Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn Tôi Trở Thành Thần

Cánh cửa lung lay liên hồi.

Ninh Lịch ra sức đập vào tường, miệng lẩm bẩm tự nói: “Cho tôi ra ngoài, tôi phải ra ngoài, tôi phải ra ngoài!”

Đây là lần đầu tiên Ngô Thanh chứng kiến vẻ điên cuồng của Ninh Lịch, nếu không phải vừa rồi mình kéo Ninh Lịch lại thì anh ta đã lao ra ngoài rồi!

Lý Triều không ở cùng nhà với bọn họ. Dựa theo lời Ninh Lịch nói, Ngô Thanh cảm thấy Lý Triều rất bất thường, sau khi anh ta quay về thì đi thẳng một mạch vào căn nhà Tiền Nhữ Bân ở hôm qua, không để ý đến bất cứ ai.

“Anh điên rồi!” Ngô Thanh nhỏ giọng đè Ninh Lịch vào góc nhà: “Bên ngoài là Tưởng Lộ đó, ai biết cô ta có phải quỷ hay không!”

Bị đập vào tường, trán Ninh Lịch sưng lên, ánh mắt anh ta hỗn loạn, đục ngầu như nước bẩn.

Anh ta lải nhải rất lâu rồi mới lấy lại bình tĩnh.

Ninh Lịch cố đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, nuốt nước miếng: “Tôi như cứ nghe thấy ai đó đang kêu tên tôi, bảo tôi ra ngoài nhìn một chút đi. Nếu không nhờ anh thì tôi đã rời khỏi nhà rồi, cảm ơn anh.” Trán anh ta u một cục xanh tím, giọng nói yếu ớt khàn khàn.

“Giang Sách Lãng làm đúng không?” Ngô Thanh hỏi: “Anh ta sở hữu năng lực khiến người khác gặp ảo giác ư?”

Anh ta là lão làng, dĩ nhiên sẽ biết có những người nắm giữ năng lực đặc biệt, chẳng qua năng lượng của anh ta không đủ nên chưa bao giờ bùng nổ.

Ninh Lịch nắm chặt cổ áo: “Đúng vậy, khó tin thật, tôi cũng không biết anh ta sử dụng năng lực bằng cách nào, không có mặt ở đây mà vẫn có thể khống chế được tôi. Tránh xa anh ta, chúng ta nhất định phải tránh xa anh ta ra…”

Cùng lúc đấy.

Mạnh Lan ở nhà cách vách trợn mắt: “Bây giờ ra ngoài xem à?”

“Đi thôi.”

Quả nhiên trên trán Tưởng Lộ bị đóng một cây đinh búp bê. Mạnh Lan xem xét thi thể cô ta cả buổi cũng không tìm được thứ mình muốn thấy.

Cô vạch miệng Tưởng Lộ ra, cô ta không ngậm ngọc trắng mà bọn họ mong đợi, nhưng trên tay cô ta đang nắm một mảnh vải.

Bọn họ dạo ba vòng quanh sân, xác định mình không để sót manh mối nào thì mới về nhà. Hai căn bên cạnh đều đóng kín cửa sổ.

“Em thấy sao?” Giang Sách Lãng hỏi.


“Không giống. Chúng ta phát hiện người da Tiền Nhữ Bân, Tiền Nhữ Bân chia thành hai phần gồm người da và thi thể, hơn nữa trên đầu anh ta không bị đóng đinh búp bê. Nhưng Tống Cẩm và Tưởng Lộ lại xuất hiện đinh búp bê, thế nên có lẽ bọn họ đã vi phạm hai quy tắc nào đó khác nhau.” Mạnh Lan phân tích.

Giang Sách Lãng xua xua tay, anh nở một nụ cười bí ẩn: “Sai một điểm, tôi có thể lợi dụng điểm sai này của em đấy.”

“Điểm nào?”

“Em chưa nhìn thấu được bản chất qua hiện tượng.”

“Có phải em đang lên lớp đâu.” Mạnh Lan nắm tóc mình, hơi suy sụp: “Thầy nói xem em sai thế nào?”

Cô nằm trên giường, nghiêng người sang một bên, chỉ để lại bóng lưng cho Giang Sách Lãng.

“Em sẽ biết nhanh thôi, ma quỷ hoặc sự kiện thần quái không vô duyên vô cớ xuất hiện, mà sẽ dựa theo giả thiết của câu chuyện bối cảnh, là một biểu tượng. Em phải nghiên cứu tìm tòi nguyên nhân sâu hơn, chẳng hạn như tại sao lại khác biệt như vậy, bọn họ đều gặp nguy hiểm và đụng phải người da, hành vi của bọn họ khác nhau ở điểm nào…” Giang Sách Lãng nhìn Mạnh Lan đang đưa lưng về phía anh, anh thấy cô không kiên nhẫn lắm.

Anh còn định bổ sung thêm hai câu, nào biết Mạnh Lan đã ngủ rồi.

Đói bụng cũng ngủ được à?

Nhưng chỉ một lát sau, tiếng hít thở đều đặn của cô đã truyền tới.

Tuy nhiên, đêm nay chỉ mình cô ngủ được.

Ninh Lịch và Ngô Thanh phân tích tâm lý hoạt động của Giang Sách Lãng và Mạnh Lan: “Bọn họ muốn giết hết mọi người, có lẽ bọn họ đã biết cách hoàn thành nhiệm vụ rồi.”

Ngô Thanh kể: “Hôm nay Tưởng Lộ tiết lộ với tôi một bí mật, bên phía hai người Mạnh Lan, ngoại trừ tìm được bác Chu thì họ còn tới một công trường xây dựng. Bọn công nhân mà ban đầu chúng ta gặp không hề nói dối, họ đến đây để xây công viên thật, chẳng qua chưa kịp triển khai công trình thì đã mất mạng.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Lúc ấy bọn công nhân cầm trong tay một tấm áp-phích, Tưởng Lộ đã lén đưa tôi.”

Anh ta lấy một tờ giấy trắng đã phai màu ra từ trong túi, thản nhiên tiếp tục: “Nói thật, khi đó tôi vẫn còn nghi ngờ anh, nhưng hiện tại thì không. Hai người chúng ta nhất định phải ra khỏi đây. Bây giờ tôi sẽ thuật lại từng chuyện tôi biết cho anh nghe.”

Ninh Lịch nhận lấy tấm áp-phích, anh ta nhìn chằm chặp vào phương thức liên lạc của ông chủ ở mặt bên kia.

[Giả Nhậm].


Trong lòng anh ta chợt hồi hộp, có lẽ anh ta đã gom đủ toàn bộ chứng cứ rồi.

Vốn dĩ thẻ ẩn của anh ta không phải [Đêm không trăng đầy gió lộng, chớ tin kẻ bên cạnh] gì hết.

Anh ta chỉ thuận miệng bịa ra để tạo khoảng cách giữa bọn họ, như vậy mới dễ đánh bại từng người một. Chẳng qua, bất kể là Tống Cẩm hay Tưởng Lộ đều không đáng để anh ta chú ý, người anh ta coi trọng chỉ có mỗi Mạnh Lan. Một cô gái bình thường chỉ mới trải qua ba nhiệm vụ, dựa vào đâu mà cô ta có thể được thầy Bạch ưu ái chứ?

Anh ta luôn tận tụy theo sau hỗ trợ thầy Bạch, rõ ràng người lọt vào mắt xanh của ông ấy nên là mình, nhưng tại sao sau khi thấy ảnh của Mạnh Lan thì thầy Bạch lại xác định cô ta đang nắm giữ nguồn sức mạnh to lớn?

Ninh Lịch nắm chặt thẻ ẩn, anh ta vuốt ve dòng manh mối đỏ như máu: [Không phải là thật.]

Bất luận về “Giả Nhậm” hay “người da”, chẳng bên nào là thật cả.

Đến lúc dứt điểm nhiệm vụ rồi.

Thầy Bạch nói nếu muốn, anh ta có thể tự tay giải quyết Mạnh Lan. Anh ta sẽ dùng máu tươi khiến chú sơn dương lạc đàn kia chạy trốn khắp nơi, và rồi để nó tự đâm mình vào lưỡi dao.

Anh ta thích tận hưởng nỗi sợ hãi của kẻ khác, cảm giác này quá sức tuyệt vời. Anh ta sở hữu kỹ thuật quyền anh khéo léo, anh ta là trợ lý đắc lực của thầy Bạch, không một ai có thể lung lay vị trí của anh ta.

Ninh Lịch nhìn Ngô Thanh, nói: “Việc cấp bách bây giờ là phải tách Giang Sách Lãng và Mạnh Lan ra. Tôi sẽ không giết bọn họ, tôi chỉ hy vọng sự tồn tại bọn họ không gây nguy hiểm cho chúng ta thôi.”

Ngô Thanh thở phào nhẹ nhõm: “Tôi còn tưởng anh đã nghĩ ra biện pháp tàn nhẫn nào chứ, nếu đúng thế thì tôi thật sự không thể giúp anh đâu.” Anh ta ngồi ở mép giường, chiếc bật lửa trong túi đã đưa Tưởng Lộ rồi, cảm giác trống trải khiến anh ta có phần khó thích ứng.

Nửa đêm.

Gió đêm rít gào, Mạnh Lan giật mình tỉnh giấc, Giang Sách Lãng đang ngủ cạnh cô.

Cô xoay người đụng trúng ngực anh, khiến anh bừng tỉnh.

“Sao vậy?”

“Ồn.” Mạnh Lan nhíu mày, tựa như đang làm nũng: “Em vẫn thấy Tưởng Lộ khác thường, thầy còn nhớ mảnh vải trong tay cô ta không? Thứ đó hình như không thuộc về Tiền Nhữ Bân, hay Tưởng Lộ bất ngờ gặp phải cuộc xung đột khác chăng?”

“Ừ.” Giang Sách Lãng “Hừ” một tiếng, chỉ hỏi cô: “Em không ngủ à?”


“Em nghĩ không ra.” Mạnh Lan bò dậy.

“Là Lý Triều.” Giang Sách Lãng nói: “Tôi tưởng em không hỏi tôi bởi vì đã nghĩ được đáp án rồi, hóa ra vẫn chưa phát hiện. Em không buồn ngủ cũng đành vậy, chứ tôi còn buồn ngủ lắm.”

“Thầy ngủ chung với con gái mà còn ngủ được à?” Mạnh Lan không phục.

“Vậy mình làm chuyện khác nhé?” Giang Sách Lãng nhìn Mạnh Lan ngồi dậy, quần áo cô đã nhăn nheo trong lúc ngủ, áo sơ mi rách ra hai lỗ.

Mặt anh ửng hồng, anh dời mắt sang nơi khác.

Mạnh Lan sực nhớ ra, đó đúng là vải trên người Lý Triều, nhưng tại sao lại của anh ta? Chẳng lẽ trong ngôi nhà đó còn chứa thi thể của Lý Triều? Nói cách khác, Lý Triều đã biến thành người da từ lúc nào mà bọn họ không hề hay à?

Bây giờ Lý Triều ở một mình, bởi vì anh ta sợ bị phát hiện ư?

“Thầy biết thì sao không nói cho em? Vậy Tưởng Lộ không chỉ đụng độ Tiền Nhữ Bân mà còn bị Lý Triều đuổi theo ngay sau đó?” Mạnh Lan đẩy đẩy vai anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Giang Sách Lãng cảm thấy bất đắc dĩ với cô gái này, anh giải thích: “Không phải đâu, em nghĩ sai nữa rồi. Quả thực tôi không thể đoán ra động cơ của Lý Triều. Từ khi anh ta nói dối về manh mối thẻ ẩn thì đã nhắm vào chúng ta, nhưng trước mắt anh ta vẫn chưa gây ra bất kỳ thương tổn hay uy hiếp gì tới chúng ta. Hôm nay và hôm qua, tôi đã hỏi Ngô Thanh có phải Lý Triều từng hành động một mình không, tôi đoán anh ta đến theo dõi chúng ta. Chẳng qua, tôi càng muốn dùng từ “người đứng xem” để hình dung về anh ta hơn. Không đánh giá, không can thiệp, rốt cuộc anh ta là ai?”

Anh nâng chăn lên: “Ngủ thôi.”

“Không ngủ!” Mạnh Lan hơi đau đầu: “Lý Triều chết rồi ư?”

“Chưa chết.” Giang Sách Lãng đáp: “Nằm xuống đi rồi tôi kể bí mật này cho em nghe.”

Mạnh Lan chui vào chăn hỏi: “Không đúng, thầy như vậy có ổn không? Sao lại muốn nằm chung với em!”

Giang Sách Lãng vô tội: “Em than lạnh mà.”

“Ra ngoài! Thầy ra ngoài đi!”

“Được rồi được rồi, để tôi nói em nghe về Lý Triều.” Giang Sách Lãng đầu hàng, giọng nói trầm thấp của anh vô cùng êm tai, đượm ý cười xen lẫn vẻ bình tĩnh.

“Gồm hai chuyện. Thứ nhất, Lý Triều chưa mất mạng. Thứ hai, không phải Tưởng Lộ gặp anh ta mà anh ta đã theo dõi Tưởng Lộ. Có lẽ anh ta đã vào trong ngôi nhà đó trước chúng ta rồi.”

Đôi mắt Giang Sách Lãng trầm tĩnh.

“Nếu thứ trong tay Tưởng Lộ là vụn da người hoặc tóc, chúng ta có thể cho rằng cô ta đã xảy ra xung đột, nhưng cô ta không có. Mảnh vải thường là thứ được xé rách, sao nó lại chạy tới tay cô ta? Chỉ còn khả năng do chính anh ta tự nhét vào, trước khi Tưởng Lộ thật sự chết.” Tuy giọng điệu của Giang Sách Lãng nghe lười biếng, nhưng tư duy logic của anh vẫn rất rõ ràng.


“Anh ta muốn truyền tin cho chúng ta?” Mạnh Lan hỏi.

“Đúng thế. Vẫn còn thứ gì đó trong ngôi nhà nhỏ.”Giang Sách Lãng nói, anh vươn tay, hỏi cô: “Giờ ngủ được chưa? Tôi cho em gối lên tay.”

“Được.”

Mạnh Lan nằm trên cánh tay anh, nhắm mắt. Trước khi vào giấc, cô vẫn bồi thêm một câu: “Thầy Giang, thầy nhắc lại một lần nữa rằng mình không có bạn gái đi.”

“Em đã điều tra lịch sử thuê khách sạn của tôi rồi mà?” Giang Sách Lãng buồn cười.

“Lỡ thầy thích chơi trong xe thì sao, hoặc ở mấy nơi hoang vắng, công viên, rừng cây, thang máy, văn phòng các kiểu…” Mạnh Lan liệt kê.

“Thôi được, tôi không có, nhưng sắp có rồi.” Giang Sách Lãng đáp.

Mạnh Lan chớp chớp mắt: “Vậy được, em chỉ muốn chính miệng thầy nói thôi.”

“Nói gì cơ?” Giang Sách Lãng hỏi.

Nhưng Mạnh Lan đã ngủ mất.

Anh cười.

Tiếng tim đập của anh hoà vào màn đêm.

Tim đập nhanh thật đấy.

Sáng hôm sau, chú Hoa đánh thức bọn họ, ông ta nổi giận đập cửa: “Tôi đã dặn các người không được đốt lửa mà! Lửa rất nguy hiểm, tại sao lại không nghe lời tôi! Nếu các người còn đốt lửa nữa thì hãy rời khỏi cái trại này đi! Hôm trước các người đốt nhà, hôm qua lại phóng hoả thiêu người da của chúng tôi!”

Mạnh Lan vội vàng ra ngoài: “Thành thật xin lỗi, cháu đảm bảo sẽ không đốt lửa nữa.” Thấy thái độ nghiêm túc của cô, chú Hoa mới không lải nhải tiếp.

Chú Hoa “Hừ” một tiếng: “Ve Nương không ưa lửa, hơn nữa sắp đến ngày tế điển của chúng tôi rồi, các người phải nắm bắt cơ hội.”

“Tế điển?” Nếu Mạnh Lan nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy từ này.

Chú Hoa nói: “Là tế điển đấy, ba mươi năm một lần, Ve nương nương sẽ hạ phàm! Cảnh tượng tráng lệ lúc đó chắc chắn sẽ khiến các vị mở mang tầm mắt! Mau chuẩn bị đi, các vị không được chứng kiến lần thứ hai trong đời đâu!”

Giang Sách Lãng cười theo ông ta: “Vâng.”

Anh lén lút kéo Mạnh Lan tới gần, rồi chọc ngón tay vào eo cô.

Mạnh Lan:?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận