm lưng cho gã!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sinh viên Trương Tuấn Phàm vốn dĩ định chung phòng với Trì Lân, giờ chỉ đành rụt rè đứng yên tại chỗ, anh ta cũng không muốn ở một mình, bèn nhìn sang Giang Sách Lãng.
Giang Sách Lãng: ?
Có vẻ Trương Tuấn Phàm đã hạ quyết tâm, anh ta biết mình nên giữ mạng trong thời điểm thế này, hy sinh một vài điều cũng không đáng trách gì hết.
Huống hồ kiểu người mới và non kinh nghiệm như anh ta rất dễ trở thành vật lót đường, anh ta phải tìm đùi để ôm thôi!
Anh ta nhấp môi, tiến về phía Giang Sách Lãng với ánh mắt đầy hy vọng, vẻ mặt ngượng ngùng và khó xử: “Xin hỏi, tôi có thể ở cùng anh không? Tôi, tôi có thể…”
Giang Sách Lãng vẫn đang mỉm cười, nhưng Mạnh Lan nhận ra khóe mắt anh giật giật nhẹ!
— Vậy hiện tại người khó xử là ai đây nhỉ?
Hiển nhiên là Giang Sách Lãng rồi!
Vì không muốn ngủ chung với Trì Lân, ai kêu anh bảo sinh viên người ta làm ấm giường, đầu óc chưa bệnh đủ ba năm chắc cũng không nghĩ ra được biện pháp này.
— Giờ đã có người bắt đầu nhào vào lòng, thầy Giang chỉ đành dang tay đón nhận thôi!
Mạnh Lan nghiêng đầu, nở nụ cười nhìn anh.
Giang Sách Lãng: Cậu hãy tìm bộ quần áo mới trước đã, chỉ quần sắp rách ra rồi kìa!
Giang Sách Lãng gật đầu dịu dàng: “Ở chung đi.”
Trương Tuấn Phàm biết ơn Giang Sách Lãng vì đã không chê bai mình lỗ mãng, bước theo anh vào phòng.
Các phòng còn lại cũng rất dễ chia.
Cuối cùng.
Dương Khải, sinh viên nhát gan Trì Lân một phòng.
Giang Sách Lãng, Trường Tuấn Phàm một phòng.
Mạnh Lan, cô gái JK Trình Sảng một phòng.
Chị gái sườn xám một mình một phòng.
Cùng với Lưu Hiểu Hiểu vẫn luôn nơm nớp lo sợ cũng ở riêng một mình, tác phong cẩn thận của cô ấy khiến Mạnh Lan nhớ về lần đầu tiên gặp Lý Hiểu Thanh.
Cách trang trí trong phòng đơn giản, là phòng bệnh được thay thành phòng tiêu chuẩn, thậm chí vẫn còn giữ giường giá sắt.
Cửa sổ cũ nát không thể mở ra hoàn toàn, trên cửa sổ phủ một lớp bụi.
Vòi nước phòng vệ sinh chảy nước rỉ sắt màu vàng nâu một lát mới trở lại màu trong vắt.
Trình Sảng lo lắng đứng bên cửa nhà vệ sinh, duỗi cổ ra nhìn Mạnh Lan đang đánh răng, nghi ngờ hỏi: “Chị Mạnh Lan, lời bọn họ nói đều là thật ư? Thực sự sẽ chết à?”
“Đúng vậy.” Mạnh Lan đáp ngắn gọn: “Khóa cửa kỹ, rồi mau ngủ thôi.”
“Thế, thế chị không sợ sao?” Trình Sảng đã bắt đầu run rẩy, trong miệng cảm thấy vừa đắng vừa chua, nhưng cô ấy không hề muốn đánh răng chút nào, cô ấy sợ phải đối diện với tấm gương kia.
“Sợ.” Mạnh Lan nói: “Cô không tắm rửa hả?”
“Em, em không dám! Em hoảng lắm, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này!” Cô ấy mới mười chín tuổi, lần đầu tiên tối không về ký túc xá mà đến vũ trường nhảy nhót, sau đó chơi trốn thoát mật thất với bạn cùng phòng, thế nhưng rốt cuộc lại bị đẩy vào nhiệm vụ không thể hiểu nổi này! Trình Sảng căng thẳng tới độ trái tim đập nhanh liên hồi, cô ấy không thể nghĩ ra vì sao Mạnh Lan có thể bình tĩnh như vậy được.
Cô ấy lướt qua cánh cửa gỗ chưa được khép kín, hỏi: “Chị, buổi tối sẽ không xảy ra chuyện gì, đúng không?”
“Nhiệm vụ lần trước, đến khuya có người chết.” Mạnh Lan trả lời.
Trình Sảng kinh sợ la lên: “Chị đừng làm em sợ!”
“Do cô muốn hỏi.
Ngủ thôi.” Tắm rửa sạch sẽ xong, Mạnh Lan trở về phòng ngủ ngay.
Tuy cửa sổ không đóng kín, nhưng giường đệm và tủ đầu giường trong phòng đều sạch sẽ, ga trải giường màu trắng hơi cũ giặt đến mức đã ngả vàng, nhưng vẫn có thể nhận thấy được chuẩn bị kỹ lưỡng, chẳng dính vết bẩn nào.
Mạnh Lan cũng không cằn nhằn, chui vào chăn, xoay người chuẩn bị ngủ.
Dù Trình Sảng hối hận vì Mạnh Lan không chịu nói chuyện với cô ấy, càng chẳng an ủi cô ấy, còn không bằng chọn chị gái cẩn thận kia.
Nhưng cô ấy nào dám nói lung tung, sợ người phụ nữ này đuổi mình ra ngoài.
Đêm tối tĩnh lặng.
Nửa đêm, tiếng bước chân Hoàng San San dạo quanh vang vọng khắp hành lang, cô bé chẳng hề quan tâm đôi giày da của mình có gây ồn ào làm phiền khách hay không, chỉ nôn nóng đi tới đi lui.
Bầu không khí quá yên ắng, ánh sáng đèn bắt muỗi màu tím thi thoảng phát ra âm thanh sột soạt, truyền vào từ khe cửa, khiến Trình Sảng sợ đến nỗi mất ngủ suốt đêm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô ấy thật sự mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mãi tới khi mặt trời mọc mới từ từ thiếp đi.
Như mọi ngày, Mạnh Lan tỉnh vào lúc bảy rưỡi sáng.
Mùi hương ngào ngạt của món trứng ngâm trà ngập tràn ngoài hành lang.
Tiếng bước chân trên hành lang ngày càng nhiều, còn có thể nghe thấy giọng nói của Hoàng San San đang trò chuyện với ai đó.
Mạnh Lan đẩy cửa ra, phát hiện cánh cửa gỗ đóng chặt vào ngày hôm qua đã được mở, chị gái sườn xám Bách Liễn đang ngồi kế cửa.
“Không ngờ món trứng gà này ăn được phết.” Bách Liễn khen: “Ngon hơn dì nhà tôi làm.”
Mặt Hoàng San San ửng hồng, cô bé cúi đầu đáp: “Cảm ơn lời khen của chị.”
Dương Khải và Trì Lân cũng dậy sớm.
Trì Lân ăn cháo, sắc mặt không tốt lắm, hẳn anh ta đã chịu nhiều ấm ức, chóp mũi đỏ bừng, ngón tay cầm bát cháo nhợt nhạt.
Dương Khải ngồi bên cạnh, gương mặt gã thoải mái, há to miệng ăn trứng ngâm trà.
Mạnh Lan hỏi: “Ăn được trứng gà à?”
Mấy người lão làng này thích nghi nhanh vậy sao, bữa ăn đầu tiên trong nhiệm vụ mà ăn vui vẻ như thế, không sợ bị hạ độc?
Trông Bách Liễn có vẻ không khỏe, cô ta che bụng mình lại: “Lúc nãy anh Dương bắt cậu nhóc ăn đó, đợi nửa tiếng thấy không xảy ra chuyện gì thì mọi người mới ăn.
Nếu không, chưa kịp hoàn thành nhiệm vụ, mọi người phải đói chết rồi.”
Khó trách Trí Lân cứ như đang trút giận, xem chừng đã bị ép trở thành vật thí nghiệm.
May mà đồ ăn không có vấn đề gì.
Hoàng San San đứng trước bàn, cô ấy đang rán bánh trên chảo, khóe miệng xệ xuống, nói: “Em đã bảo đồ ăn của chúng em không sao hết, các người không tin.
Em thừa nhận khách sạn nhà em có hơi nghèo, nhưng anh chị cũng không thể đổ oan cho người khác!”
Mạnh Lan nuốt ba miếng cải bẹ: “Bạn nhỏ San San này, vì sao lại mở khách sạn ở bệnh viện vậy?”
“Bởi vì mấy chỗ khác đắt chứ sao!” Hoàng San San tỏ vẻ “tại sao không ăn thịt bằm (*)” nhìn Mạnh Lan: “Nhà em ở bệnh viện tâm thần này.
Mới đầu, bố em chỉ muốn mua nhà ở huyện, nhưng vừa rút tiền từ ngân hàng ra thì đã rơi mất trên đường.
Đấy là toàn bộ gia sản của nhà, chúng em hoàn toàn cạn kiệt tiền bạc.
Vừa lúc viện trưởng cho chúng em ở lại đây, dù sao phòng bệnh cũng trống, nhiều người trông chừng bệnh viện càng tốt, thế nên cả nhà bèn sống trên tầng hai.”
(*) 何不食肉糜 - Tại sao không ăn thịt bằm: một thuật ngữ được sử dụng dưới thời trị vì của Tấn Huệ Đế.
Về sau được dùng như một phép ẩn dụ cho việc không hiểu rõ toàn bộ sự việc, cũng ám chỉ người chưa từng trải qua việc đó đưa ra nhận xét hoặc đề xuất vô lý về hoàn cảnh hay hành vi khó khăn của người khác.
“Vậy nơi này sao hoang phế thế?”
“Tại chẳng có bệnh nhân đó, vả lại địa điểm này tương đối hẻo lánh.
Đây là chuyện của người lớn, em cũng không hiểu, dù sao nhà em đã ký hợp đồng, chờ đến khi có tiền thì sẽ sửa thành khách sạn.
Chị xem, hiện tại đã có mười lăm phòng, đây chỉ mới là quy mô ban đầu thôi, nhìn rất ổn đúng không!” Hoàng San San tự hào ngẩng đầu.
Dưới ánh mặt trời buổi sáng, đúng là nơi đây không hề mang tới cảm giác rách nát khó chịu, càng thấy sạch sẽ thoáng mát hơn.
Trên cửa sổ dán giấy hoạt hình và hình cắt hoa ngày Tết.
“Vậy bố mẹ em đâu?” Giang Sách Lãng đứng bên cửa từ nãy bước tới hỏi.
“Bố mẹ và chị ra ngoài chơi rồi, chỉ mình em ở nhà.” Hoàng San San trả lời: “Nhưng anh chị phải tin tưởng em, em nhất định có thể làm mọi người cảm thấy như đang ở nhà.”
Thoạt nhìn cô bé chỉ tầm mười lăm tuổi, cách nói chuyện vừa hoạt bát lại già dặn.
“Bạn nhỏ San San, xin hỏi chị của em tên gì vậy?” Giang Sách Lãng mỉm cười: “Là Hoàng Ái Ái đúng không?”
Mạnh Lan: !
— Anh có thể đừng đâm đầu vào chỗ chết được không?!
--------------------
Lời tác giả:
Mạnh Lan: Đây là hậu quả của việc nói chuyện sến súa màu mè!