THẾ GIỚI 4: TRẠI THIỀN MINH, VE NƯƠNG KHÓC
Ánh đèn lập lòe trên đỉnh đầu.
Những người trước mặt đứng yên như con rối, ánh mắt bọn họ dại ra, dựng thành một bức tường ngăn cản hai người trốn thoát.
Mạnh Lan kéo tay Giang Sách Lãng, khẽ nói: “Ở tình huống này trong thế giới hiện thực, có được tính là tự vệ chính đáng không, phải chờ bọn họ tấn công trước à? Em còn trẻ, không muốn vào sở cảnh sát đâu.”
“Chắc em không vào sở cảnh sát đâu.” Giang Sách Lãng cụp mắt, một chất lỏng đặc sệt màu đen như nước mực đang uốn lượn len lỏi dưới chân cả hai, nó bám lấy đế giày của anh, không ngừng bò lên trên.
Mạnh Lan nhấc chân lên, không dính.
“Thứ gì vậy! Sông Minh của gia tộc Trường Đằng xâm lấn hiện thực à?” Mạnh Lan giậm chân.
Nhưng dòng nước đen cứ như lốc xoáy nơi vực sâu, nó chứa đựng sức mạnh mãnh liệt và kéo chân cô xuống dưới, khiến Mạnh Lan không thể di chuyển dù chỉ nửa bước.
Xung quanh từ từ bốc lên làn sương trắng, ánh mắt Mạnh Lan lập tức trở nên khó coi, cô hơi buồn bực nhìn bọn người trước mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thầy nói đúng, chúng ta sẽ không vào sở cảnh sát.”
Không ngờ ngay thời điểm mấu chốt thế này, cả hai lại tiến vào thế giới Thần Ẩn!
Giang Sách Lãng biết, có người có thể khống chế sức mạnh của thế giới Thần Ẩn và mở cổng.
Con dao ZWILLING trong tay Mạnh Lan tan thành cát bụi, cô chứng kiến cảnh vật xung quanh dần dần biến mất, nhưng ánh mắt dữ tợn sắc bén kia vẫn tiếp tục theo sát cô chặt chẽ. Tuy không thấy bất kỳ ai, nhưng cô chắc chắn kẻ ấy đã mở cổng bằng cách nào đó.
Dạo trước, hai người từng suy đoán bọn họ có liên quan đến thế giới Thần Ẩn, quả nhiên là vậy.
Hai người vẫn đang nắm lấy tay nhau, dù sao quân địch cũng đã biết hai người bọn họ chung một đội, thế nên không cần phải tiếp tục làm bộ làm tịch nữa. Mạnh Lan cười: “Xem ra bọn họ cũng biết tuân thủ pháp luật, biết không thể giết người ở thế giới hiện thực.”
Kẻ này thật sự rất thông minh.
Không những có thể thần không biết quỷ không hay giết chết mình, mà còn có khả năng giành được nhiều năng lượng hơn, nhưng chủ yếu chính kẻ ấy cũng có thể dẫn dắt mình tìm manh mối trong nhiệm vụ.
Mạnh Lan trợn mắt.
Giang Sách Lãng vẫn nắm lấy tay cô, tuy đây không phải lần đầu tiên hai người tiến vào nhiệm vụ, nhưng Mạnh Lan vẫn lờ mờ cảm nhận được dường như có điều gì đó đã thay đổi. Tựa như hai người đang cùng đối mặt với bao hồi sóng gió, đôi bên kề cạnh, đồng tâm hiệp lực, mãi không chia lìa.
Màn sương ngày càng dày đặc hơn, vầng trăng máu quen thuộc treo trên bầu trời trông giống hệt một viên hồ lô sơn tra đường phèn. Mạnh Lan bắt đầu hối hận vì vừa rồi không chịu tranh thủ lén ăn một ít điểm tâm của khách sạn Ritz-Carlton, cô vẫn chưa ăn cơm chiều đâu.
Cô xoa xoa bụng mình: “Chẳng lẽ do ông thầy Bạch lúc nãy làm à?”
“Không phải, ít nhất dựa theo trình độ của ông ta thì không đến mức xuống tay với chúng ta bằng phương pháp này. Tình hình thế này càng có vẻ như chính sự tồn tại của em đã kích thích kẻ nào đó, khiến đối phương muốn giết em diệt khẩu.” Giang Sách Lãng nói.
Hai người ngẩng đầu nhìn dòng chữ máu trên không trung, trong lòng vẫn giữ bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Cảm giác này thật kỳ lạ.
Như thể bản thân đã được trang bị áo giáp, không còn phải sợ bão táp quật ngã nữa.
[Ve kêu, ve kêu, Ve Nương khóc, khi nào Ve Nương không khóc đây?]
Dòng chữ máu ngày càng dài hơn.
“Ve Nương, nghe có vẻ không hay lắm.” Mạnh Lan bảo: “Khiến em nghĩ đến người nhộng gốm thành tinh.”
“Em có ăn nhộng không?” Giang Sách Lãng hỏi.
“Chẳng phải nó là đồ vật à!” Mạnh Lan nói.
Trong màn sương, mọi người bắt đầu tụ tập từ bốn phương tám hướng theo tiếng động. Hai người một nam một nữ đang theo sau một người đàn ông trẻ tóc đen, nhìn vẻ rụt rè sợ hãi của bọn họ thì có lẽ một nam một nữ này là người mới.
Người đàn ông dẫn đường trước mặt họ mặc áo sơ mi trắng, chiếc áo sơ mi độc đáo này có cổ tay áo hình hồng đào, đây hẳn là một người biết tận hưởng cuộc sống. Anh ta ôn hòa và lịch sự, tựa một chàng công tử rơi vào chốn khói bụi, đôi tay trắng nõn đang chỉnh lại cổ áo.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mạnh Lan chớp chớp mắt.
Giang Sách Lãng:?
Cô nghiêng đầu ngó Giang Sách Lãng trong trang phục nhân viên phục vụ kia, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lắc lắc đầu.
Giang Sách Lãng:!
Người đàn ông trẻ đứng trước mặt Mạnh Lan, giọng nói cũng hòa nhã như vẻ bề ngoài của anh ta: “Xin chào, tôi tên Ninh Lịch, hai người phía sau là người mới, tôi đã giới thiệu quy tắc của thế giới Thần Ẩn cho bọn họ rồi.” Anh ta nghiêng người, nhường đường để hai người phía sau bước tới.
Người phụ nữ mặc áo ngủ màu đỏ rượu, dưới chân mang một đôi dép nhà tắm không phù hợp lắm, tóc cô ta còn chưa sấy khô, ắt hẳn cô ta chỉ vừa mới tắm rửa xong. Cô ta mím môi: “Chào mọi người, tôi tên Tưởng Lộ.”
Người đàn ông kế bên cô ta giới thiệu: “Tôi là Tiền Nhữ Bân, một phóng viên làm trong tòa soạn, chào mọi người.” Sắc mặt anh ta nhợt nhạt, anh ta đã gặp phải kích thích không nhỏ, đeo mắt kính vâng vâng dạ dạ, bàn tay nắm lấy ống quần để che giấu nỗi hoảng loạn trong lòng.
Ninh Lịch an ủi: “Không sao đâu, chúng ta có thể rời khỏi nơi này.” Rồi anh ta nhìn về phía Mạnh Lan và Giang Sách Lãng: “Hai người chắc không phải người mới đúng không, có vẻ rất bình tĩnh, tham gia mấy lần rồi?”
“Lão làng, lại vào đây nữa rồi.” Mạnh Lan sử dụng biện pháp văn học nói nhảm, không trả lời thẳng, cô sợ một giây sau tên này sẽ gài bẫy cô.
Ninh Lịch cười nhẹ: “Cũng tốt, nếu hai người là cặp đôi thì sẽ dễ sống sót hơn trong thế giới Thần Ẩn. Cảm giác có người làm bạn với mình thật sự khiến người khác hâm mộ.”
Anh ta thoạt trông vô cùng khiêm tốn lịch sự, trên người toát lên vài phần khí chất yếu đuối, gương mặt tinh xảo kia khiến Mạnh Lan cảm thấy anh ta giống hệt diễn viên phim cổ trang vậy.
Khụ khụ.
Giang Sách Lãng nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, anh dùng âm thanh cắt ngang ánh mắt của Mạnh Lan, để cô dời mắt nhìn về phía mình. Anh giới thiệu hai người: “Hai người chúng tôi là nhân viên phục vụ trong khách sạn, ngày đêm luôn ở cạnh nhau, quả thực đã làm người khác hâm mộ, chúng tôi yêu đương bằng chi phí công (*).”
(*) Nguyên văn là 公费谈恋爱, ý chỉ vừa làm việc vừa yêu đương cũng một lúc, lấy chi phí công để yêu đương.
“Đúng là làm người khác hâm mộ mà.” Tưởng Lộ mặc áo ngủ bảo: “Tiếc thay bạn trai tôi không thể tiến vào vạch trần.”
So với vị người mới chất phác kia, tính cách của cô ta hoạt bát hơn hẳn, cảm giác như cô ta có thể nhanh chóng thích ứng với quy tắc trong lời của Ninh Lịch.
Mạnh Lan cũng không nể mặt, hai người họ không hề chính thức xác định mối quan hệ, hành động thân mật của họ chỉ đơn giản là ôm nhau giữa sông Minh, chuyện này cũng chẳng là gì, người trưởng thành với nhau, sao lại có thể tùy tiện mặc định cô thế chứ.
Cô buông bàn tay đang nắm lấy tay Giang Sách Lãng, lẩm bẩm: “Nhưng tôi thấy tình nhân mới chết nhiều nhất đấy. Trong trường hợp chọn một trong hai, luôn có kẻ sẽ ra tay tàn nhẫn với người thân.”
Có khác gì một cặp đôi đang giận dỗi đâu.
Thấy vậy, Nịch Lịch bật cười: “Hai người thú vị thật, duy trì tâm trạng tốt trong thế giới Thần Ẩn là một trong những năng lực giúp chúng ta sống sót, sợ hãi chỉ khiến con người đánh mất lý trí và sức phán đoán thôi. Lý trí là chuẩn mực duy nhất để nhìn thấu bản chất của hiện tượng.”
Trong màn sương tiếp tục xuất hiện thêm vài người nữa.
Một cô gái diện váy ngắn màu bạc sáng, chân mang giày cao gót màu đen cột dây hiệu Miu Miu đang run rẩy bước đến. Trên người cô ta đầy mùi rượu, hiển nhiên vẫn chưa lấy lại tỉnh táo.
Mạnh Lan ngửi thấy mùi Whisky, trong lòng cô thầm không thích.
Cô gái nghiêng ngả lảo đảo, mơ mơ màng màng nhìn Ninh Lịch rồi nở nụ cười, sau đó nhào vào người anh ta: “Chàng trai nhỏ, sao em ở đây một mình vậy? Có cần chị gái ở cùng không, chị có rất nhiều tiền cho em đó, chỉ cần…”
Mới nói được hai câu, cô ta đã đột nhiên nôn ra, rượu và vị chua phun lên người Ninh Lịch. Ninh Lịch hơi nhăn mày, nhưng cũng không tức giận, anh ta đỡ chị gái nhỏ này, để cô ta hơi khom lưng, một tay khác thì giúp cô ta kéo làn váy lên tránh bị lộ hàng. Anh ta hỏi han: “Cô gái, cô ổn không? Ở đây không có thuốc tỉnh rượu, lát nữa có thể tìm một ít nước đấy.”
Tình trạng của chị gái nhỏ này cũng không tốt lắm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mạnh Lan nhớ tới lần đầu tiên bản thân mình rơi vào thế giới Thần Ẩn.
Ngay sau đó, tiếp tục có hai người đàn ông bước đến, nhìn mặt thì có thể nhận ra họ đã trải qua ít nhất ba lần nhiệm vụ. Hai người đàn ông cũng không quen biết nhau, một người tên Lý Triều, là công nhân trong công trường xây dựng, khuôn mặt dầm mưa dãi nắng và móng tay dính đầy bùn đất có thể xác minh lai lịch của anh ta.
Một người đàn ông khác tên Ngô Thanh, anh ta kể bản thân đã thành công rời khỏi thế giới Thần Ẩn ba lần rồi, công việc ban đầu là buôn bán sản phẩm, thoạt nhìn bề ngoài là một người đàn ông trung niên bình thường, ít khi nói cười.
Hiện tại, người tham gia đã tập hợp đông đủ.
Người mới gồm Tưởng Lộ, Tiền Nhữ Bân và chị gái nôn mửa.
Lão làng gồm Ninh Lịch ôn hòa, hai vợ chồng nhân viên phục vụ Mạnh Lan và Giang Sách Lãng, cùng Ngô Thanh với Lý Triều.
Nhiệm vụ lần này, tổng cộng có tám người.
Mạnh Lan giữ khoảng cách với người mới, cô không muốn dành thời gian cho người mới, dù sao cái chết của Trương Nhất Trì cũng ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý của cô, khiến cô đau buồn.
Ngô Thanh bảo: “Lần này chắc hẳn liên quan đến Ve Nương, nghe tên hình như là một người phụ nữ.”
“Hoặc truyền thuyết.” Ninh Lịch nói, anh ta lấy thẻ ẩn của mình ra: “Mọi người hãy nói manh mối của mình là gì nhé, để chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi sớm rời khỏi đây.”
Vì muốn làm tấm gương tốt nên Ninh Lịch đã nhìn xuống lời gợi ý trên thẻ ẩn, bỗng dưng sắc mặt anh ta thay đổi, khóe miệng rủ xuống và run nhẹ.
Anh ta nuốt nước miếng, ánh mắt chuyển biến từ vẻ khó tin đến mờ mịt không rõ, cuối cùng chậm rãi bảo: “[Đêm không trăng đầy gió lộng], đây là manh mối tôi nhận được.”
Lý Triều liếc thoáng qua anh ta, không tin lắm: “Chỉ bấy nhiêu thôi?”
“Đúng vậy.” Anh ta tỏ ra xấu hổ, rồi bình tĩnh trở lại, không muốn nhiều lời nữa.
Mạnh Lan cảm giác anh ta nhất định đã giấu đi một nửa manh mối.
Một manh mối khó có thể tiết lộ.
“Mọi người thì sao?” Ninh Lịch hỏi: “Tôi biết manh mối của mọi người có lẽ không giống nhau, tôi đã gặp người có gợi ý trên thẻ ẩn khác với những người còn lại, thế nên…”
Mạnh Lan thản nhiên nói: “Tôi không giống anh.”
Lý Triều nhìn về phía Mạnh Lan: “Của cô là gì?”
“Mưa.”
“Mưa?”
Giang Sách Lãng cũng lên tiếng: “Đúng vậy, mưa. Rất kỳ lạ, tôi chỉ thấy mỗi chữ này thôi, thẻ ẩn của tôi và Mạnh Lan có cùng một nội dung, chúng tôi từng rơi vào trường hợp như vậy rồi. Lần trước ở bệnh viện tâm thần, thẻ ẩn của tôi và Mạnh Lan đồng thời xuất hiện hai từ [Trị liệu], cuối cùng manh mối để vượt qua nhiệm vụ chính là phòng trị liệu trong đó, lần này chắc hẳn sẽ liên quan đến mưa.” Anh chân thành bảo: “Có thể mọi người sẽ không hiểu, nhưng điều tôi nói là sự thật.”
Ninh Lịch trả lời: “Không có gì không hiểu cả, tôi tin tưởng anh, thẻ ẩn là năng lực sinh ra dựa trên ý chí cá nhân. Hai người là người yêu, nhiều khả năng sẽ nhận được lời nhắc nhở giống nhau.”
“Cảm ơn.” Giang Sách Lãng nói.
Lý Triều nhìn thẻ ẩn của mình, hùa theo: “Lạ thật, của tôi cũng là [Mưa], chẳng lẽ ở lần này, ngoại trừ manh mối của anh ra thì phần còn lại đều giống nhau à?”
Mạnh Lan gật đầu: “Có thể là vậy.”
Nhưng cô đã không kìm lòng nổi, bèn nhích đến gần Giang Sách Lãng, tỏ vẻ thân mật trong mắt người ngoài, thật ra chỉ để cô che giấu nội tâm bất an.
Rất đơn giản.
Cô và Giang Sách Lãng đều nói dối.
Thẻ ẩn của bọn họ căn bản không phải [Mưa], bọn họ tạm bịa ra từ này thôi!
Hiện tại, hoặc Lý Triều trông phúc hậu kia đang nói dối, hoặc bọn họ đã nói bậy nói bạ rồi nói trúng ngay từ này thật!
Anh ta đang che giấu mục đích gì!
Manh mối thật sự trên thẻ ẩn của cô là: [Dưới âm phủ có người.]
- -------------------
Lời tác giả:
Mạnh Lan: Lần đầu tiên lừa người khác, thất bại.
Giang Sách Lãng: Lần đầu tiên lừa người khác, thành công.
Mạnh Lan:?
Giang Sách Lãng: Câu xác định quan hệ kia.
Mạnh Lan: … (đang gọi 110)