Giang Sách Lãng bắt tay vào lục soát phòng trị liệu.
Thế nhưng ngay lúc này, bởi vì xuất hiện ảo giác và đau đớn, Dương Khải bắt đầu trở nên nôn nóng bất an.
“Lên tìm Trương Tuấn Phàm thôi! Lát nữa xuống sau, chúng ta không khóa cửa, muốn vào lúc nào cũng được!” Dương Khải tức giận, vết loét trong miệng gã to dần, lúc hàm cử động dễ cắn trúng, nói được mấy chữ đã phải hít sâu.
Giang Sách Lãng không nhiều lời: “Ừ.”
Hai người bước ra phòng khám, thấy Hoàng San San đứng trước cửa không nhúc nhích, nhìn họ chòng chọc.
Dương Khải liếc Hoàng San San, xoay người chạy lên lầu tìm thuốc trị loét miệng, cơn đau sắp xông đến não rồi!
Giang Sách Lãng sờ đầu Hoàng San San, dịu dàng hỏi: “Sao vậy, không được vào nơi này à?”
Hoàng San San chỉ chỉ tấm biển dán trên cửa: [Ngoại trừ bác sĩ và bệnh nhân, những người không liên quan xin đừng bước vào.]
“Nếu không phải bác sĩ và bệnh nhân thì sao?”
“Không được phép vào ạ, phải bảo đảm an toàn thiết bị.” Hoàng San San cười.
Đúng lúc.
Mạnh Lan đi xuống, ánh mắt cô lộ ra vẻ mệt mỏi, áo blouse trắng cũng dính đầy máu của Trương Tuấn Phàm.
Mạnh Lan nói: “Anh ta chết rồi, cứ như từng tế bào đều bị hút cạn nước, không còn dấu hiệu sống. Tôi đoán có thể là do trúng độc, nhưng mà tôi không phải người có chuyên môn, cần anh qua xem thử.” Cô thở dài, cái chết của Trương Tuấn Phàm ảnh hướng đến cô rất lớn, lần đầu tiên cô cảm nhận rõ một sinh mệnh trôi đi trong lòng mình.
“Cậu ta nói gì?” Giang Sách Lãng hỏi.
“Không nói gì hết, trong miệng toàn máu, như thể sắp nôn ra cả phổi.” Mạnh Lan đáp.
Giang Sách Lãng gật đầu.
Hoàng San San tò mò quan sát hai người, kéo góc áo blouse đã bẩn của Mạnh Lan: “Chị Mạnh Lan, sao chị lại tới đây? Chị gái hôm qua bị sốt đã đỡ hơn chưa?”
“Rồi, cảm ơn thuốc của em.”
“Vậy tốt rồi!” Hoàng San San hài lòng cười.
Cô bé bước tới trước cửa phòng trị liệu, khép cửa lại, nói với Giang Sách Lãng: “Không được phép tự ý vào đây ạ.”
“Cô ấy là bác sĩ đó.” Giang Sách Lãng cười tủm tỉm: “Bác sĩ không được vào à? Em xem, cô ấy đang mặc áo blouse trắng kìa, cũng không bị bệnh nữa.”
Mạnh Lan: …
- Hình như mình bị tên điên này tính kế rồi!
Hoàng San San nhìn Mạnh Lan từ trên xuống dưới, nở nụ cười: “Là thế sao, hóa ra chị Mạnh Lan cũng là bác sĩ. Nếu vậy, khi sử dụng phòng trị liệu thì phải đăng ký chia ca, chị đã đăng ký chưa?” Cô bé kiễng chân lên, muốn với lấy cuốn sổ nâu được treo trên cửa bằng sợi dây đỏ.
Mạnh Lan bèn lấy xuống rồi đưa cô bé.
Hoàng San San lắc đầu, đẩy ngược lại cho Mạnh Lan: “Chị đăng ký là được rồi, em còn phải chuẩn bị thức ăn cho mọi người nữa!”
“Vậy anh đăng ký được không?” Giang Sách Lãng hỏi.
Hoàng San San nhíu mày, chu môi: “Không được! Chú đâu phải bác sĩ, nếu thấy không khỏe thì đến gặp chị Mạnh Lan để trị bệnh á! Bác sĩ là bác sĩ, bệnh nhân là bệnh nhân!”
Giang Sách Lãng: Tại sao cô ấy là chị, còn anh lại là chú?
Hoàng San San giận dữ bỏ đi trước vẻ đùa cợt của Giang Sách Lãng.
Giang Sách Lãng và Mạnh Lan nhìn nhau.
Trên gương mặt trắng nõn của Mạnh Lan hiện lên nụ cười đã lâu không thấy: “Chú.”
“Ừ, cách cả một thế hệ mà, được lợi thì sao dám chê chứ, cháu gái.”
Mạnh Lan: …
Cô do dự một lát, viết tên mình xuống phần đăng ký, mà trước tên cô có đầy rẫy ba từ [Hoàng Tử Văn], [Hoàng Tử Văn], [Hoàng Tử Văn], cũng chính là bố Hoàng San San.
Hiện tại họ đã có nhiều manh mối hơn, suy đoán của Giang Sách Lãng cũng được chứng thực. Anh và Mạnh Lan thuộc hai phe khác nhau, nhưng điều này cũng không đồng nghĩa với việc hai người phải đối địch. Anh đoán rằng mình hẳn đã biết cách để vượt ải rồi, nhưng hiện tại vẫn thiếu một bước cụ thể cần giải quyết.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trên mặt Mạnh Lan không biểu cảm mấy, cô nhìn về phía cầu thang, Trì Lân đang lén lút bước xuống. Cô thấy anh ta, bèn hỏi: “Còn ổn chứ?”
“Dương, Dương Khải có chút gắt gỏng… Hôm nay, hôm nay tôi có thể ở chung với anh Sách Lãng không?” Trì Lân thấp thỏm: “Tôi hơi sợ, tôi không có ý bảo Dương Khải có vấn đề, chỉ là tôi đánh không lại anh ta… tôi sợ…”
Anh ta vừa nói vừa khóc, rụt rè sợ hãi trông cực kỳ đáng thương.
Giang Sách Lãng nhìn anh ta, kiên định trả lời: “Để bảo vệ cậu, tôi sẽ ngủ chung với Dương Khải nhé.”
Trì Lân: …
Mạnh Lan: …
Quay về tầng hai.
Cái chết của Trương Tuấn Phàm khiến Trình Sảng khủng hoảng, lo sợ kế tiếp sẽ đến lượt mình. Thấy Mạnh Lan trở lại, cô ấy liều mạng ôm Mạnh Lan, chui vào lòng cô gào khóc. Bây giờ chỉ còn sáu người, hôm nay đã sang ngày thứ hai, tâm lý của mọi người đều không ổn lắm.
Bách Liễn chỉ đẩy cửa ra xem xét tình hình, sau đó tiếp tục đóng kín mít.
Dương Khải nuốt nước miếng chửi bới người phụ nữ này, nhưng gã đã đau đớn đến mức không còn sức lực.
Ngoại trừ Bách Liễn, năm người ngồi trong nhà ăn, bầu không khí đáng sợ bao trùm lên họ.
“Tình huống hiện tại là thế nào!” Dương Khải mất kiên nhẫn: “Tao gặp ảo giác, ảo giác! Đây là nơi quỷ quái gì vậy! Đến tận giờ mà chúng ta vẫn chưa thấy ma quỷ đúng không, ý tao là giống mấy nhiệm vụ trước, về bọn ma quỷ sẽ giết chết chúng ta bất cứ lúc nào ấy!”
Trì Lân suy nghĩ rồi bổ sung: “Đúng vậy, nhiệm vụ lần trước của em là quỷ trong nhà vệ sinh nữ ở trường học, bối cảnh đại khái kể về vài học sinh nữ chơi bút tiên, rốt cuộc bị cắn ngược lại, chết thảm, hóa thành ma quỷ trong gian vệ sinh cuối cùng. Nhưng trong nhiệm vụ này, chúng ta đã trải qua hai đêm, chính xác mà nói thì hôm nay là ngày thứ ba, tại sao vẫn chưa thấy ma quỷ. Huống hồ, bây giờ chúng ta vẫn chưa biết Hoàng Ái Ái ở đâu!”
Dương Khải không muốn nghe Trì Lân lải nhải, bèn lôi anh ta quay về đề tài chính, hỏi: “Mày có gặp ảo giác không?”
Trì Lân bị ánh mắt uy hiếp của gã dọa, nhỏ tiếng đáp: “Em… em thấy…”
“Mày thấy cái gì?”
“Tiếng thét… em nghe thấy tiếng thét!” Sắc mặt anh ta tái đi, ngay lúc ban sáng: “Vốn dĩ em còn tưởng mình gặp ảo giác! Mà bên tai vẫn cứ vang lên tiếng thét. Mới vừa rồi em đi vệ sinh, thấy được bóng dáng của một người phụ nữ, em không nhìn rõ, nhưng hình như cô ta đang trốn em.”
Trì Lân chỉ ra hành lang, không khống chế được âm lượng của mình: “Ở đằng kia, ban nãy em nhìn thấy cô ta ở đó!”
Dương Khải lấy lại vẻ bình tĩnh trên mặt, xem ra không phải chỉ mỗi mình gã gặp vấn đề.
Mạnh Lan cúi đầu không lên tiếng, cô luôn nhớ rõ manh mối [Hoàng Ái Ái ở ngay cạnh ngươi]. Cô suy đoán, hoặc Hoàng Ái Ái chính là “Hoàng San San” hiện giờ, hoặc thi hài của cô bé đang ở một nơi nào đấy, nhưng Giang Sách Lãng dường như không muốn nói manh mối này cho người khác biết.
Trì Lân hỏi tiếp: “Hôm nay hai người phát hiện ra gì rồi? Lúc sáng tôi thấy hai người vào phòng Hoàng San San.”
“Bố em ấy là Giáo sư khoa Tâm thần, không có gì khả nghi.” Giang Sách Lãng kể đúng sự thật: “Không tin thì cậu có thể tự mình xác minh.”
Trì Lân mím môi, không trả lời.
Trong lúc nói chuyện, Trình Sảng khóc nức nở: “Làm sao mới rời khỏi được chốn này vậy, em muốn thoát ra ngoài, không thể để em đi sao!”
Cô ấy sắp sụp đổ, ánh mắt rã rời.
Mạnh Lan đỡ lấy cô ấy, hỏi: “Trình Sảng, cô ổn không?”
Trình Sảng nhìn Mạnh Lan, rồi mơ màng nhìn mọi người ở bàn cơm.
Đột ngột, cô ấy hét to!
Trên bàn còn đâu là Trì Lân, Giang Sách Lãng, Dương Khải chứ! Trước mặt cô ấy chỉ có ba tên đàn ông giống nhau như đúc, đều đeo kính đen, ánh mắt hung dữ nhìn cô ấy. Một giây sau, ba người đồng loạt duỗi tay bóp lấy cổ cô ấy, giọng nói trầm thấp đâm vào tai.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Bị tao bắt nữa rồi.”
“Tìm được mày rồi.”
“Tìm được mày rồi.”
Trình Sảng đẩy Mạnh Lan ra, chạy về phía phòng mình.
“Cô ấy thấy gì vậy?” Trì Lân chậm chạp hỏi, anh ta dời mắt sang Mạnh Lan.
Mạnh Lan lắc đầu, đứng dậy đuổi theo.
Giang Sách Lãng quan sát bóng dáng của Mạnh Lan, trong đầu thình lình xuất hiện giọng nói quen thuộc: “Cô ấy thật tội nghiệp, hãy tìm cô ấy, cứu cô ấy đi.”
Nhưng anh không cử động.
Anh cố gắng kiểm soát cơ thể mình, gân xanh bắt đầu nổi lên.
Cô mở cửa phòng, Trình Sảng chui vào tủ quần áo, bọc người kín mít, nhưng vẫn nhận ra cô ấy đang run rẩy. Mạnh Lan dùng chất giọng dịu dàng nhất của mình để an ủi: “Không sao, là tôi. Không cần căng thẳng, Dương Khải cũng gặp ảo giác mà, cô có thể kể cho tôi nghe ảo giác của cô thế nào không?”
Trình Sảng thấp thỏm hỏi: “Chị, chị khóa cửa kỹ chưa?”
“Rồi.”
“Em thấy một người đàn ông, chính là gã đã xuất hiện trong ác mộng! Gã đeo mắt kính, gương mặt đã thối rữa. Gã muốn bắt em, gã muốn giết em! Trương Tuấn Phàm, trước khi chết cứ khăng khăng bảo em đã hét lên, có phải em sẽ chết, có phải em sắp mất mạng rồi không? Rõ ràng em đã rất cẩn thận, chưa làm gì cả mà! Tại sao lại nhắm vào em! Mạnh Lan, Mạnh Lan chị cứu em với! Em vất vả lắm mới thi đậu đại học, em còn rất nhiều ước mơ, năm nay em còn chưa chuẩn bị quà sinh nhật cho mẹ nữa! Chị giúp, giúp em, em biết chị là người tốt nhất!”
Trình Sảng nắm lấy cánh tay Mạnh Lan, ánh mắt đầy hy vọng như bắt được cọng rơm cứu mạng duy nhất.
“Cầu xin chị, van nài chị đó… được không! Cả đời này em chưa từng làm chuyện gì táng tận lương tâm hết…” Trình Sảng hối hận, tại sao đêm hôm lại muốn chơi trò trốn thoát mật thất, vì sao không tế bái thổ địa quê nhà trước khi vào đại học chứ!
“Nhìn tôi, Trình Sảng cô sẽ không sao.” Mạnh Lan vừa nói vừa kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô ấy.
Vẫn ổn, nhiệt độ cơ thể của Trình Sảng chưa giảm đến mức quá nghiêm trọng.
Ban nãy khi ôm Trương Tuấn Phàm, cô suýt nữa đã bị đóng băng, rõ ràng người vẫn chưa chết, nhưng luồng khí lạnh lẽo bao trùm lên cơ thể anh ta, hơi ẩm theo đó cũng khiến cô bị buốt tới độ khó chịu, rùng mình khắp người. Hiện tại những ai thấy ảo giác đều có nhiệt độ cơ thể thấp, chứng minh hai điểm này tương quan với nhau, chỉ cần đảm bảo cô ấy không hạ thân nhiệt nữa, vậy có thể sống sót rồi.
“Nghe tôi bảo này, đó là ảo giác, ảo giác cũng không đáng sợ gì đâu.”
“Nhưng em không khống chế được bản thân, em thật sự không khống chế được!” Trình Sảng liều mạng lắc đầu.
“Cô gặp ảo giác thì kêu tên tôi, tôi sẽ ở bên cạnh cô, được không?” Mạnh Lan trấn an.
“Chị đừng rời khỏi em bước nào hết nhé!” Trình Sảng nhào vào lòng Mạnh Lan, nước mắt nước mũi thấm hết lên ngực cô.
Trình Sảng cảm thấy, nếu có Mạnh Lan kế bên mình thì sẽ an toàn hơn hẳn việc một mình ở trong phòng, đành năn nỉ Mạnh Lan đừng bao giờ để cô ấy bơ vơ một mình, Mạnh Lan đồng ý.
Có tiếng gõ cửa vang lên.
Mở cửa.
Giang Sách Lãng đứng yên trước cửa như con rối.
Không hề nhúc nhích.
Anh hơi cúi đầu xuống, nhìn Mạnh Lan chòng chọc.
Mạnh Lan nhìn anh đăm đăm.
Biểu cảm của anh trông kỳ lạ, rất khó để diễn tả.
Môi anh giật giật, khóe miệng nhếch lên: “Tìm được mày, rốt cuộc tìm được mày rồi.”
Ánh mắt Mạnh Lan ngừng trên người Giang Sách Lãng tầm ba giây.
“Chát!”
Cô giáng một bạt tai vào mặt Giang Sách Lãng.
Tiếng tát giòn tan vang vọng khắp hành lang.