Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn Tôi Trở Thành Thần

Tiền Nhữ Bân từ từ tỉnh dậy, anh ta thấy Ngô Thanh thì sửng sốt, sau đó đấm một cú vào ngực đối phương, tức giận mắng: “Tối qua anh không mở cửa! Tối qua chẳng một ai chịu mở cửa! Bây giờ đến đây nhìn tôi làm chi, nghĩ tôi đã chết rồi đúng không!”

Ngô Thanh nhíu mày, trở tay bắt lấy tay anh ta: “Anh ngừng một chút, chúng tôi cũng muốn giúp anh mà. Nhưng tình hình tối qua anh cũng biết rồi, hơn nữa anh đã mất tích lâu như vậy.”

- Ai biết anh là người hay quỷ chứ!

Nhưng vẻ mặt của Tiền Nhữ Bân không hề cứng đờ, chạm vào làn da của anh ta cũng thấy rất ấm áp, có vẻ không phải mượn xác hoàn hồn.

Ninh Lịch xoa dịu tâm trạng căng thẳng của Tiền Nhữ Bân, đưa cho anh ta một ly nước: “Anh nghỉ ngơi một lát nhé, đêm qua là lỗi của chúng tôi, dù sao chúng tôi cũng không biết sẽ gặp phải chuyện gì, hy vọng anh có thể thông cảm. Anh có thể nói tôi biết anh trở về bằng cách nào không? Tính từ tối qua, anh đã mất tích một ngày rồi. Thành thật mà nói, chuyện bất trắc như thế rất dễ xảy ra. Có lẽ mấu chốt hoàn thành nhiệm vụ đang ở ngay trên người anh, thế nên có thể kể chúng tôi nghe không?”

Thái độ của anh ta vừa ôn hòa vừa lễ phép.

Tiền Nhược Bân thấp thỏm nhìn Giang Sách Lãng và Mạnh Lan, sau đó liếc qua phải, nhớ lại: “Tối qua khi tôi và Giang Sách Lãng đến nhà xí, bỗng dưng tôi cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình chòng chọc trong bóng tối. Tôi và nó nhìn nhau lâu lắm, tôi muốn kêu Giang Sách Lãng, nhưng cổ họng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.”

“Tiếp đấy tôi ngất đi trong nhà vệ sinh. Dường như tôi đã hôn mê rất lâu, trước mắt chỉ còn bóng tối. Khi tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đang ở trong một ngôi nhà đen kịt, bị bao quanh bởi một vòng nến vàng.”

Tiền Nhữ Bân diễn tả bằng tay: “Từ đầu đến chân nơi nơi đều có nến.”

Anh ta sực nhớ ra điều gì đó, sợ hãi la lên: “Nhưng tuyệt đối không phải nến bình thường, ngọn lửa đó màu xanh lá!”

Giang Sách Lãng nhớ tới đám người và những ngọn nến xanh anh thấy đêm qua, có lẽ chính bọn người da đó đã bày ra đống nến chứ không phải ai khác.

“Kế ấy, tôi nghe được tiếng bước chân, vô số tiếng bước chân, nhưng tôi hoàn toàn không thấy ai hết! Nơi đấy quá tối!” Tiền Nhữ Bân kể: “Tiếng bước chân ngày càng gần tôi, rồi đột ngột biến mất. Tôi không thấy gì hết, nhưng tôi biết chắc chắn bọn họ đang dõi theo tôi trong bóng tối, có lẽ họ đang ở ngay trước cửa, thẳng thừng quan sát tôi!”

“Tôi chỉ đành giả vờ như chưa tỉnh và ngủ tiếp, cho đến khi nghe thấy ai đó nói mấy câu như ‘Thành công rồi, đừng lo lắng’, sau đó họ bỏ đi.”

Bấy giờ Tiền Nhữ Bân mới mở mắt ra, phát hiện trong bóng tối đang nhấp nháy mờ mờ từng tia sáng màu xanh lục như đom đóm ban đêm, có ít nhất mười ngọn nến. Sau đó anh ta lại nhớ đến tiếng bước chân nhỏ nhẹ, nhưng đó cũng không phải tiếng người bước đi, mà là tiếng vải vóc của quần nhẹ nhàng cọ vào tường.

“Đợi đến khi họ rời đi và không còn âm thanh nào nữa, tôi mới lẻn ra ngoài. Họ không đuổi theo tôi. Lúc tôi chạy ra ngoài thì thấy trời đã tối rồi!”

“Không ai đuổi theo anh à?” Ninh Lịch cau mày.

Sau khi những kẻ đó tắt đèn, Tiền Nhữ Bân không hề phát hiện bọn họ trong bóng tối. Có lẽ bọn chúng đang lặng lẽ chờ đợi ở cửa, chờ đợi con mồi hốt hoảng chạy trốn. Có lẽ bọn chúng sẽ nhìn thấy bóng lưng của Tiền Nhữ Bân và nở một nụ cười quỷ dị.


Tiền Nhữ Bân sẽ không nhận ra chuyện này.

Thật ra, giải pháp tốt nhất chính là tìm một nơi và chờ đến bình minh, sau khi trời hửng sáng, mức độ nguy hiểm sẽ thấp hơn rất nhiều, tầm nhìn cũng sẽ rộng hơn. Nhưng Tiền Nhữ Bân lại không làm vậy.

Đêm qua, đám người da đó vẫn âm thầm chú ý tới bọn họ, nhưng chúng cũng không hành động gì.

Tiền Nhữ Bân mở miệng, vội vàng biện giải: “Trời tối quá, nhưng tôi chắc chắn không có ai đi theo tôi đâu! Tôi chạy một quãng đường thì gặp phải chú Hoa. Lúc đó tôi nghĩ chú ấy trông cũng giống người tốt, hơn nữa chú ấy còn phát hiện ra tôi, tôi bèn hỏi các người đang ở đâu rồi chạy đến nơi này! Ai ngờ các người đều không mở cửa cho tôi, khi ấy tôi gần như sụp đổ rồi!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Anh ta nhớ tới rất nhiều chuyện xảy ra vào tối qua, nhìn không giống đang nói dối.

Giang Sách Lãng hỏi: “Anh chạy ra từ đâu?”

“Tôi không nhớ, chỉ biết nó ở gần hồ.” Tiền Nhữ Bân đáp.

Mạnh Lan và Giang Sách Lãng nhìn nhau, cô cắn môi, sắc mặt hơi nặng nề.

Dựa theo tuyến thời gian, Tiền Nhữ Bân trở về trước, sau đó Giang Sách Lãng mới lén rời nhà và chứng kiến bọn người da tiến vào ngôi nhà bên hồ.

Cô có dự cảm không lành, chẳng lẽ hôm qua đám người da cố ý trêu chọc bọn họ, để bọn họ phát hiện tầm quan trọng của ngôi nhà nhỏ đó sao?

Mục đích của hành động này là gì?

Xem chừng hôm nay phải đến đó xem rồi, bất luận ra sao.

Tiền Nhữ Bân sợ người khác không tin nên sốt ruột đứng dậy, giả vờ muốn cởi quần áo: “Tôi thật sự không phải ma quỷ, nếu không tin thì các người có thể kiểm tra tôi!”

Ninh Lịch vỗ vai anh ta: “Không có ai không tin anh hết, đêm qua anh mệt lắm rồi, hôm nay anh nghỉ ngơi thật tốt nhé, tôi nhường phòng của chúng tôi cho anh, dù sao cũng đỡ hơn chỗ này. Người trong trại đều biết chúng ta ở đây nên sẽ không xảy ra chuyện đâu, nếu phát sinh bất trắc gì thì tối qua chúng tôi đã không thoát được rồi. Đây có lẽ là nơi an toàn nhất.”

Tiền Nhữ Bân gật đầu: “Ừ, hôm qua tôi ngủ không ngon thật, chỉ cần nhắm mắt là sẽ thấy ánh sáng xanh lập lòe! Nhưng nếu các người phát hiện ra gì thì nhất định phải nói tôi đấy!”


“Yên tâm. Đi thôi, tôi đưa anh qua đó.” Ninh Lịch cười.

Rất đơn giản, trước mắt thì trong cả sáu người bọn họ, chẳng một ai tin lời của Tiền Nhữ Bân, dù anh ta trông giống con người, không lộ ra sơ hở nào, nhưng bản tính không tin người vẫn khiến bọn họ không dễ dàng để anh ta vào nhóm.

Sau khi Tiền Nhữ Bân về phòng, Tưởng Lộ nhỏ giọng hỏi: “Các người nghĩ sao về chuyện này?”

Ngô Thanh trả lời: “Cũng khó nói lắm, tôi kiến nghị hôm nay chúng ta cứ tìm kiếm manh mối tiếp. Tỷ lệ sống sót hiện tại rất cao, nhiệm vụ này chắc hẳn không quá khó. Hơn nữa, trước mắt chúng ta vẫn chưa biết trại Thiền Minh đã xảy ra chuyện gì, nếu tùy tiện tới nơi anh ta nói, chỉ e rằng không có đường lui.”

Ninh Lịch im lặng không lên tiếng, anh ta lấy hoàng thổ rải một vòng bên ngoài cửa phòng. Nếu Tiền Nhữ Bân tự bước ra từ bên trong, nhất định sẽ để lại dấu chân.

Giang Sách Lãng lên tiếng: “Nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta vào hôm nay là tìm hiểu về Ve Nương. Hôm qua chúng tôi đã thăm dò nghĩa trang, nơi đó không thấy dấu vết khả nghi nào, chỉ có người bị thiêu chết.”

“Nói thế thì hôm qua trong nhà tôi cũng có vết cháy xém. Hôm qua tôi và Ninh Lịch xé giấy dán tường xuống, vách tường đen thui, nhìn qua đã biết từng chìm trong khói lửa. Mọi người còn nhớ Tống Cẩm hôm qua làm gì không, là phóng hỏa đó! Nơi này cấm đốt lửa, chắc chắn bởi vì trước kia trại Thiền Minh từng gặp hỏa hoạn.” Ngô Thanh phân tích: “Chúng ta cứ giống hôm qua thôi, ăn cơm, tìm manh mối, trao đổi tin tức.”

“Được.”

Sáu người chia thành hai nhóm.

Ninh Lịch, Lý Triều, Ngô Thanh hỏi thăm thôn trại, điều tra Ve Nương.

Tưởng Lộ, Mạnh Lan, Giang Sách Lãng lùng kiếm manh mối xung quanh hồ nước.

Sau khi nấu rau dại và nấm trong khu rừng ngoài trại, hai nhóm chuẩn bị đường ai nấy đi.

Mạnh Lan đứng lên, bất chợt nghe thấy âm thanh “xào xạc” của lá cây đằng sau.

Thình lình.

Bên cạnh cô xuất hiện một hình bóng sáng như bạc: “Tống Cẩm!”

Tiền Nhữ Bân còn sống, Tống Cẩm cũng còn sống?


Chuyện này không khoa học!

Mọi người nhìn theo tầm mắt của Mạnh Lan, thấy Tống Cẩm đang đứng sâu trong rừng cây quan sát bọn họ. Đầm hai dây ngắn màu bạc của cô ta tỏa ra thứ ánh sáng kỳ lạ, giống hệt một chồng tiền giấy được nhuộm đậm bằng sơn acrylic màu bạc. Cô ta nghiêng đầu, mái tóc rối bù che khuất tầm mắt cô ta.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vốn dĩ son môi của cô ta đã phai đi từ lâu, nhưng khi nhìn màu sắc này, trông chẳng khác nào cô ta vừa mới nhai một miếng thịt tươi nhầy nhụa máu me.

Tống Cẩm vẫn bất động.

“Tống Cẩm?” Mạnh Lan nghi ngờ, tiến lên hai bước. Cô không thấy rõ đôi mắt cô ta, đang định ngồi xổm xuống nhìn biểu cảm của Tống Cẩm, thì Giang Sách Lãng đột nhiên che mắt cô lại.

Hàng mi của Mạnh Lan lướt qua lòng bàn tay anh, cô run run nhẹ mi mắt, rồi lặng lẽ xoay người trong vòng tay của người đàn ông này, không nhìn nữa.

Tống Cẩm không hề cử động.

“Mẹ nó, rốt cuộc là sống hay chết rồi?” Ngô Thanh vừa sợ vừa bực: “Sẽ không giống Tiền Nhữ Bân đúng không?”

Mọi người lẳng lặng đến gần.

Bỗng nhiên một cơn gió lạnh thổi qua.

Tống Cẩm phát ra âm thanh “Xì xì xì” nghe như quả bóng da bị xì hơi. Cổ cô ta uốn éo, đôi mắt lộ ra từ mái tóc rối, vừa vặn là hai lỗ đen tựa mực.

Đây không phải Tống Cẩm, mà là một lớp da!

Lớp da được đỡ trên một nhánh cây, sau khi bọn họ đến gần thì nó lay động theo làn gió. Lớp da không dính máu, chắc hẳn không phải được lột từ trên cơ thể người.

Tuy Tưởng Lộ đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thấy lớp da kia thì cô ta vẫn hoảng sợ. Trại Thiền Minh này chia thành người da và người thật, liệu có khả năng nào, ngay giây phút họ nhìn thấy lớp da, cũng đồng nghĩa tất cả mọi người đã bị tráo đổi rồi không?

Nếu bọn họ thật thì đã sớm bị nhốt lại như Tiền Nhữ Bân, vậy xung quanh mình chỉ toàn người giả à?

Mình vẫn luôn làm đồng đội với người giả?

Từ từ, tại sao Tống Cẩm lại phỏng hỏa vào hôm qua? Bởi vì đã có kẻ nói cô ta biết trong nhóm có người giả, thế nên người mới như cô ta mới có thể gây ra chuyện tìm đường chết này!

Là ai đã nói cho cô ta trong nhóm có người giả?


Mình nên làm gì bây giờ?

Sống lưng Tưởng Lộ lạnh lẽo, cô ta run rẩy cách những người khác ra ba bước.

“Tại sao lại tìm được lớp da của Tống Cẩm ở đây?” Ninh Lịch thắc mắc: “Tử vong và lớp da là hai khái niệm khác nhau, ắt hẳn cô ta và Tiền Nhữ Bân đã phát động manh mối mà chúng ta cần tìm.”

Giang Sách Lãng đồng ý với lời phân tích của Ninh Lịch.

Ninh Lịch nói: “Tôi sẽ mang nó về hỏi thử xem, chúng ta vẫn tiến hành theo kế hoạch ban đầu.”

Quay về trại Thiền Minh, họ chia thành hai hướng. Nhưng Tưởng Lộ, dù nói thế nào thì cô ta cũng không muốn đi cùng Mạnh Lan, cô ta bịa lý do bản thân ăn nấm nên đau bụng, rồi chạy về phòng. Vì thế bảy người tách ra bốn hướng khác nhau.

Giang Sách Lãng cũng không giữ cô ta lại, tiếp tục đi điều tra với Mạnh Lan. Đầu tiên, hai người đến ngôi nhà đã bốc cháy hôm qua, ngôi nhà ống trúc đã bị thiêu rụi, giống hệt một bia mộ được lập dưới trời xanh mây trắng.

Một cánh cửa lung lay.

Giang Sách Lãng đẩy cửa ra.

Bên trong có một bóng người đang lặng lẽ treo trên xà nhà. Trước kia Mạnh Lan cảm thấy giường này được dựng như một quan tài, và đây quả thực là một quan tài.

Ánh sáng bên ngoài chiếu lên bóng người.

Là thi thể của Tống Cẩm.

Hai mắt cô ta trợn trừng, biểu cảm dữ tợn, trước khi chết cô ta đã gặp phải kích thích lớn và hoảng sợ. Trong khoang mũi cô ta đầy tro bụi, có vẻ cô ta đã ở trong căn nhà này lúc còn sống, nhưng khi đấy chắc hẳn đã dập lửa rồi.

Điều gì khiến cô ta nghĩ ngôi nhà này sẽ an toàn hơn?

Là lửa à?

Giang Sách Lãng suy đoán, lửa chính là cơ sở quan trọng để phân biệt người da và người sống.

“Xác này là thật.” Mạnh Lan chỉ vào trán Tống Cẩm: “Có một cây đinh, nhưng thầy đừng lấy ra, giúp em nâng cô ta dậy để thấy chiều dài cây đinh đi.”

Cây đinh cắm vào trán Tống Cẩm và chui ra từ gáy cô ta.

Cây đinh thon dài, đầu bên kia là một gương mặt người méo mó, trông như một con búp bê đang mỉm cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận