Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn Tôi Trở Thành Thần

Giọng Giang Sách Lãng truyền đến từ bên ngoài: “Sao lại vào phòng rồi? Không ra à?”

“Lan Lan cậu mở cửa đi, vết thương trên chân cậu vẫn chưa được băng bó.”

“Tiểu thư Trường Đằng Lan, sao cô nhốt mình trong phòng vậy?”

Mạnh Lan ngồi xếp bằng trên chiếu tatami, cô tạm mặc định quỷ bên ngoài sẽ không vào trong được. Ban nãy Trường Đằng Ma Mỹ đã nói, trong ngôi nhà cũ này được dán bùa bình an nhằm phòng chống tà ma xâm lấn. Ánh mắt cô quét qua trong phòng, cuối cùng dừng trên tủ âm tường bên cạnh.

Mở tủ ra, bên trong có một lá bùa vàng chữ đỏ, xem chừng đúng là dùng để trấn áp quỷ hồn.

Âm thanh bên ngoài vẫn tiếp tục vang lên, Mạnh Lan phớt lờ.

Tận đến khi tiếng động bên ngoài yếu dần, có lẽ bọn chúng đã lánh đi rồi.

Mạnh Lan bước về phía cửa phòng, cửa bị đóng kín mít, cô không thấy được rốt cuộc đám quỷ kia còn quấy phá không. Cô không muốn bị nhốt trong căn phòng này, chờ khi nguy hiểm bên ngoài qua đi, cô còn phải tìm kiếm đồng đội thật sự của mình.

Cô sờ vào công tắc đèn trên vách tường.

“Cạch.”

Mạnh Lan tắt đèn.

Trong phòng tối đen.

Ơ?

Tình huống gì đây?

Trong trí nhớ cô, xung quanh suối nước nóng hẳn sẽ có ánh đèn vàng ấm. Dưới trạng thái sáng trưng, cánh cửa gỗ dán giấy dầu lẽ ra phải trở nên xuyên thấu như đèn lồng mới đúng. Không thể nào do tụi quỷ bên ngoài thông minh đến mức tắt đèn cùng lúc với cô đúng không?

Thế chẳng phải bọn chúng đi guốc trong bụng cô sao?

Hiện tại trong và ngoài phòng đều tối đen, duỗi tay không thấy năm ngón.

Mạnh Lan đứng trước cửa nheo mắt, trong không gian yên tĩnh chỉ còn mỗi tiếng hô hấp nặng nề của cô. Cô chăm chú nhìn cửa sân tầm ba giây, bỗng nhận ra một vấn đề.

Xung quanh cô tối sầm không phải vì tắt đèn, mà do bóng người đang chen chúc!

Bóng ma chặn ánh sáng!

Hừ.

Mạnh Lan khinh thường hừ một tiếng. Khoảnh khắc cô định mở đèn, đột nhiên có người vỗ vai cô. Trong phòng khôi phục ánh sáng, Hạ Vãn Vãn bất chợt xuất hiện sau lưng cô.


Cô ấy lo lắng nhìn Mạnh Lan: “Lan Lan, cậu sao vậy?”

Mạnh Lan quay đầu lại, ánh đèn ngoài sân cũng đã sáng lên, cứ như vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng. Cô vẫn giữ khoảng cách với Hạ Vãn Vãn, ánh mắt sắc bén quan sát người phụ nữ trước mắt: “Sao cậu lại đến đây?”

Hạ Vãn Vãn cảm thấy kỳ lạ, cô ấy tiến đến gần một bước, gương mặt tỏ ra nghi hoặc và khó hiểu: “Đương nhiên để gặp cậu rồi, cậu làm sao thế? Mọi người đang tắm suối nước nóng, vừa nãy cậu nói thay băng gạc xong thì sẽ qua đó, mình thấy trong phòng không có động tĩnh gì nên đã vào trong. Sao cậu lại ở trong phòng không chịu ra ngoài?”

Cô ấy tiến lên hai bước, khoác tay Mạnh Lan, tựa như khi hai người ở chung thường ngày. Hạ Vãn Vãn ngước đôi mắt lanh lợi lên nhìn cô: “Nếu cậu không muốn tắm suối nước nóng với bọn đàn ông thúi kia thì có thể tắm với mình đó!”

“Ừ.” Mạnh Lan khẽ đáp.

Tuy rằng cô rất muốn tắm suối nước nóng.

Nhưng cửa phòng đang đóng.

Cô ấy không thể nào đi vào từ bên ngoài, chỉ có thể đi từ ngoài sân.

Vì thế.

Đây cũng không phải Hạ Vãn Vãn!

“Tôi không mở cửa đâu, chắc hẳn cô không thể tấn công tôi ở trong này đúng không?” Mạnh Lan thoát khỏi tay Hạ Vãn Vãn: “Tôi không muốn ra ngoài.”

Gương mặt Hạ Vãn Vãn đột ngột trở nên dữ tợn, đối phương hung tợn tiến đến gần khuôn mặt của Mạnh Lan, lè cái lưỡi ươn ướt ra, đầu lưỡi nổi lên một khuôn mặt người.

Cái đầu nhỏ như đồ chơi trẻ con, diện mạo mơ hồ, nhưng càng nhìn không rõ thì người ta càng cảm giác đáng sợ. Mặt người phát ra tiếng cười dữ tợn: “Tại sao cô cứ muốn trốn trong phòng, tại sao không mở cửa chứ?”

Âm thanh chói tai vây quanh Mạnh Lan.

Cô bỏ lại “Hạ Vãn Vãn”, chạy về hướng cửa phòng cho khách, đột nhiên nhìn thấy vài sợi tóc đen dài thòng chui vào từ khe cửa. Mạnh Lan bình tĩnh di chuyển hai chân, giẫm lên mớ tóc đang lúc nha lúc nhúc như loài rắn nhớp nháp kia.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô quay đầu lần nữa, bộ dạng trước đó của “Hạ Vãn Vãn” đã biến mất, cổ cô ta bỗng phồng to lên, như thể có một cái đầu muốn phá xác, chui ra khỏi người cô ta.

Cảnh tượng này chỉ khiến Mạnh Lan cảm thấy ghê tởm.

Cô không định chạy trốn, bởi vì nơi an toàn nhất chính là căn phòng này.

Đám quái vật bên ngoài đang dựa vào khe cửa để nhìn bên trong, bóng ma bủa vây khắp sân.

Mạnh Lan đến gần chỗ đặt bùa rồi ngồi xuống, tỏ vẻ mình đang ở trong vòng bảo hộ. Cô ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của nữ quỷ, yên lặng chờ đối phương mọc ra một cái đầu hoàn chỉnh.

Tay chân nữ quỷ vang từng tiếng kẽo kẹt vặn vẹo, làn da trên cổ đột nhiên nứt toác, một cái đầu già dặn béo núc chui ra ngoài, mái tóc hoa râm sũng máu. Hai mắt nó nhắm nghiền, khóe miệng trĩu xuống, dường như còn đang trong quá trình thích ứng.


“Ta thích cơ thể này của mi, mi không sợ hả?” Nữ quỷ cười khúc khích, giọng đối phương bây giờ đã hoàn toàn khác với lúc nãy.

“Không sợ, nhưng có hơi tởm đó.” Mạnh Lan thành thật, sau khi số lần bị dọa tăng lên thường xuyên, con người chỉ cảm thấy chết lặng. Cô dựa vào góc tường, ngoan ngoãn chờ hành động tiếp theo của nữ quỷ.

“Lan Lan.”

“Mạnh Lan?”

“Lan Lan, Lan Lan!”

Bất chợt, Mạnh Lan tiếp tục rơi vào bóng tối, duỗi tay cũng không nhìn thấy năm ngón.

Bên tai quanh quẩn giọng Cố Diệp lẫn Giang Sách Lãng.

Một đôi tay đẩy vai Mạnh Lan, mãi đến khi cô bị đánh thức một lần nữa. Hiện giờ cô không còn ngồi tựa vào mép tường như lúc nãy, mà đang nằm trên tatami. Hạ Vãn Vãn ngồi quỳ kế bên cô, vuốt vầng trán không hề nóng của Mạnh Lan, lo lắng hỏi: “Sao tự nhiên lại ngủ rồi?”

“Cái gì ngủ rồi?” Mạnh Lan bò dậy.

Cửa sân đang mở.

Giang Sách Lãng và Cố Diệp cũng bước tới. Cố Diệp sờ trán Mạnh Lan: “Đúng là không bị sốt, sao em bỗng dưng ngủ vậy?”

Mạnh Lan trở tay trói chặt Cố Diệp.

Cố Diệp:?

Sau đó cô ngồi dậy, nhéo da Hạ Vãn Vãn.

Hạ Vãn Vãn đau đến đổ mồ hôi lạnh: “Cậu làm gì vậy! Đau muốn chết!”

Mạnh Lan tiếp tục duỗi tay định sờ Giang Sách Lãng.

Giang Sách Lãng đè tay cô lại, giọng nói nghiêm túc: “Vừa rồi em đã thấy gì?”

Mạnh Lan xác định cô đã trở lại.

“Ban nãy em không tắm suối nước nóng à?” Mạnh Lan hỏi, cô nhìn bàn chân vốn dĩ cần phải băng bó kia, miệng vết thương không bị rách ra, vẫn còn quấn miếng băng gạc ở sơn trang Nhật Lạc.

Giang Sách Lãng nhận ra sắc mặt cô không đúng lắm, suy đoán: “Có phải em gặp quỷ nữa không, thấy được gì sao? Lúc nãy em vẫn luôn ở trong phòng không ra ngoài, bọn tôi không nghe thấy âm thanh gì trong phòng nên mới phát hiện em đã ngủ.”

“Thầy mở tủ quần áo ra đi.” Mạnh Lan nói.


Giang Sách Lãng mở cửa, bên trong được dán một lá bùa.

Dưới cửa tủ có một dấu chân ẩm ướt, kích cỡ giống với chân Mạnh Lan. Mạnh Lan hoang mang ngẩng đầu, dấu vết đó chứng tỏ vừa rồi cô quả thực đã ngồi sát tường.

Lúc này và ban nãy, đâu mới là hiện thực?

Nếu bây giờ có bảng giá trị tỉnh táo giống trong trò chơi, giá trị của cô nhất định sẽ lui về 0!

Mạnh Lan nhìn Giang Sách Lãng chằm chặp, muốn tìm ra bất kỳ sơ hở nào trên mặt anh. Nhưng khung cảnh này không hề xuất hiện lỗ hổng và sơ hở nào. Ảo giác, hoặc quỷ đả tường đã bắt đầu từ khi nào? Mạnh Lan lăn chân qua lại trên sàn, bàn chân cô không có cảm giác ẩm ướt hay đau đớn gì, vết thương cũng không bị rách ra.

“Em còn muốn tắm suối nước nóng không, em có thể ngâm bàn chân kia, không phải em vẫn luôn muốn tắm suối nước nóng à?” Giang Sách Lãng cười dịu dàng.

Mạnh Lan nhìn ra bên ngoài phòng.

Trong suối nước nóng, Trương Nhất Trì đã dựa vào tảng đá và ngủ rồi.

Không đúng.

Cảnh tượng này vẫn không đúng.

Cô cảm giác tâm trí mình giống hệt một khối bột nhão.

Nếu cửa sân không mở, hoặc nếu khu vực ngoài sân là một kết giới bảo vệ mình thì sao? Khoảnh khắc cô bước ra, cũng sẽ khó giữ nổi tính mạng của bản thân à?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô không biết cửa sân có ý nghĩa gì, nhưng trước khi trời sáng, cô sẽ không ra ngoài. Mạnh Lan đặt mông ngồi xuống đất: “Em không tắm, cũng không rời phòng đâu, mọi người muốn ngâm suối thì cứ tiếp tục, không muốn thì thôi.”

Giọng điệu vô cùng cam chịu.

Mạnh Lan cuộn người vào trong góc, không nhìn Giang Sách Lãng, cố chấp như một con nhím đang tự bảo vệ mình.

Ánh đèn trong phòng lập lòe liên hồi.

Mạnh Lan làm ngơ.

Giang Sách Lãng, Hạ Vãn Vãn và Cố Diệp, ba người đứng trước mặt cô tạo thành một bức tường.

Cô vẫn thờ ơ.

Mạnh Lan trực tiếp nhắm mắt, mặc kệ mọi thứ. Không biết đã qua bao lâu, giọng nói quen thuộc của Hạ Vãn Vãn truyền vào tai cô.

“Hay hô hấp nhân tạo?” Hạ Vãn Vãn hỏi.

“Để anh, anh từng học cách cấp cứu.” Cố Diệp nói.

“Vừa rồi chắc em ấy không bị sặc nước đâu, chúng ta kéo em ấy lên ngay mà. Tôi nghi ngờ có thứ gì khác đã khiến em ấy rơi vào hôn mê.”

“Hiện tại hai người đều hôn mê, Mạnh Lan và Trương Nhất Trì bị sao vậy!” Hạ Vãn Vãn sốt ruột.

Mạnh Lan từ từ mở mắt.


Cô nằm trên sàn ngoài sân, thở ra một hơi: “Không cần hô hấp nhân tạo, em tỉnh rồi.”

Ban nãy quả thực cô đã ngã xuống nước, có lẽ vào khoảnh khắc được kéo lên, cô đã lập tức rơi vào ảo cảnh của quỷ đả tường. Trong phòng không có dấu chân nước của cô, nhưng trong tủ quần áo vẫn có lá bùa. Tình huống vừa rồi của cô có vẻ là hồn lìa khỏi xác, nhưng may mắn thay, cô không hề hành động thiếu suy nghĩ.

Cô đánh giá người trước mặt, xê dịch cơ thể: “Các người ai có thể hát một bài sến súa cho tôi nghe không?”

Giang Sách Lãng:?

Hạ Vãn Vãn hắng giọng, hỏi: “Để làm gì?”

“Hát.”

Hạ Vãn Vãn xấu hổ, cô ấy tưởng việc này có liên quan đến nhiệm vụ: “Tôi sợ ma quỷ, nhưng ma quỷ không làm hại tôi. Tôi không sợ người, nhưng…” (*)

(*) Bài “Tôi Sợ Ma Quỷ” - bản cover của Uông Tô Lang.

Mặt cô ấy đỏ tựa quả đào.

“Được rồi được rồi, quả thực mình đã trở về. Cậu tìm Tùng Hữu Kỷ đi, xem thử cô ta biết được những gì.” Mạnh Lan nhìn về phía Cố Diệp.

“Được.”

Cô kể ngắn gọn chuyện xảy ra lúc nãy, sau đó nhéo nhéo mặt Hạ Vãn Vãn: “Thật bực mình, nhưng em không cảm thấy suối nước nóng nguy hiểm, mà do đám ma quỷ luôn hiện diện xung quanh chúng ta.”

Quan sát bốn bề, một đôi mắt hiện lên qua khe hở trên hàng rào gỗ phía sau suối nước nóng, rồi lại đột ngột biến mất.

Trương Nhất Trì vẫn còn hôn mê, khác với Mạnh Lan, cơ thể của cậu ta ngày càng nóng, có vẻ đã sắp lên tới 40 độ.

Tùng Hữu Kỷ vội vàng chạy tới, theo sau cô ta là hai người hầu.

Khi thấy gương mặt của một trong hai hầu gái đó, Mạnh Lan nhíu mày, người này trông rất quen. Cô nhỏ giọng hỏi Giang Sách Lãng: “Thầy từng gặp người này chưa?”

“Chưa, từ khi đến Trường Đằng gia đến giờ, tôi chưa từng gặp.”

“Em gặp rồi, trong lúc hôn mê.”

Cô hầu gái này chính là người đã đưa băng gạc mới cho cô!

Tại sao ảo giác và hiện thực lại lẫn lộn với nhau?

Mạnh Lan hoài nghi nhìn người hầu kia không chớp mắt, chợt hỏi: “Cô đã tới đây lần nào chưa?”

“Thưa tiểu thư Lan, tôi chưa từng tới. Vừa rồi tôi đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn ngày mai ở sân sau, có phải ngài đã nhận lầm người rồi không?” Hầu gái cũng lễ phép giống Tùng Hữu Kỷ.

Tùng Hữu Kỷ nghe thấy lời của Mạnh Lan, đôi mắt nhìn về phía người hầu sau lưng cũng có phần nghi ngờ lạnh lùng, nhưng đã biến mất ngay lập tức. Cô ta dặn dò người hầu: “Các cô đút thuốc cho tiên sinh Nhất Trì, tôi đi thảo luận với tiểu thư Lan về bữa sáng ngày mai. Phải nghiêm túc phục vụ khách quý, nghe rõ chưa!”

“Vâng, xin cứ giao cho chúng tôi.” Người hầu quỳ xuống bên cạnh Trương Nhất Trì.

Hiển nhiên Tùng Hữu Kỷ có chuyện muốn nói với Mạnh Lan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận