Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn Tôi Trở Thành Thần

Đợi đến khi Mạnh Lan quay đầu lại, bóng dáng Tiền Nhữ Bân không còn ở đó.

“Có lẽ anh ta thật sự chưa chết.” Mạnh Lan khẽ nói.

Giang Sách Lãng trả lời: “Cũng có khả năng là người da.”

Tưởng Lộ liếc thoáng qua Mạnh Lan và Giang Sách Lãng, cách xa bọn họ một chút. Hai người kia quả nhiên thâm độc xảo trá, chắc chắn đang muốn dụ dỗ mình đến gần thi thể!

Trong nhiệm vụ, việc xuất hiện thi thể luôn đồng nghĩa với điềm báo nguy hiểm, bọn họ chết không rõ nguyên nhân, vậy chỉ còn khả năng đã biến thành ma quỷ. Lão làng biết nhiều thủ đoạn, thường lấy người mới để đệm lưng. Nhưng Tưởng Lộ cũng không phải người mới, hoảng sợ hét to chính là vũ khí sắc bén mà cô ta sử dụng nhằm che giấu lai lịch. Cô ta đã sớm trải qua bốn nhiệm vụ, thẻ ẩn cũng đã thay đổi nhiều.

Cô ta nhìn gương mặt bình tĩnh của Mạnh Lan, trong lòng khinh thường hừ một tiếng. Vào hôm qua, Tiền Nhữ Bân đã chết dưới tay bọn họ, để loại người này bên cạnh chỉ tổ rước họa. Nếu ngược lại, mình dùng hai người kia dò đường, vậy tỷ lệ bản thân thuận lợi rời khỏi nhiệm vụ sẽ lớn hơn một ít.

Trại Thiền Minh này, nguy hiểm vây quanh trăm bề, vẫn còn vô số chỗ tối mà vừa rồi bọn họ cố ý không tiến vào.

Hồ trung tâm.

Nghĩa trang phía Đông.

Còn có rừng trúc ở bốn phía.

Tưởng Lộ nảy ra một kế.

Mạnh Lan và Giang Sách Lãng không phát hiện tâm tư của Tưởng Lộ, cả hai chỉ tập trung bước đi trong cánh rừng trúc đầy sương mù.

Giang Sách Lãng hỏi chú Hoa: “Chú Hoa, so với thành phố chúng cháu, trại này khác nhiều thật, chú có thể giới thiệu đôi chút không ạ? Lần đầu chúng cháu vào núi, thấy mới mẻ lắm, cũng không hiểu nhiều mấy, nếu có chỗ nào bất kính thì mong chú bỏ qua.”

Lúc nói chuyện với chú Hoa, anh không nhìn vào mắt ông ta, chỉ nhìn thẳng về phía trước.

Chú Hoa cười đáp: “Ở đây chúng tôi thờ phụng Ve Nương, mọi nghi thức đều xoay quanh Ve Nương. Ve ngủ đông trong đất rất lâu, về sau sẽ phá tan gông xiềng, cất cánh bay cao, viễn cảnh này tươi đẹp biết bao.” Ông ta dừng một chút, bổ sung: “Trại Thiền Minh có núi có sông, tổ tiên của chúng tôi lánh nạn khỏi chiến tranh, liên tục chạy vào rừng rồi mới đến nơi đây an cư lập nghiệp. Bởi vì giao thông bất tiện nên trại Thiền Minh rất ít có cơ hội tiếp xúc với bên ngoài, có lẽ do vậy mà người ngoài sẽ đồn đãi không hay về trại Thiền Minh.”

Giang Sách Lãng hỏi: “Có một việc tụi cháu vẫn luôn tò mò, trước đó đi ngang qua cổng trại, cháu đã thấy một thứ giống hệt da người, không biết chúng nó dùng để làm gì, chẳng lẽ là múa rối bóng ạ?”


“Không phải, chúng tôi gọi nó là ‘người giả’ hoặc ‘người da’. Nó giống người thật y đúc, là đặc sản của chúng tôi ở đây, ắt hẳn không khác mấy với tượng sáp trong thành phố lớn của các vị.” Tuy có giọng địa phương, nhưng ông ta nói chuyện rất rõ ràng và khéo léo, hệt như người đã từng trải qua biến cố. Ông ta chỉ vào hồ nước: “Đây là hồ trung tâm của chúng tôi, tên hồ Thiền Minh (*), mang hàm nghĩa là thành tiên trong tục ngữ.”

(*) Theo raw là Cát Ca, nhưng ở những chương sau, tác giả đổi thành hồ Thiền Minh nên tụi mình xin được phép đổi theo để thống nhất tên ạ.

Giữa hồ có một căn nhà nhỏ bằng gỗ, có lẽ là một miếu thờ, bên ngoài miếu thờ được dựng một tường rào bằng những ống trúc nhỏ.

“Các vị có thể thoải mái đi dạo, nhưng đừng bơi lội trong hồ. Hồ đấy là khu vực thiêng liêng của chúng tôi, người ngoài không được phép tiến vào.” Chú Hoa nói: “Tôi còn có việc, xin phép đi trước.”

“Vâng.”

Phần lớn những điều chú Hoa kể đều là râu ria. Ba người đứng trước hồ nước, nhìn mặt hồ chằm chặp. Cạnh hồ có một ngôi nhà ống trúc nổi bật với màu sắc rực rỡ, căn nhà này không có lấy một cánh cửa sổ nào, bên ngoài cửa chính màu nâu gỗ được bọc bằng một lớp kim loại dày nặng chắc chắn. Ngôi nhà này to hơn gấp năm sáu lần so với ngôi nhà bọn họ ở, hơn nữa còn cao như đang chọc trời, trông giống một ống khói.

Mạnh Lan, Giang Sách Lãng và Tưởng Lộ men theo con đường nhỏ lát đá dạo quanh trại, nhà nào cũng đóng chặt cửa sổ, thi thoảng họ mới bắt gặp một hai gia đình mở cửa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mạnh Lan dừng bước, cô nhẹ nhàng gõ cửa: “Xin hỏi có ai không ạ? Chúng tôi có thể vào trong xem thử không?”

Không có tiếng đáp từ bên trong, nhưng cửa vẫn để mở, có thể chủ nhân đang ở phía sau nhà nên không nghe thấy.

Mạnh Lan vén rèm bước vào, cô phát hiện căn nhà này không hề có tia sáng nào, trông tối tăm và đáng sợ. Nhờ ánh nắng bên ngoài, cô mới lờ mờ nhìn thấy một bóng người thấp thoáng đang ngồi ngay ngắn đối diện cửa.

Mạnh Lan nói: “Thật ngại quá, chúng tôi đã quấy rầy ngài rồi.”

Nhưng bóng dáng đó vẫn không nhúc nhích.

Mạnh Lan ngờ vực nhìn thử.

Giang Sách Lãng mở rộng cửa ra, ánh sáng chiếu vào trong khiến mọi thứ trở nên rõ ràng hơn.

Là người da!


Trước mặt bọn họ, một nam một nữ người da ngồi trên ghế, mặt bọn họ được vẽ trắng bệch, đôi môi đỏ tươi như vừa mới ăn thịt người, đồng tử co rụt thành một con mắt nhỏ xíu, chúng nó đang nhìn ba người chòng chọc.

Lông tơ trên người Tưởng Lộ dựng đứng cả lên, nơi này nhất định có vấn đề! Tại sao hai người kia lại mạnh dạn bước vào như vậy, không lẽ bọn họ đã nắm được quy tắc không bị người da và quỷ tấn công rồi sao? Còn cô ta vẫn chưa tìm thấy nên sẽ trở thành kẻ gánh tội thay hả!

Cô ta lùi về sau ba bước, đứng giậm chân ở cửa, trước sau không chịu tiến vào, đầu óc bắt đầu điên cuồng nghĩ cách!

Đây chắc hẳn là một cửa hàng.

Có quầy, bàn ghế, và cả một cái giá gỗ.

Trên giá bày chi chít đầu người bằng da, chúng nó giống hệt bong bóng được thổi phồng, chẳng qua mặt mũi vẫn chưa được vẽ lên. Mạnh Lan đứng trước giá, nghiêm túc quan sát một lượt, xác định ngũ quan của mấy cái đầu này không từ từ trở nên rõ ràng như Tiền Nhữ Bân vào hôm qua.

Giang Sách Lãng mở ngăn kéo quầy ra, bên trong đựng một chồng tiền âm phủ và tiền giấy.

Đến ngăn kéo thứ hai thì anh thấy phủ đầy những miếng ngọc trắng. Đây không phải loại ngọc tốt nhất, không mượt mà cũng chẳng sáng bóng, thậm chí còn có phần giống đá cuội. Những miếng ngọc được cắt rất mỏng, với độ dày này, có lẽ chúng được dùng để nhét vào miệng thi thể khi xuống mồ. Sờ lên cũng mang tới cảm giác lạnh lẽo, mép của một vài miếng ngọc hơi đỏ, như thể bị thấm máu vậy.

Lấy từ trong khu mộ?

Giang Sách Lãng cầm bốn miếng ngọc khác nhau đặt trong túi.

Mạnh Lan rất hứng thú với dĩa trái cây thịt khô đặt trên bàn, xem ra nơi này cũng không phải không ăn ngũ cốc. Cô cầm lấy một quả xuân đào, vuốt ve phần vỏ màu vàng hồng sáng bóng, hình như nó còn thoang thoảng một mùi thơm thanh mát. Trên quả đào dính bọt nước, chắc mới được rửa qua. Mạnh Lan đưa nó đến gần mũi ngửi ngửi, thơm thật đấy.

Nếu lén ăn một quả, hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu nhỉ? Cô biết có vài dân tộc thiểu số sẽ đặt đồ ăn trong nhà để tiện mời người qua đường khi mình vắng mặt.

Thế nên chắc nhà này cũng không có vấn đề đâu!

Buổi sáng cô chỉ ăn rau dại và nấm, không được nạp tí muối nào. Lúc trong thành phố, cô thích ăn rau dại bởi vì có tôm tươi và canh gà ăn kèm, còn hôm nay là lần đầu tiên cô cảm thấy đồ ăn cũng có thể khó nuốt đến vậy.

Mạnh Lan tựa như bị ma nhập, nhẹ nhàng chạm môi vào vỏ trái cây.


Thình lình.

Hắt xì!

Cô bị sặc, hắt xì một cái.

Nước mắt cô chảy ra, khi cô mở mắt lần nữa, Giang Sách Lãng đột nhiên giật quả xuân đào khỏi tay cô!

Mạnh Lan đang định hỏi tại sao thì đã phát hiện, trong tay anh làm gì có quả xuân đào nào, chỉ thấy mỗi ngọn nến màu vàng! Ngọn nến này không khác mấy với đồ mai táng, ắt hẳn được dùng cho người chết!

Thịt khô trên bàn cũng biến mất, chỉ còn những ngọn nến hình tròn màu trắng và vàng!

“Chuyện là thế nào?” Mạnh Lan sợ đến nỗi run cả người: “Vừa rồi em cảm giác như mình bị nhập vậy.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Em thấy gì?”

Mạnh Lan khó xử kể: “Em thèm đào, định mở miệng ăn. Nếu không phải nhờ thầy, bây giờ trong miệng em chỉ toàn nến mất. Nhưng ban đầu em không hề nhận ra đó là nến, thầy cũng không nhắc em.”

Lần đầu tiên, chính Mạnh Lan không tìm thấy manh mối mà lại quay sang trách người khác.

Giang Sách Lãng cười.

Đây có thể xem như một thói quen dựa dẫm trong vô thức.

Giang Sách Lãng bảo: “Nói thật, vừa nãy tôi cũng không nhìn thấy ngọn nến. Em cầm vật này đi, có khi sẽ hữu dụng đấy.” Anh để một miếng ngọc vào túi quần cô, Mạnh Lan đứng yên để anh nhét vào, không lộ ra biểu cảm xấu hổ hay mất tự nhiên gì.

Đến khi miếng ngọc rơi vào trong túi, cô mới như vừa bừng tỉnh, mắng anh: “Không phải chứ, thầy thử em à!”

Bọn họ đã tiếp xúc tay chân, còn ở đùi nữa!

Giang Sách Lãng lắc đầu: “Có đâu, tôi chỉ đưa đồ cho em thôi mà.”

Mạnh Lan trợn mắt, sau đó cô nhận ra trong phòng này chỉ còn hai người họ, bèn hỏi anh: “Tưởng Lộ đâu?”


“Hình như cô ta phát hiện thấy gì đó, rồi tự dưng rời khỏi, bước về hướng nghĩa trang bên kia rồi.” Ban nãy Giang Sách Lãng đã để ý đến bộ dạng lén lút của Tưởng Lộ, anh đoán chắc cô ta đã tìm được manh mối quan trọng bên đường, vậy nên mới dám vứt bỏ hai người bọn họ mà đi trước.

Mạnh Lan buông cây nến trong tay: “Đi thôi, đi tìm cô ta.”

Tuy trong trại toàn đường nhỏ loanh quanh, nhưng bọn họ và Tưởng Lộ chỉ cách nhau tầm năm mươi mét. Hành vi của Tưởng Lộ thật sự rất khả nghi, cứ đi ba bước cô ta sẽ quay đầu nhìn một lần, như thể có ai đó muốn liên hệ với cô ta.

Cô ta vội vã tiến về hướng nghĩa trang của trại Thiền Minh, nơi đó sát lưng núi sâu. Bóng dáng của Tưởng Lộ từ từ biến mất trong núi rừng, không còn thấy tung tích.

Mạnh Lan và Giang Sách Lãng dừng dưới chân núi để mò đường ra. Cô vươn tay sờ lên thân cây, thân cây lạnh lẽo tỏa ra luồng khí lạnh.

“Trong rừng này ắt hẳn có gì đó, nhưng cô ta không sợ nguy hiểm à?”

“Tưởng Lộ cũng đã vào rồi, em sợ gì chứ. Cô ta chắc chắn đang nắm manh mối trong tay, bằng không thì sẽ không tách nhóm với chúng ta, bí quá hóa liều.” Giang Sách Lãng nhìn sâu vào bên trong: “Chúng ta theo sau cô ta, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”

Mạnh Lan ngẫm nghĩ, rồi cất bước tiến về phía nghĩa trang.

Lá cây xào xạc, nghe hệt như tiếng đốt lửa trại đêm đó.

Rừng cây yên tĩnh, không một bóng người.

Tưởng Lộ trốn trong bóng tối, nấp sau một bụi cây thấp, theo dõi hai người đang đi vào kia. Cô ta không vào trong, sao cô ta dám vào trong rừng chứ? Hai người kia sát hại Tiền Nhữ Bân, còn muốn dụ dỗ cô ta đâm đầu vào nơi nguy hiểm nữa à? Cô ta đâu phải người mới, sao có thể tin mấy lời ma quỷ của bọn họ được?

Cánh rừng này có vấn đề.

Nguyên nhân rất đơn giản, đôi khi cô ta có thể cảm nhận được mức độ nguy hiểm của sự vật lẫn địa điểm. Khi bước vào rừng trúc và nhìn thấy thi thể, trong lòng cô ta không hề hồi hộp. Nhưng ngay tối qua, khi ba người ở cùng nhắc đến hai từ “nghĩa trang”, cô ta có thể cảm nhận rõ mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng mình!

Rốt cuộc trong nhiệm vụ này còn ai bình thường không?

Sở dĩ cô ta chọn chung nhóm với Mạnh Lan cũng bởi vì cả Ninh Lịch lẫn Lý Triều đều khiến cô ta cảm giác rõ nguy cơ tử vong. Không nghĩ rằng, mình lại là dê vào miệng cọp. Trong nhiệm vụ, thứ đáng sợ nhất không phải ma quỷ, mà là lòng người. Tỷ lệ chết dưới tay đồng đội lớn hơn hẳn tỷ lệ bị quỷ tấn công.

Thế nên, nếu không muốn bị người khác xuống tay thì phải đẩy họ vào đường chết trước!

Nếu nghĩa trang không có vấn đề, vậy Mạnh Lan và Giang Sách Lãng sẽ giúp mình loại trừ một nguy cơ.

Nếu xảy ra vấn đề, cô ta có thể mượn tay nhiệm vụ để xử lý bọn họ, sau đó đoạt lấy manh mối ở nghĩa trang. Dù sao trong tình huống bình thường, sẽ không có chuyện chết liên tục trong nhiệm vụ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận