Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn Tôi Trở Thành Thần

“… Vo ve… Vo ve… Vo ve… Từa tựa vậy đó.”

Người công nhân vừa nói chuyện vừa quan sát bốn phía, như thể đang sợ bị thứ gì ở quanh đây nghe thấy.

“Tam Cẩu Tử chứng kiến cảnh tượng hãi hùng như thế thì bị dọa sợ, hoàn toàn choáng váng! Anh ta đứng chết trân tại chỗ. Sau đó, sau đó đám người nọ đồng loạt đứng lên nhìn về phía anh ta.”

Người công nhân há to miệng, Mạnh Lan gần như có thể thấy được phần yết hầu của anh ta.

Dưới ánh sáng u ám, cái miệng đen như mực đó phát ra âm thanh hít hà, trông quỷ dị khó tả.

Người công nhân chỉ chỉ miệng mình, tiếp tục kể: “Giống thế này đây, Tam Cẩu Tử nói anh ta cảm giác cả trời đất đều rung chuyển, cứ như có ai đó đang cưỡi trên đầu anh ta rồi quậy tung lên! Sau đó, một con ve đột nhiên bay ra từ cổ họng bọn họ, ngày càng nhiều, ngày càng nhiều hơn! Giống hệt nạn châu chấu vậy!”

Nghe thế, Tưởng Lộ và Tống Cẩm biến sắc, Tống Cẩm la lên: “Các người đừng kể chuyện ma hù dọa bọn tôi nữa!”

“Sao lại thành chuyện ma chứ!” Người công nhân tức tối: “Các người đừng nói bậy, như vậy bất kính lắm. Tam Cẩu Tử trốn về nhà suốt đêm, nhưng trời tối đường trơn, anh ta lăn thẳng xuống núi. May sao sáng hôm sau cậu tôi đi ngang qua thì phát hiện được, nên mới cứu về được cái mạng này. Lúc ấy người trong làng đều nghĩ anh ta gặp ma, nếu không tại sao trại Thiền Minh đang êm đẹp lại xảy ra chuyện kỳ bí như vậy được? Trước kia cũng chưa một ai nghe đồn giống thế hết.”

“Sau đó thì sao, sau đó thì sao?” Mấy người công nhân uống rượu trắng, nóng lòng muốn nghe tiếp.

Mùi rượu tràn ngập xung quanh, khiến bầu không khí chợt trở nên ấm áp hơn.

Tám người tụ lại, đối diện bọn họ là bốn công nhân đang ngồi dưới đất, hạt mưa đập lạch cạch vào cửa sổ. Mạnh Lan tựa vào người Giang Sách Lãng, cô nhìn người công nhân đang kể chuyện, trong lòng cứ cảm thấy có điểm không hợp lý.

Ngô Thanh hỏi: “Sau đó thì sao, người đó chết rồi à?”

“Ban đầu chưa chết đâu.” Công nhân xua xua tay: “Nhưng rồi sống không bằng chết! Sau khi trở về, Tam Cẩu Tử nôn mửa tiêu chảy vài ngày mới bình thường lại. Kế đó, chúng tôi tưởng rốt cuộc anh ta cũng ổn rồi nên yên tâm để anh ta ở nhà một mình. Nhưng ngay tối hôm đấy, có tiếng đào đất phát ra từ nhà bọn họ, là tiếng hì hục, hì hục ấy. Đúng lúc cậu tôi đi ngang qua, ông đẩy cửa vào, phát hiện Tam Cẩu Tử đang đào trong sân nhà bọn họ, đào ra một cái hố rất to! Tam Cẩu Tử đào xong thì nằm bên trong, còn kêu cậu tôi lấp đất lên cho anh ta!”

Lúc nói chuyện, công nhân nuốt nước miếng rất nhiều lần, ánh mắt cũng dần trở nên hoảng sợ: “Cậu tôi mắng anh ta một trận, hỏi anh ta tái phát bệnh à. Anh đoán xem Tam Cẩu Tử trả lời sao?”

“Trả lời sao?”

“Anh ta bảo anh ta sắp thành tiên.” Công nhân nói: “Vừa dứt lời, Tam Cẩu Tử lập tức đi đời nhà ma, cuối cùng cậu ta vẫn không giữ được cái mạng mình!”


Đúng lúc này, một tên công nhân tái mét mặt mày ngồi trong góc lạnh lùng cắt ngang: “Không đúng, anh nói không đúng! Câu chuyện cậu anh kể khác với câu chuyện mà tôi biết.”

“Ồ, vậy cậu nói thử, người anh em!” Công nhân cười khúc khích, vốn dĩ anh ta cũng chỉ xem chuyện này như chủ đề tán dóc sau rượu chè, không coi là thật, vừa hay gặp phải người hiểu rõ nên bảo người anh em của anh ta kể mấy câu.

Công nhân xanh xao ngồi kế bên tượng đá, bóng của pho tượng vừa vặn che khuất khuôn mặt anh ta, anh ta nói: “Thật ra Tam Cẩu Tử đã sớm chết rồi, căn bản không sống lâu được như vậy.”

“Cậu không thể nói thế, cậu của tôi tận mắt thấy mà!” Người công nhân phản bác.

“Hừ, cậu của anh lừa anh thôi. Lúc về đến nhà, đầu óc Tam Cẩu Tử đã mơ hồ, nôn mửa tiêu chảy, nhổ ra đất đen, bên trong còn có vô số con giòi đen to bự! Đây chưa là gì hết, anh ta trở về vào ban đêm, trên cửa sổ vang đầy tiếng ve sầu, cứ như chúng nó đang ca hát, cùng rung rung vo ve vo ve, sau đó anh ta cũng bắt đầu xuất hiện một vài triệu chứng kỳ lạ.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Mới đầu là đau bụng, kế tiếp thì nôn ra từng con ve sầu, chúng vẫn còn mềm, bò khắp mặt đất! Qua ngày hôm sau, anh ta thấy cơ thể rất khó chịu, không muốn ăn cháo, chỉ muốn ăn đất, bèn thừa dịp vào ban đêm đào một cái hố to rồi chôn mình dưới đó, lúc này anh ta mới thoải mái hơn đôi chút.”

“Vậy cũng không khác mấy với lời của cậu tôi!”

“Khác xa!” Công nhân hừ một tiếng.

Mạnh Lan đã sớm luyện được khả năng mặt không biến sắc khi nghe chuyện ma, nhưng khi thấy hai người họ cứ liên tục bẻ lời nhau, tim cô cũng nhảy theo.

Giang Sách Lãng thấp giọng hỏi: “Lạnh không? Tôi sang bên kia nhóm lửa nhé, chúng ta qua đó ngồi đi.”

Hai người ngồi trong góc, đốt lửa thêm lần nữa.

Sáu người đồng đội trước mặt tựa một bức tường chắn giữa cả hai và nhóm công nhân.

Ninh Lịch và Tưởng Lộ cũng hơi lạnh, bèn mặt dày nghiêng qua đây sưởi ấm.

Câu chuyện vẫn còn tiếp tục.


Giữa bóng tối, một công nhân đứng dậy, được ánh nến chiếu sáng, gương mặt trắng bệch như giấy trắng kia trông giống hệt tấm mặt nạ dùng khi hiến tế, anh ta chậm rãi kể: “Lúc cậu anh đến, anh ta đã chôn xong rồi. Tam Cẩu Tử cảm thấy chỉ có ở dưới đất mới có thể hô hấp, mới có thể tồn tại, cuối cùng anh ta đã yên giấc ngàn thu sâu bên dưới. Khi cậu anh cứu người, đào đất lên thì dưới đó đã không còn ai nữa, chỉ có một lớp xác, một lớp xác bằng giấy y như người giấy dùng trong tang lễ, bình thản nằm bên trong. Không thấy anh ta đâu nữa, anh ta thành tiên rồi.”

Những người nghe kể chuyện đều sợ toát mồ hôi lạnh.

Thình lình.

Một người công nhân khác hỏi: “Ấy, người anh em, cậu ở đâu ra vậy? Sao tôi chưa từng gặp cậu?”

Đáng lẽ bốn người công nhân này đều quen biết nhau, nhưng anh ta bất chợt cảm thấy kẻ trước mặt vô cùng xa lạ, ngẫm kỹ lại, anh ta hoàn toàn không biết mình đã gặp kẻ nọ ở đâu chứ đừng nói đến việc lập nhóm cùng làm việc kiếm tiền!

Nghe thấy lời này, hai người công nhân khác đồng loạt nhìn về phía kẻ kia, không khỏi hoảng sợ: “Anh từ đâu ra thế! Đây, phải là thằng Ba nhà bên cạnh chứ, sao thiếu mất một người! Không đúng, sao lại nhiều hơn một người rồi!”

Người công nhân im lặng nhìn anh ta, không hề lên tiếng.

Giang Sách Lãng nhìn chằm chặp kẻ trước mặt, ánh mắt anh sâu thẳm: “Tam Cẩu Tử!”

“Hừ!” Người công nhân đáp một tiếng, miệng nở nụ cười trắng bệch, răng dính đầy đất đen lẫn cỏ dại, tròng mắt của gã đột ngột run lên, như thể có một con ấu trùng chui ra từ hốc mắt của gã.

“Aaaaaa!” Tổng Cẩm hét lên: “Hắn là quỷ, hắn là quỷ á á á!!! Hắn là Tam Cẩu Tử, hắn!”

Tất cả mọi người đều hỗn loạn.

Ánh lửa bắt đầu lập lòe, chớp tắt chớp tắt.

Phụt!

Toàn bộ tắt ngấm.


“Cứu mạng với! Cứu mạng ahhhh! Có người đang kéo quần áo tôi!” Tưởng Lộ gào to.

“Mẹ nó, tập trung hết lại đây, lưng tựa lưng! Đừng hoảng sợ!” Giọng Ngô Thanh vang lên.

Giữa những âm thanh la hét sợ hãi, có tiếng cửa gỗ bị đẩy ra. Một bóng người cao lớn đứng trước cửa, sau lưng anh ta là màn đêm đen tối, trông như tên đồ tể xuất hiện vào đêm mưa trong phim.

Lửa đột ngột cháy lên lần nữa, người này cầm ngọn đuốc quét một vòng trong miếu, bật cười: “Đại ca, các người đang la hét gì vậy? Làm em đau cả đầu!”

Bọn công nhân rúc sát vào nhau tập trung nhìn anh ta: “Mẹ nó, thằng Ba! Từ từ, mày phải thằng Ba không! Mày trả lời tao mấy câu!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thằng Ba thấy kỳ lạ: “Đại ca, anh không sao chứ? Sao lại sợ trời mưa như đàn bà vậy? Anh cứ hỏi thử!”

“Tao, quan hệ giữa tao và mày là gì!”

“Quan hệ mặc chung một quần, anh có công việc nào kiếm được tiền thì luôn nhớ tới em, nên đã kéo em đến công trưởng xem thử, bảo được nhiều tiền lắm!” Thằng Ba bước vào.

Sắc mặt của Đại ca dịu lại: “Vào đi, vừa rồi mày đi đâu?”

“Ban nãy em ra ngoài nhìn xem khi nào hết mưa, tiện thể hút hai điếu thuốc luôn, trong đây ngộp quá.” Thằng Ba trả lời: “Sao trông các người như mới gặp ma vậy, đã xảy ra chuyện gì?”

Đại ca thấp thỏm nói: “Tên, tên Tam Cẩu Tử đã chết kia trà trộn vào đây! Ban đầu bọn tao không chú ý đến, chính người anh em bên kia nhắc nhở, cũng coi như đã giữ được cái mạng này. Vừa nãy mày ra ngoài hút thuốc không thấy ai khả nghi đó chứ?”

“Tam Cẩu Tử à!” Thằng Ba thở dài: “Anh ta cũng là kẻ đáng thương, cô hồn dã quỷ chết trên sườn núi đối diện, thảm quá.”

“Chết rồi?” Đại ca hỏi: “Không thể nào, cậu của tao đã cứu anh ta rồi mà!”

Một giọng nói yếu ớt phát ra từ góc tường: “Đại ca, cậu của anh.. Em chợt nhớ ra không phải cậu anh đã qua đời vào nửa năm trước rồi à, cũng chết trên đường từ trai Thiền Minh về nhà thì phải? Ai nghe ai kể chuyện vậy?”

Toàn thân Đại ca run lên, mồ hôi lạnh túa ra liên hồi.

“Đại ca lơ mơ nữa rồi, mà không sao, dạo này anh ấy thường xuyên bị thế.” Thằng Ba cười: “Nơi đây là miếu, trong miếu không có ma quỷ đâu.”

Mạnh Lan đứng yên, cô vẫn dựa vào người Giang Sách Lãng, hết muốn nghĩ xem rốt cuộc câu chuyện của ai là chính xác nữa.


Dù có quỷ đi chăng nữa, cô cũng không thể dầm mưa chạy ra ngoài đúng không?

Ninh Lịch nói: “Câu chuyện ngài vừa kể, chúng tôi cũng không hiểu cặn kẽ, coi như đang tán gẫu thôi. Đôi khi ký ức của con người cũng sai, chẳng hạn như khi bạn gái tôi qua đời, tôi đau khổ tới nỗi cứ nghĩ cô ấy còn sống, tất cả hồi ức về cô ấy và ảo giác của tôi chồng lên nhau, khiến tôi luôn cho rằng cô ấy vẫn còn sống. Thế nên, mấy chuyện này cũng có thể giải thích được.” Những lời này của anh ta đã an ủi mấy người mới ở đây, dù sao lão làng đã nói như thế, bọn họ cũng cảm thấy mối nguy hiểm tạm thời qua rồi.

Người mới Tiền Nhữ Bân đã bị dọa đến mức tay chân lạnh toát, anh ta phụ họa: “Tên Tam Cẩu Tử kia không phải chết ở gần đây sao, có lẽ anh ta là oan hồn du đãng. Trong ‘Liêu Trai Chí Dị’ cũng hay có mấy câu chuyện giống vậy, kẻ chết thảm hy vọng người sống báo thù thay bọn họ. Nếu Tam Cẩu Tử muốn hại chúng ta thì ắt hẳn vừa nãy chúng ta đã chết rồi! Anh ta chỉ muốn kể chuyện cho chúng ta nghe thôi!”

“Đúng đúng đúng, chắc chắn là vậy!” Tưởng Lộ liều mạng tự tẩy não bản thân.

Mạnh Lan vẫn không nói gì, nhưng lỗ tai cô cứ giật giật liên hồi.

“Em sao vậy?” Giang Sách Lãng khẽ hỏi: “Lạnh nữa à? Ở bên người tôi ấm như vậy mà vẫn không yên?”

Mạnh Lan nhìn về phía tượng đá, nhẹ giọng đáp: “Em cảm giác như mình nghe thấy được tiếng động lạ, xèo xèo.” Rồi cô cao giọng hỏi: “Các người có ai nghe thấy tiếng động không?”

“Không phải tiếng ve sầu chứ, cô đừng dọa tôi sợ!” Tống Cẩm ôm chặt Ninh Lịch: “Anh trai nhất định không được bỏ em lại!”

Xì.

Xì.

Xì.

Trong không khí thoang thoảng mùi đất.

Dường như âm thanh này là tiếng đồ sứ đang từ từ nứt vỡ.

Lạch cạch.

Lạch cạch.

Cuối cùng, ánh mắt Mạnh Lan dán chặt vào tấm vải ở phần thân dưới của tượng đá. Chẳng hề có một cơn gió nào, nhưng tấm vải lại chuyển động một chút.

Đã xuất hiện thứ gì đó rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận