Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn Tôi Trở Thành Thần

“Vậy thầy nói xem, các nhiệm vụ có liên quan với nhau không? Mẹ em đã nói bọn em sẽ gặp lại nhau.” Mạnh Lan rất mong anh sẽ trả lời “Đúng vậy”.

Giang Sách Lãng nhìn cô, cười: “Đúng vậy, em sẽ gặp lại mẹ.”

Mạnh Lan nhẹ nhõm, cô vui vẻ cười.

Ngay sau đấy, cô đã bị sặc hai lần liên tiếp.

Giang Sách Lãng nghiêng đầu, vẻ mặt ôn hòa lập tức trở nên lạnh lùng. Anh cảm thấy ý chí sống sót của Mạnh Lan không hề mạnh mẽ. Khi biết phải có một người hy sinh, cô gần như đã chắc chắn người đó chính là bản thân mình. Cô không thể tiếp tục suy nghĩ lý trí được nữa, dường như đang có thứ gì trong cô sắp bùng nổ.

Một sức mạnh xa lạ và bi thương.

Hiện giờ, cả Hạ Vãn Vãn lẫn Cố Diệp đều đồng loạt nhiễm bệnh, vẻ ngoài điềm nhiên mà Mạnh Lan luôn duy trì đã sắp sụp đổ.

Cô bắt đầu nói năng lộn xộn, thậm chí sau khi cơn hoài niệm qua đi, cô còn bắt đầu mong mỏi cái chết. Ban đầu, Giang Sách Lãng vẫn luôn hoài nghi Mạnh Lan mắc bệnh trầm cảm mức độ nhẹ. Tuy không nhìn ra được từ lối sống của cô, nhưng cảm xúc kiềm chế và vẻ bình tĩnh của cô đã khiến người khác thấy sợ hãi. Cô sợ gây rắc rối cho người khác, sợ bản thân sẽ gặp phiền phức, nhưng cô cũng thích được người khác chủ động tiếp xúc.

Mặc dù Giang Sách Lãng vẫn giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng anh đầy buồn phiền.

Nếu Mạnh Lan muốn hy sinh bản thân và trở thành ngọc tế…

Anh không thể chấp nhận được việc sinh mệnh đẹp đẽ sống động này sẽ biến mất.

Hút xong hai điếu thuốc, Mạnh Lan nhún nhún vai, đứng lên, vươn vai duỗi người.

Cô đến bên suối nước nóng rửa chân, mũi chân cô vẩy vẩy bắn ra từng bọt nước rất lớn, chuông gió được treo hai bên núi giả kêu leng keng, bùa bình an trong túi gấm đỏ cũng lay động theo gió.

Mạnh Lan đi chân trần, cô tò mò đứng trên tảng đá định bắt lấy, nhưng nó quá cao, dù cô đã nhón nhân và duỗi thẳng tay thì vẫn không với tới. Giang Sách Lãng lại gần cô, giúp cô lấy xuống.

Mạnh Lan mở chuông gió ra, tháo bùa bình an xuống.

“Em đang nghĩ, hình như dân làng không hề bị tấn công, nhưng mặt khác, tại sao trong nhà Trường Đằng lại có quỷ nhỉ? Chuyện này không hợp lý.” Mạnh Lan không xé ra được nên hơi nóng nảy.

Giang Sách Lãng kéo nhẹ, đường chỉ của túi đã bung ra, thấy được lá bùa màu vàng bên trong.

Giang Sách Lãng nói: “Đúng là có phần bất thường, do tôi sơ sót rồi.”

Mạnh Lan: “Đồ ảo tưởng sức mạnh (*).”

(*) Từ gốc là 普信男, chỉ một người đàn ông bình thường nhưng lại tự tin quá mức về bản thân.

Giang Sách Lãng:!


Mạnh Lan trêu anh: “Luôn cảm thấy năng lực quan sát của mình rất tốt, nhưng từ đầu tới cuối chỉ biết nói mình sơ sót rồi, suýt nữa mình đã phát hiện được.” Cô lấy lá bùa ra ngoài, huơ huơ trước mặt Giang Sách Lãng, lá bùa gần như đã dán lên mặt anh.

Giang Sách Lãng rút lá bùa ra khỏi tay cô, nhìn một lát mới bảo: “Không giống.”

“Nó ngược rồi, hoa văn ngược với bùa trên xe, giống với bùa trong giấc mơ của em. Tuy không biết nó mang ý nghĩa gì, nhưng nếu thứ trên xe là bùa bình an thì em đoán lá này nhất định là bùa dẫn quỷ.” Mạnh Lan bình tĩnh nói.

Giang Sách Lãng nhớ Trường Đằng Ma Mỹ từng kể, có vài lần thanh niên trẻ tuổi của gia tộc Trường Đằng trên đảo Nhật Lạc đã bị nhiễm ác linh và biến thành Sen Tịnh Đế, không một ai may mắn thoát khỏi. Lúc ấy, anh cảm thấy chuyện này quá nhanh, xem chừng gia chủ nhà Trường Đằng đã tự mình dẫn quỷ đến để nhanh chóng chọn ra ngọc tế và tiến hành nghi thức, nhưng rốt cuộc biến khéo thành vụng, khiến bọn họ phải liên tục chết thảm.

Chẳng qua, chuyện này lại chỉ ra một vấn đề càng khó đối mặt hơn - chỉ có anh và Mạnh Lan không bị ác linh xâm chiếm.

Trong hai người họ, cần phải hy sinh một người.

Mạnh Lan.

Anh nhớ tới giấc mơ của Hạ Vãn Vãn, cho tới hiện giờ, mọi chuyện đã phát triển đến mức quá tệ rồi!

Mạnh Lan hiểu rõ suy nghĩ của anh, dù bên khóe miệng cô vẫn thấp thoáng nét cười. Cô bước xuống đá, mang tất vào, hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Một giờ khuya.” Giang Sách Lãng đáp.

“Đi thôi, em uống rượu nhiều như vậy không phải để chơi đâu.”

Hai người lẳng lặng rời khỏi phòng, trên hành lang không thấy người hầu canh gác, có lẽ bọn họ đã ngủ rồi. Giang Sách Lãng nhớ đường, dẫn Mạnh Lan rẽ trái rẽ phải rồi đến khu vực Trường Đằng Ma Mỹ sống. Bởi vì bản thân bọn họ cũng là người một nhà nên không canh gác nghiêm ngặt nhiều lớp như khách sạn bên ngoài.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thuận lợi đến được phòng đọc sách, nhưng cửa bị khóa.

Mạnh Lan đẩy cửa gỗ không được.

Giang Sách Lãng loay hoay, lấy ra một chiếc kẹp giấy thọc vào trong vài lần, chưa đến mấy giây, “xoạch” một tiếng, cửa đã mở ra.

Sợ rằng ánh sáng chiếu ra từ khe cửa sẽ bị người trên hành lang phát giác, hai người đành châm giá nến trong phòng đọc sách. Phòng đọc sách không lớn, ba mặt tường đều có một kệ sách, phía sau bàn làm việc được treo một tập tranh tư liệu về gia tộc rất dài.

Trên bàn sách, có một quyển sách đã ố vàng được đặt ngay ngắn, bìa sách viết mấy chữ: “Điển ngọc tế Nhật Lạc Ca”

Phần sau của sách chỉ thấy mỗi tên người, đây hẳn là những người của gia tộc Trường Đằng đã mất mạng trong nghi thức Nhật Lạc Ca, còn mặt cuối thì ghi lại tên họ của mỗi ngọc tế. Hàng cuối cùng xuất hiện một cái tên quen thuộc - Cung Thủy Nại Hoa.

Phần đầu của quyển sách ghi chép quá trình thực hiện nghi thức Nhật Lạc Ca.


Trong nghi thức Nhật Lạc Ca, phần chính yếu nằm ở việc chọn ra ngọc tế, cũng tức là vị thần mà mọi người thường nhắc đến.

Ngọc tế mang ý nghĩa chứa đựng tất cả năng lượng đau khổ, nó có thể hấp thu những vật ô uế vào cơ thể và phong ấn chúng bằng năng lượng thiêng liêng mãi đến khi cạn kiệt sức lực. Vậy nên người được gọi là ngọc tế nhất định phải sở hữu linh hồn thánh thiện.

Bức thư Mạnh Lan nhận được khi vừa mới tiến vào nhiệm vụ cũng nhắc về việc năm người bọn họ có trái tim thánh thiện, thế nên bản thân họ vốn không thể trốn thoát rồi. Nhưng Mạnh Lan không thích tên gọi đó, nghe rất “thánh mẫu”, cứ như đang châm chọc quyết định sắp tới của cô vậy!

Bước thứ hai, người được đề cử làm ngọc tế phải ngủ say giữa sông Minh, để nước sông Minh ngấm vào cơ thể. Sông Minh sẽ chọn đúng người. Người được chọn làm ngọc tế sẽ có một giấc mơ chi tiết, dựa theo ghi chép, giấc mơ này có thể sẽ liên quan đến ngọc tế đời trước, cũng có khả năng sẽ được trò chuyện với gia tộc cổ xưa trên đảo Nhật Lạc.

Mạnh Lan mơ thấy Cung Thủy Nại Hoa, cô cũng phù hợp với điểm thứ hai.

Bước thứ ba, vào buổi tối sau ngày đến sông Minh, người được chọn sẽ tiến vào trong hồ chính ở cổng Minh giới, cuối cùng sẽ chính thức trở thành ngọc tế khi đã được sông Minh cảm hóa. Nếu cảm hóa thất bại thì phải lựa chọn một lần nữa.

Có một ghi chú ở dòng cuối cùng, ngọc tế sẽ không bị ác linh xâm lấn.

Bọn họ đoán đúng rồi, thế nên Trường Đằng Ma Mỹ mới chọn một phương pháp cực đoan như vậy để thử bọn họ.

Mạnh Lan bình tĩnh đọc quyển sách thật lâu, không hề lên tiếng. Cô cụp mắt, đứng lẻ loi trong đêm, ánh lửa chiếu vào đôi mắt ươn ướt của cô: “Xem ra chúng ta không còn đường lui.”

“Đoán chừng tôi cũng không có đường lui.” Giang Sách Lãng than thở, giọng anh rất nhẹ nhàng, gió thổi qua đã lập tức tan biến, Mạnh Lan hoàn toàn không nghe thấy lời anh nói.

Tác giả quyển sách này cũng không quen thuộc mấy: Sơn Dã Xuân.

Cả hai không biết, rốt cuộc Sơn Dã Xuân là họ mới sau khi tách khỏi gia tộc Trường Đằng hay vốn dĩ đã là hai gia đình khác nhau. Có điều căn cứ vào vị trí của hai nhà, sơn trang Nhật Lạc nằm giữa sườn núi, còn Trường Đằng gia lại có thể hưởng thụ tầm nhìn thoáng đãng, thì cảm giác như hai bên đã tích tụ hận thù từ lâu.

Vậy tại sao gia tộc Trường Đằng vẫn tôn thờ tác phẩm trăm năm trước của gia tộc Sơn Dã như Kinh Thánh?

Giang Sách Lãng vỗ vai Mạnh Lan: “Có đi không bạn nhỏ?”

“Đúng là chúng ta nên rời khỏi rồi.”

Hai giờ sáng.

Cố Diệp ngáy.

Hơn nữa còn ngáy đến mức nghe như tiếng côn trùng kêu vang mùa hè.

Mạnh Lan nghĩ, nếu mình mà kết hôn sinh con rồi sống cả đời với một người đàn ông ngáy ngủ, vậy chuyện này còn đáng sợ hơn cả thế giới Thần Ẩn.

Giang Sách Lãng tỏ vẻ: “Tôi không ngáy.”


“Em cũng không ngáy, em chỉ đánh đàn ông.”

Khi Mạnh Lan và Giang Sách Lãng vừa mới ngả lưng, Hạ Vãn Vãn đột nhiên hét lên, sau đó cô ấy bị ác linh khống chế cơ thể, tứ chi run rẩy vặn vẹo.

Cô ấy dùng tay nâng cơ thể mình lên, đầu quay hết hướng này tới hướng nọ. Mạnh Lan lăn một vòng rồi đứng dậy, cô hơi luống cuống, tự hỏi liệu dùng lực quá mạnh thì có làm gãy cánh tay mỏng manh của Hạ Vãn Vãn không.

“Này.” Mạnh Lan bất đắc dĩ lấy chân đá đá Giang Sách Lãng: “Hỗ trợ chút đi, giúp em bẻ cậu ấy lại.”

“Tôi không phải bác sĩ xương khớp.”

“Hệ thần kinh hết mà, khoa Tâm lý và Thần kinh học không khác nhau mấy.” Mạnh Lan nhìn tư thế giống hệt nhện đen của Hạ Vãn Vãn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Giang Sách Lãng bảo: “Năm đó thật sự không nên để em đạt tiêu chuẩn, kiến thức cơ bản cũng không rõ, cũng không biết thủ khoa của mấy đứa sao lại là em nữa.”

Mạnh Lan cười nhạt, nhưng nụ cười này không hề khiến bất cứ ai cảm thấy thoải mái. Tay cô ôm chặt cơ thể đang run rẩy của Hạ Vãn Vãn, ngăn cô ấy làm tổn thương cơ thể.

Giang Sách Lãng thành thạo nắm khớp xương của Hạ Vãn Vãn kéo trở về. Hai người hợp lực, rốt cuộc cũng khiến cơ thể của Hạ Vãn Vãn khôi phục trạng thái bình thường.

“Sao em cười?” Giang Sách Lãng hỏi.

“Không ngờ thầy lại lén tra hồ sơ của em. Em nói này, nếu thầy thích em thì không ổn đâu, sợ đến lúc đó em sẽ trở thành ánh trăng sáng trong tim thầy, thầy phải thủ tiết cả đời đó.”

“Yên tâm, sẽ không thủ tiết đâu.” Giang Sách Lãng nằm xuống.

Bọn họ đã bị tra tấn bởi vô vàn mối hiểm nguy lẫn tương lai bất định tới độ chết lặng, chỉ vài lời vui đùa này mới có thể giúp hai người cảm giác mình vẫn còn là một người sống.

Tiếng ngáy vẫn vang lên khắp phòng.

Trong căn phòng cho khách yên tĩnh, từng đợt từng đợt âm thanh phát ra, cộng thêm tiếng côn trùng kêu vang ngày hè bên ngoài cửa sổ, khiến Mạnh Lan và Giang Sách Lãng cảm tưởng như họ đang tham gia một hoạt động cắm trại cực kỳ tàn ác trên thảo nguyên châu Phi vậy.

Ngực Cố Diệp phập phồng, anh ấy đang ngáy đến nỗi sắp sặc thì cơ thể run lên, đôi mắt từ từ mở ra.

Ban nãy vì để Mạnh Lan ngủ ngon, Giang Sách Lãng đã đổi vị trí với cô, thế nên Hạ Vãn Vãn đang bị kẹp giữa Cố Diệp và Giang Sách Lãng.

Có vẻ Hạ Vãn Vãn đã bị giật mình tỉnh giấc bởi tiếng ngáy, vừa mới mở mắt ra, cô ấy lại đột ngột sợ hãi co rúm người, lưng đụng mạnh vào ngực Cố Diệp, cũng tiện thể đụng khiến anh ấy tỉnh táo hẳn. Giữa màn đêm, cô ấy nhìn Giang Sách Lãng chằm chặp, rồi bất ngờ giơ một chân đá ngay ngực anh!

Giang Sách Lãng:!

Mạnh Lan:?

Giang Sách Lãng hỏi: “Em làm gì vậy, bị nhập à?”

“Anh anh anh anh!” Hiển nhiên ban nãy Hạ Vãn Vãn đã gặp ác mộng, nhưng khi lời đến bên miệng thì cô ấy lại nuốt vào, không biết mình nên nói gì.


Mạnh Lan bò dậy mở đèn: “Vãn Vãn, xảy ra chuyện gì thế? Cậu gặp ác mộng nữa à, trong mơ Giang Sách Lãng bắt nạt cậu?”

Cố Diệp đã tỉnh cũng quan tâm hỏi cô ấy: “Không thoải mái sao? Anh đi tìm Tùng Hữu Kỷ.”

“Vẫn, vẫn ổn.” Hạ Vãn Vãn chậm rãi trả lời: “Em gặp ác mộng, em mơ thấy anh ôm Lan Lan.”

Cô chỉ vào Giang Sách Lãng.

Giang Sách Lãng: Tình địch đụng độ nên ngứa mắt nhau?

Giang Sách Lãng trơ tráo bảo: “Chuyện đó rất bình thường.”

Hạ Vãn Vãn không hề thấy buồn cười. Miệng cô ấy khép rồi mở như một con rối lạnh băng: “Thi thể, anh ôm thi thể của Mạnh Lan.”

Căn phòng lặng ngắt như tờ.

Nội tâm Mạnh Lan dao động, xem ra cô chết ở đây cũng không tệ nhỉ, vẫn còn có người khóc thương hoài niệm cô.

Hạ Vãn Vãn tiếp tục kể: “Dưới chân hai người có vô số xác chết, họ không còn đủ tứ chi, em cũng thấy mảnh nhỏ của người nhộng gốm và trụ người. Nhưng em biết anh đã giết bọn họ, bao gồm cả Trường Đằng Ma Mỹ, bà ta cũng chết. Sau đó anh đặt Lan Lan trên một tảng đá nham thạch trong hang động đá vôi, quỳ xuống giữa bãi xác người máu chảy thành sông, dập đầu cúng bái. Em nghe thấy rất rõ ràng, đùng đùng đùng, đùng đùng đùng, đùng đùng đùng.”

Mạnh Lan bỗng bật cười: “Thầy ấy mà giết người à? Mình thấy cậu gặp ác mộng thật rồi. Hôm qua không phải cậu nói mình sẽ chết trong hang động đá vôi sao, nhưng mình vẫn chưa chết, chứng tỏ giấc mơ của cậu cũng không chính xác đâu.” Thoạt nhìn cô cũng không sợ hãi, trái lại còn an ủi Hạ Vãn Vãn.

Hạ Vãn Vãn khóc lóc lắc đầu.

Không.

Không phải.

Dự cảm của cô ấy ngày càng mãnh liệt.

Thật ra, cô ấy không chỉ chứng kiến mỗi cảnh đó trong mơ, mà còn thấy cả quá trình Giang Sách Lãng tự tay sát hại người khác.

Mặt đầy máu tươi, như một Tu La.

Ánh mắt lạnh băng, không một cảm xúc.

- -------------------

Lời tác giả:

Hạ Vãn Vãn: Anh ôm cậu ấy!

Giang Sách Lãng: Tôi từng ôm rồi mà.

Hạ Vãn Vãn: …thi thể của cậu ấy!

Giang Sách Lãng: Lúc nói chuyện em đừng dừng lại lấy hơi giữa chừng được không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận