Sau Khi Rơi Xuống Núi Ta Từ Hôn FULL


Xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh trong một cái chớp mắt, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn ta.

 
Tiết Vọng cũng liếc mắt nhìn ta một hồi lâu.

 
Ánh mắt sắc bén rất sâu, hình như có một chút cảm xúc cuồn cuộn mà ta không hiểu nổi.

 
Nhưng cuối cùng, lại chỉ biến thành một tiếng hừ khẽ lạnh nhạt:
 
"Nếu như muội thật sự có thể triệt để hoàn toàn tỉnh ngộ, không dây dưa nữa, ta ngược lại cầu còn không được.

"
 
"Đừng có giả vờ giả vịt.

"
 
"Ta ngược lại thật sự hi vọng khi ta đến nhà từ hôn lần nữa thì muội có thể đừng…"
 
"Được.

" Ta vội vàng gật đầu, đồng ý sảng khoái: "Nếu như Tiết công tử đến cửa từ hôn lần nữa, ta nhất định sẽ không níu giữ năn nỉ nữa.

"
 
Như thế, phụ mẫu hai nhà luôn làm chỗ dựa cho ta hẳn sẽ không làm khó y nữa.

 
Thế nhưng chẳng biết vì sao, rõ ràng ta cuối cùng cũng chịu nhả ra đồng ý từ hôn rồi.

 
Nhưng không thấy Tiết Vọng vui sướng, ngược lại vẻ mặt bỗng nhiên cứng lại, trong mắt xuất hiện vẻ ảm đạm:
 
"Muội…"
 
Trong lòng ta vội vàng, không có lòng dạ chờ nghe đoạn sau lời y ấp a ấp úng.


 
Vội vàng hành lễ nói câu cáo từ với mọi người, quay đầu đi lên xe ngựa.

 
Bích Ngọc mờ mịt đi theo sau lưng ta, nhìn ta kéo rèm xe ngựa xuống như trộm cướp, hơi trợn tròn mắt:
 
"Tiểu thư, ta không nằm mơ chứ? Cuối cùng người cũng đối xử tốt với bản thân hơn một chút rồi sao?"
 
Không hiểu vì sao mà lời này có hơi nghẹn người.

 
Ta vươn tay sờ sờ mũi, thở phào, lại gần trước mặt nàng ấy, nhỏ giọng:
 
"Sau khi vào thành, ngươi lặng lẽ xuống xe, tìm một người qua đường rồi cho chút bạc, nhờ người mua cho ta chút thuốc.

"
 
Bích Ngọc chớp mắt nhìn ta, hỏi rất nghiêm túc: "Thuốc gì?"
 
Ta lại bị ánh mắt trong suốt của nàng ấy nhìn chằm chằm mà đỏ mặt, sau khi ho khẽ một tiếng, nghiêng đầu qua một bên:
 
"Thuốc tránh thai.

"
 
"A?"
 
5.

 
Sau khi quay về từ bãi săn, ta lấy cớ dưỡng thương.

 
Vẫn luôn ở trong phủ đóng cửa không ra ngoài, không gặp ai cả.

 
Ròng rã hơn nửa tháng, ngày nào cũng buồn bực ở trong Phật đường, thành tâm cầu nguyện:

 
"Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát khai ân.

"
 
"Cũng đã hơn nửa tháng rồi, trong kinh cũng không có gì khác thường, chắc hẳn không sao rồi, đúng không?"
 
"Vị công tử kia hẳn là đã lựa chọn yên lặng ngầm chịu thiệt thòi này rồi, sẽ không tới tìm ta nữa, đúng không?"
 
Dù sao thì người có thể xuất hiện ở bãi săn Hoàng gia, không phú cũng quý.

 
Vị công tử kia chắc hẳn cũng là nhân vật có mặt mũi trong kinh.

 
Nếu như chuyện bị một nữ tử như ta trói chặt rồi vấy bẩn mà truyền đi thì hắn cũng không giữ được mặt mũi…
 
"Tiểu thư, tiệc sinh nhật của Tiết công tử có gửi thiếp mời cho người.

"
 
Bích Ngọc đột nhiên đẩy cửa tiến vào, trong tay cầm một thiếp mời, vẻ mặt vi diệu.

 
Trước giờ nàng ấy đều không muốn thấy ta thích Tiết Vọng hèn mọn như vậy, luôn thấy không đáng thay ta.

 
Nhưng mà nàng ấy cũng hiểu rõ chấp niệm lưu luyến si mê của ta nhất:
 
"Ai da, ta vốn tưởng rằng sau hôm đó thì Tiết công tử sẽ không kịp chờ đợi mà tới cửa từ hôn chứ.

"
 
"Không ngờ, còn chưa chờ được từ hôn mà lại lần đầu chủ động gửi thiếp mời tiệc sinh nhật cho người.

"
 
"Như thế xem ra… Có lẽ trong lòng Tiết công tử cũng không phải hoàn toàn không có tiểu thư.

"
 
Ta chợt cảm thấy bất đắc dĩ, liếc nàng ấy một cái: "Lời này chính ngươi có tin được không?"
 
Đến giờ mà Tiết Vọng vẫn chưa tới cửa, chỉ có thể do một nguyên nhân —— Lại bị phụ mẫu Tiết gia cản lại.

 
Dù sao thì phụ mẫu hai nhà cũng đều tương đối hài lòng với chuyện hôn sự này.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận