Chìm giữa cơn hôn mê, Hạ Vãn Vãn cũng biết bản thân mình không tỉnh táo.
Cô ấy xuất hiện trong một giấc mơ kỳ lạ.
Ánh tịch dương tựa máu, dải chiều tà của mặt trời khuất dạng đang đổ bóng xuống ngôi làng tĩnh lặng.
Mạnh Lan mặc váy lót và trai phục (*) màu đỏ trắng, tay áo dài màu trắng bị ánh hoàng hôn nhuộm hồng. Trên đầu cô đội chiếc vương miện bằng vàng rực rỡ, từng viên ngọc đính trên vương miện tỏa sáng đẹp đẽ. Đôi mắt của Mạnh Lan chuyển sang màu xanh đậm như mực nước biển, làn da cô tái nhợt, không còn huyết sắc.
(*) 斋服 - trai phục: quần áo mặc đến chùa miếu, tương tự như đồ lam của Việt Nam. Trong trường hợp này, Mạnh Lan đang mặc trang phục giống với đồng phục vu nữ của Nhật Bản - 巫女装束/Mikosōzoku.
Hạ Vãn Vãn lảo đảo bước đến đàn tế, cô ấy run rẩy vươn tay: “Lan Lan, cậu sao thế?”
“Mình phải ở lại đây mãi mãi.” Mạnh Lan đáp, đôi môi hé mở, gương mặt không chút biểu cảm nào trông đầy thê lương xen lẫn bi thương.
“Mình không hiểu.” Hạ Vãn Vãn bảo.
“Có người phải hy sinh, người đấy là mình, mình bị chọn rồi.” Giọng Mạnh Lan rất bình tĩnh, bàn tay lạnh lẽo của cô vuốt ve gương mặt Hạ Vãn Vãn: “Sao cậu lại khóc? Cậu có thể trở về là chuyện tốt, cơ thể cậu không chịu được lâu. Nước sông Minh có khả năng chữa khỏi bệnh của cậu, ngoan, uống nào.”
“Cậu đang nói gì vậy, cậu đang ổn mà! Cậu không chết, cậu sẽ không chết!” Hạ Vãn Vãn sốt ruột: “Chúng ta đi cùng nhau, mình sẽ không buông tay cậu!”
Mạnh Lan xoay người, nhìn ngắm đại dương mênh mông vô tận, ánh đỏ tím của bầu trời và đá Ruby trên đầu cô giao hòa. Gió thổi bay làn tóc rối của cô, giọng nói xa xăm khoan thai: “Cậu từng bảo, mình sẽ chết, cậu cũng thấy rồi, tương lai chỉ đành như vậy thôi, không sai đâu. Nếu mình không chết, người chết chính là các cậu. Mau trở về đi, trở về thế giới hiện thực, trở về nơi dành cho cậu.”
Mạnh Lan đẩy Hạ Vãn Vãn.
Hạ Vãn Vãn ngã về phía sau.
Đột ngột.
Cô ấy tỉnh dậy.
Hạ Vãn Vãn mê man nhìn trước mắt, chỉ còn Trương Nhất Trì đang uống thuốc và Cố Diệp vẫn luôn trông chừng bên người cậu ta. Cố Diệp còn chưa kịp hỏi Hạ Vãn Vãn khỏe không, cô ấy đã bất ngờ bắt lấy tay anh ấy, hoảng sợ nói: “Lan Lan đâu! Lan Lan ở nơi nào! Em phải tìm cậu ấy, bây giờ!” Cô ấy hiếm khi thốt ra những lời không thể cự tuyệt thế này.
Cố Diệp sửng sốt, đáp: “Mạnh Lan ở cùng Giang Sách Lãng, rất an toàn.”
“Không không không, cậu ấy không an toàn!” Dường như Hạ Vãn Vãn đang phản ứng rất căng thẳng, đứng dậy trong tình trạng quần áo không chỉnh tề: “Em phải đi tìm cậu ấy! Không được không được, bây giờ cậu ấy nhất định đang gặp nguy hiểm.”
Cố Diệp giữ chặt Hạ Vãn Vãn hỏi: “Em ấy ở cùng Giang Sách Lãng ắt hẳn sẽ an toàn hơn ở với chúng ta, em bình tĩnh lại, em đã thấy gì?”
Hạ Vãn Vãn mở miệng thở dốc, không biết bắt đầu kể từ đâu, hai hàng nước mắt tuôn trào. Giọng nói dịu dàng của Cố Diệp khiến cô ấy trấn định lại. Hạ Vãn Vãn nhào vào ngực Cố Diệp, run rẩy nói: “Em mơ thấy cậu ấy bảo cậu ấy đã chết, cậu ấy bảo sẽ không rời khỏi nơi này, cậu ấy sẽ chết ở đây! Em không muốn để cậu ấy chết, em không muốn!”
“Chỉ là mơ thôi.” Trong lồng ngực Cố Diệp chợt xuất hiện một cô gái, anh ấy trở nên luống cuống, nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh an ủi cô ấy: “Mơ và thật sẽ khác nhau.”
“Không phải, đây là lần thứ hai rồi! Lần đầu tiên là ở bệnh viện, lúc em và Mạnh Lan bị Giang Dật Triều tấn công, em đã mơ thấy cậu ấy chết. Em chứng kiến cảnh cậu ấy nằm giữa hồ nước đen ngòm, không hề có sức sống. Bên dưới làn da cậu ấy như thể đang trào ra chất lỏng màu đen. Lan Lan từng nói, có thể em đã được trao năng lực tiên đoán, em có thể nhìn thấy tương lai, em có thể thấy tương lai của chúng ta!” Cô ấy kích động khóc nghẹn ngào.
Trong lòng Cố Diệp vang lên tiếng lộp bộp.
Đây là lý do tại sao tuy Hạ Vãn Vãn không hiểu gì cả, nhưng Mạnh Lan vẫn sẽ hỏi kiến nghị của cô ấy như đang đùa giỡn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hạ Vãn Vãn không đề cập với người khác về câu “Nếu mình không chết, tất cả mọi người sẽ chết” của Mạnh Lan. Cô ấy sợ nếu người khác biết được, họ sẽ đẩy Mạnh Lan xuống vực đen sâu thẳm hơn nữa. Giữa cuộc chiến của những con thú bị vây hãm (*), rất khó bảo đảm được việc Mạnh Lan sẽ không bị hy sinh!
(*) Từ gốc là 困兽之斗 - cuộc chiến của những con thú bị vây hãm, đây là phép ẩn dụ chỉ sự đấu tranh cuối cùng trong tình cảnh tuyệt vọng. Ngày nay, nó chủ yếu được sử dụng cho sự kháng cự ngoan cường của nhân vật phản diện khi bị dồn vào chân tường. (Dựa trên câu trả lời của bạn 小小芝麻大大梦 trên Zhihu).
Cô ấy mím môi nhìn Cố Diệp: “Xin anh nhất định phải cứu cậu ấy, Lan Lan xứng đáng được sống.”
Trương Nhất Trì nhìn hai người, cậu ta không còn nhiều sức lực để quan tâm chuyện này, đầu óc cứ mơ mơ màng màng. Tùng Hữu Kỷ nói cậu ta cần ngủ một giấc. Cậu ta phải nghỉ ngơi, nhưng cậu ta không muốn ở một mình, như vậy thì quá nguy hiểm.
Mạnh Lan gặp nguy hiểm, chẳng lẽ cậu ta không gặp nguy hiểm sao?
Thế nhưng, cậu ta mở miệng thở dốc, chỉ cảm thấy yêu cầu của mình cứ như đang than thở yếu ớt vậy. Hạ Vãn Vãn ngồi xổm xuống, xoay người kéo kéo Trương Nhất Trì: “Cậu yên tâm, tôi sẽ ở đây trông nom cậu. Tôi bảo Tùng Hữu Kỷ tăng thêm một ít bùa bình an, giờ đang là ban ngày, sẽ không sao đâu. Lát nữa tôi kêu hầu gái canh trước cửa, được không? Nếu xảy ra nguy hiểm tôi sẽ không bỏ cậu đâu, chúng ta đối mặt cùng nhau.”
“Ừ.” Trương Nhất Trì nghẹn ngào.
“Anh đi tìm bọn họ đi!” Hạ Vãn Vãn nói với Cố Diệp: “Trăm sự nhờ anh!”
*
Mạnh Lan và Giang Sách Lãng đứng giữa rừng cây.
Cô dựa vào cây, xoa xoa huyệt thái dương: “Em tưởng cốt truyện bệnh viện tâm thần đã đủ loạn, Hoàng San San chính là Hoàng Ái Ái, ban ngày Hoàng Ái Ái ngụy trang thành Hoàng San San. Không ngờ bản đồ đảo Nhật Lạc càng lớn hơn, bí mật ẩn giấu càng phức tạp hơn! Hiện tại chúng ta đã nắm được manh mối về gia tộc Sơn Dã và Sơn Dã Tá, vợ Sơn Dã Tá là Cung Thủy Nại Hoa, hai người qua đời vào năm mươi năm trước. Sau đó đến gia tộc Trường Đằng bảo vệ đảo Nhật Lạc, cũng tức là Trường Đằng Ma Mỹ của chúng ta.”
Giang Sách Lãng tiếp lời Mạnh Lan: “Tách ra để xem nhé, hiện nay chúng ta có cốt truyện chính là đợt bệnh ‘Sen Tịnh Đế’, là nhiệm vụ chúng ta phải hoàn thành. Cốt truyện bên lề nằm ở sự kiện đã xảy ra năm mươi năm trước, tại sao cổng U Minh mở ra và nó đóng lại thế nào, giữa Sơn Dã Tá và dân làng đã tồn tại mâu thuẫn gì.”
Hai người ăn ý không nhắc đến nghi thức Nhật Lạc Ca, nghi thức này có nhiều khả năng liên quan đến bọn họ.
Mạnh Lan và Giang Sách Lãng định đến nơi mà cả nhóm đã trông thấy sơn trang Nhật Lạc vào hôm ấy, nhằm tìm kiếm thêm manh mối. Hai người mới đi chưa được một trăm mét, phía sau đã truyền tới tiếng cọ xát sột soạt.
Cô chớp chớp mắt, đưa mắt ra hiệu, chuẩn bị để Giang Sách Lãng vòng lại nhìn xem rốt cuộc kẻ nào đang theo dõi bọn họ.
Giang Sách Lãng làm động tác ok, bảo cô cứ giao cho anh tất.
Mạnh Lan vui vẻ gật đầu.
Cô tiếp tục làm mồi, tiến về phía trước, không để tên rình rập kia nghi ngờ.
Giang Sách Lãng thì biến mất khỏi tầm mắt cô.
Chẳng cần đến ba mươi giây.
“A a a anh buông tôi ra! Anh làm gì vậy, sao muốn đánh người chứ!” Từ giọng điệu này, có thể đoán được người nói đang nghiến răng chịu đựng thế nào!
Gương mặt Mạnh Lan cứng đờ, vốn dĩ cô còn định âm thầm tấn công mà, sao Giang Sách Lãng ra tay nhanh thế?
Giang Sách Lãng: Tôi đã bảo rồi, cứ giao hết cho tôi.
Linh Mộc Tây bị Giang Sách Lãng đè trên mặt đất, giống hệt một con thỏ xám bị bắt lại, tay chân giãy giụa phình phịch không chút tác dụng nào. Em trai Linh Mộc Nam run sợ đứng đằng sau, trong tay anh ta còn cầm dây thừng với dự tính bắt cóc Giang Sách Lãng. Linh Mộc Nam không thích nói chuyện, gan cũng nhỏ, thấy anh trai bị bắt thì lập tức mất bình tĩnh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Dây thừng!” Giang Sách Lãng nói.
Linh Mộc Nam miễn cường đưa dây thừng cho Giang Sách Lãng, anh ta cũng không định phản kháng, hết sức nghe lời.
Linh Mộc Tây nổi giận mắng: “Mày đánh nó đi chứ! Mày còn đưa dây thừng cho nó, mày muốn tao tức chết hay gì!” Anh ta cáu gắt đến mức đỏ bừng mặt, miệng phun đầy ngôn từ tục tĩu.
Linh Mộc Nam tỏ vẻ khó xử: “Anh, chúng ta thua trong tay người ta rồi, anh đừng nói nữa, em đánh không nổi đâu!”
Linh Mộc Tây thầm mắng đứa em không nên thân này của mình một trăm lần!
Trói Linh Mộc Tây xong, Giang Sách Lãng ra lệnh cho anh em Linh Mộc ngồi xuống đất, còn anh thì dựa vào thân cây, nhìn xuống từ trên cao, bắt đầu tra hỏi. Ánh mặt trời loang lổ xen qua từng khe hở lá cây, ngày hạ nóng bức, tiếng côn trùng kêu râm ran quanh quẩn bốn người.
Mạnh Lan hỏi: “Theo dõi chúng tôi làm gì?”
Linh Mộc Tây không phục, ngẩng cổ: “Tôi không hề theo dõi các người, tôi chỉ muốn ngó thử thôi, các người có tật giật mình, nhất định đang che giấu mục đích không muốn người khác biết.”
Mạnh Lan khoanh tay trước ngực, nhìn sang Linh Mộc Nam: “Anh trai anh không chịu khai, vậy anh phải nói chứ nhỉ. Dù sao chúng tôi cũng là người của gia tộc Trường Đằng, dù làm gì các người thì cũng không bị người khác điều tra ra đâu. Tôi học làm gốm sứ ở nơi khác, biến các người thành người nhộng gốm chắc cũng dễ thôi. Các người không nói, người nhộng gốm cũng không nói, không phải rất hợp sao?”
Mạnh Lan học mấy chiêu uy hiếp này từ phim ảnh đấy.
Cảm giác đóng vai ác cũng tốt phết.
Giang Sách Lãng lạnh lùng nhìn Linh Mộc Nam, ngay lập tức đã toát lên cảm giác áp bách!
Linh Mộc Nam lén ngó anh trai: “Anh, em đã bảo đừng trói bọn họ mà, anh không thèm nghe! Bây giờ thì sao, chúng ta bị người ta bắt rồi!”
Linh Mộc Nam trừng mắt, tức giận mắng: “Còn không phải mày trói tao lại hả! Chính tay mày đưa dây thừng đó!”
“Anh, đừng nói nữa, em không muốn bị chặt tay chân rồi khóa trong lồng đâu.”
“Khốn nạn!” Linh Mộc Tây chửi một câu, nhưng cũng rõ tình hình thực tế, chuẩn bị khai hết. Anh ta vờ như không sợ chết: “Nói trước nha, tôi kể các người nghe, các người phải thả tôi đó!”
“Hiển nhiên.”
Nhận được câu trả lời, Linh Mộc Tây hít sâu một hơi rồi đáp: “Chúng tôi muốn đến sơn trang Nhật Lạc.”
Quả nhiên như Giang Sách Lãng đã phân tích vào tối qua, bọn họ không hề ngẫu nhiên đi ngang, mà đã thăm dò xung quanh rất lâu để tìm hiểu. Nhưng không rõ nguyên nhân vì sao, bọn họ không kiếm ra sơn trang Nhật Lạc mà chỉ thấy mỗi rừng rậm đen như mực.
“Lý do?”
“Gia tộc Sơn Dã để lại vô số kho báu và bí ẩn, nếu sở hữu được, chúng tôi nhất định sẽ phát tài.” Linh Mộc Tây nghiến răng nghiến lợi: “Nhưng chúng tôi đã lên núi lùng sục ba năm rồi mà vẫn không tìm được sơn trang Nhật Lạc! Sao các người lại có thể gặp phải chứ! Chúng tôi nghĩ nếu có các người dẫn đường, chắc chắn có thể tiến vào đó!”
“Bí ẩn gì?”
“Tôi không biết, nhưng nghe đồn Sơn Dã Tá đã sử dụng rất nhiều tà thuật nhằm hồi sinh người vợ Cung Thủy Nại Hoa!” Linh Mộc Tây nhìn Giang Sách Lãng, từ từ nheo mắt: “Nhưng cuối cùng vẫn thất bại, kéo theo mạng sống của biết bao dân làng.”
Linh Mộc Nam dửng dưng kể: “Thật ra hai người họ cũng là một cặp đôi tội nghiệp, ban đầu Cung Thủy Nại Hoa không cần phải chết, đã có người khác của gia tộc Trường Đằng chủ trì nghi thức, trở thành vị thần mới rồi. Nhưng bất hạnh thay, không biết vì nguyên do gì, toàn bộ những người chuẩn bị tham dự nghi thức của gia tộc Trường Đằng đều bị nhiễm Sen Tịnh Đế, sau đó chết hết. Cung Thủy Nại Hoa là con riêng nhà Trường Đằng, được người khác cưu mang nên mới được tìm về.”
- -------------------
Lời tác giả:
Hạ Vãn Vãn: Lan Lan, cậu sẽ chết!
Mạnh Lan: Ờ, mình biết mà, thẻ ẩn của mình cũng nói y chang.