Sau Khi Rửa Sạch Oan Khiên

Tên truyện: Sau khi rửa sạch oan khiên.

Tác giả: Nhất Tùng Âm.

Edit + Beta: Thủy Ngư.

Chương 56: Ta muốn ngươi hay ngươi muốn ta đều được.

Tương Trọng Kính không chú ý đến vẻ mặt của hai người, sau khi cất thuốc vào liền cùng Cố Tòng Nhứ trở về Khứ Ý Tông.

Tang lễ của Khúc Hành ở Khứ Ý Tông đã được sắp xếp ổn thỏa, bởi vì tro cốt trong hộp có ma khí kỳ lạ, người của Khứ Ý Tông cũng sợ bị người ngoài phát hiện nên cố ý xây mộ phần nghiêm trang cho Khúc Hành, sau đó nói với bên ngoài là do linh lực không ổn định dẫn đến bạo thể mà chết.

Sau khi Tương Trọng Kính trở về, vừa tới trước cổng Tông môn thì thấy Dịch Quận Đình và cha hắn ta đang đứng dưới tán cây bàn tán gì đó, vẻ mặt hai người họ trông rất kì lạ.

Dịch Quận Đình nhác thấy Tương Trọng Kính liền sáng rực hai mắt, vừa định mỉm cười vui vẻ chào đón nhưng sực nhớ Khứ Ý Tông đang làm tang sự, nếu bản thân tỏ vẻ vui mừng như vậy thì thật sự không có giáo dưỡng, hắn ta lập tức mím chặt môi hơi khom người hành lễ.

“Kiếm tôn.”

Dịch chưởng môn đang luyên thuyên không ngừng nhanh chóng quay đầu lại, ánh mắt còn sáng hơn cả con trai mình, tính tình của hắn tùy tiện, không quan tâm ai chết ai sống, cất giọng ồm ồm đặc trưng nói: “Kiếm tôn!”
1

Tương Trọng Kính lờ mờ nhận ra sự nhiệt tình của Dịch chưởng môn dành cho mình, cũng ôn hòa lên tiếng chào lại: “Chào Dịch chưởng môn, một ngày bình an.”

Dịch chưởng môn vội vàng nói: “Nhận lời chúc của kiếm tôn, vô cùng bình an!”
1

Tương Trọng Kính bật cười, lên tiếng hàn huyên: “Các người vừa nói gì thế?”

Tương Trọng Kính chỉ là thuận miệng hỏi, không ngờ hai cha con họ lại nói hết tất cả cho mình, càng không ngờ sau khi nói xong, Dịch chưởng môn còn chậc lưỡi ba tiếng, tỏ vẻ kích động.

“Kiếm tôn, ta nói lão già Khúc Hành đó sao đột nhiên bị bạo thể? Đừng nói là bị ta nguyền rủa?” Dịch chưởng môn vỗ ngực, vì lực tay quá lớn nên phát ra tiếng thùng thùng: “Dưới chân núi của Lâm Giang Phong chúng ta có cái miếu mấy trăm năm, nghe nói cực kỳ linh nghiệm.”
1

Trong lúc Dịch chưởng môn đang trên đường đến dự tiệc sinh nhật của Khúc Hành, lúc đi nhang qua cái miếu còn thuận tiện nói thầm một câu, đại ý là hy vọng bảy ngày sau là ngày giỗ đầu tiên của Khúc Hành.
5

Dịch chưởng môn chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ bây giờ thật sự đến dự tang lễ của Khúc Hành.

Dịch chưởng môn không có lòng dạ xấu xa gì, cũng không biết nghĩ tới điều gì mà vẫn còn sợ hãi trong lòng: “Kiếm tôn, cái miếu này có phải linh nghiệm quá đáng không?”

Tương Trọng Kính không ngờ Dịch chưởng môn là người trưởng thành, hơn nữa còn là người đứng đầu một môn phái, thế mà lại nói chuyện và hành động y như đứa trẻ, làm hắn không khỏi buồn cười.

Dịch chưởng môn thấy Tương Trọng Kính cười, cũng nhận ra bản thân làm vậy quá ngây thơ, hắn ho khan chữa ngượng, trên mặt đỏ rần.

Tương Trọng Kính có ấn tượng rất tốt về hai cha con này, mỉm cười khuyên giải hắn: “Đây là kiếp số của Khúc tông chủ, không liên quan đến người ngoài, chưởng môn đừng suy nghĩ nhiều.”

Dịch chưởng môn như có điều suy nghĩ gật đầu.

Tương Trọng Kính vừa đi được hai bước thì Dịch Quận Đình đột nhiên chạy chậm tới, rụt rè nói: “Kiếm tôn.”

Tương Trọng Kính cười tủm tỉm nhìn hắn ta: “Ừ?”

Cuối cùng Cố Tòng Nhứ cũng nhìn ra Tương Trọng Kính có vẻ như rất kiên nhẫn với người đơn thuần thật thà, cho dù là Dịch Quận Đình hay Khúc Nguy Huyền.

Dịch Quận Đình giương mắt nhìn hắn, hắn ta bất an vặn vặn ngón tay tỏ vẻ muốn nói lại thôi nửa ngày, cuối cùng lấy hết can đảm mở miệng: “Ta nghe nói ngài đang tìm một thứ, nếu cần giúp đỡ, Lâm Giang Phong nhất định sẽ dốc hết sức tương trợ.”

Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt rồi cười rộ lên: “Làm sao hắn biết ta đang tìm đồ?”

Dịch Quận Đình e sợ làm hắn tức giận, vội nói: “Là mấy ngày trước lúc đến Song Hàm Thành, Nhị Thập Nhất thuận miệng nói ra, ta liền ghi nhớ.”
5

Tương Trọng Kính nhìn đôi mắt trong veo vô tội của Dịch Quận Đình, thầm nghĩ không ổn, đột nhiên thật muốn xoa đầu đứa trẻ ngoan này.

Tương Trọng Kính ngăn lại bản năng của mình, sau đó dỗ dành như con: “Không cần phiền phức vậy đâu, ta sẽ tự mình tìm được.”

“Không, không không không phiền phức!” Dịch Quận Đình cực kỳ rất muốn giúp, nhưng trong lúc nhất thời không biết phải thuyết phục Tương Trọng Kính như thế nào, hắn ta khẽ giậm chân tại chỗ, một mình nóng nảy hồi lâu rồi đột nhiên ‘A’ một tiếng, nói: “Cái miếu linh nghiệm dưới chân núi của Lâm Giang Phong mà cha ta nói hồi nãy, bên trong đó còn có một vị cao tăng, không chừng hắn có thể chỉ điểm cho ngài.”

Tương Trọng Kính nghe thấy hai chữ ‘cao tăng’, thử dò hỏi: “Vị cao tăng đó tên gì?”

Dịch Quận Đình vừa nghe cảm thấy có triển vọng, vội nói: “Tố Nhất, dáng dấp cao khỏe, quanh người như tỏa ra tiên khí!”
14

Tương Trọng Kính: “…”
1

Vẻ mặt của Cố Tòng Nhứ vô cùng kì lạ, không ngờ bọn họ còn chưa bắt đầu đi tìm thì đã biết sào huyệt của Tố Nhất ở đâu.
1

Có được mà chẳng tốn tí công sức nào.

Tương Trọng Kính nhếch miệng cười sâu xa, nhấc tay xoa đầu Dịch Quận Đình: “Được rồi, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”

Dịch Quận Đình ngớ người hồi lâu mới sực tỉnh hồn, vui vẻ nói: “Được!”

Lần này, hắn ta không để ý lễ nghĩa không được tỏ ra vui mừng trong tang sự nữa, ngửa mặt mỉm cười ngây ngô với Tương Trọng Kính, để vị kiếm tôn họ Tương này tùy ý vuốt ve mái tóc mềm mại của mình.

Tương Trọng Kính còn chưa thỏa mãn rút tay về, nói: “Đừng rời khỏi Khứ Ý Tông, ta sẽ đi Lâm Giang Phong với các người.”

Dịch Quận Định gật đầu như giã tỏi: “Dạ dạ!”

Hắn ta nói xong liền hớn hở chạy về bên cạnh Dịch chưởng môn khoa tay múa chân kể lại tin tốt này.

Tương Trọng Kính bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Cố Tòng Nhứ đứng bên cạnh nói với vẻ sâu xa: “Kiếm tôn của chúng ta thật làm người ta yêu thích ha.”
1

Tương Trọng Kính nháy mắt với y, cười tủm tỉm: “Vậy tức là ta cũng làm chân long đại nhân yêu thích?”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Phản ứng đầu tiên của Cố Tòng Nhứ là im miệng, thói quen bảo trì im lặng để bảo toàn mạng sống đỡ phải bị lời lẽ cợt nhả của Tương Trọng Kính làm cho tức chết đã được hun đúc suốt sáu mươi năm qua, trong nhất thời không thể thay đổi được.

Chẳng qua y chỉ xấu hổ trong giây lát, đột nhiên nhận ra người này tuy ngoài miệng phun đầy lời lẽ không đứng đắn nhưng cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, vốn không hề có chút sát thương nào.

Cố Tòng Nhứ hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên đối diện với tầm mắt cười nhạo của Tương Trọng Kính, thản nhiên nói: “Có chứ, ta rất yêu thích ngươi.”
10

Tương Trọng Kính vốn tưởng nắm chắc phần thắng: “…”

Kiếm tôn hơi bị kinh hoàng, vô thức nhận ra không đúng chỗ nào, nhưng nếu phủ nhận thì sẽ bại lộ bản chất thật của mình, hắn cảm thấy da mặt của Cố Tòng Nhứ giống như hắn ngày càng dày thêm một lớp, ngay cả lời lẽ như vậy cũng có thể nói ra mà không đổi sắc mặt.

Tương Trọng Kính không lên tiếng, bàn về da thô thịt dày, hắn chỉ đành ngậm ngùi đứng dưới cự long một bậc.

Cố Tòng Nhứ thấy hắn lần đầu tiên bị một câu nói mà yên tĩnh lại, càng nhận ra rõ con ác long năm đó bị cái thùng rỗng này trêu ghẹo đỏ mặt đỏ tai chính là nỗi sỉ nhục mà cả đời này y có chùi cũng không chùi hết được.

Rõ ràng chỉ cần nói lại một câu là hoàn toàn có thể nắm quyền chủ động, tứccccc!
17

Cố Tòng Nhứ hối hận không thôi.
1

Trong lúc y đang âm thầm ảo não, Tương Trọng Kính đã tìm thấy Khúc Nguy Huyền đang ngồi ngẩn người dưới gốc cây.

Hai con mắt của Khúc Nguy Huyền tối tăm không ánh sáng, dù là lửa độc hành hạ hay bệnh tật triền miên thì trên mặt hắn vẫn không thay đổi chút nào, hắn đang ngồi ngẩn người thì đột nhiên từ khóe mắt chảy xuống một hàng lệ, men theo gò má chảy đến cằm rồi nhỏ xuống đất.

Tương Trọng Kính đi tới, nhấc tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho hắn.

“Nguy Huyền.”

Khúc Nguy Huyền ngẩn người nửa ngày mới ngước mặt nhìn Tương Trọng Kính, lộ ra đôi ma đồng đỏ thẫm.

Tương Trọng Kính sợ hết hồn, lập tức áp tay vào má nhấc mặt hắn lên xem cho kỹ, chẳng qua trong giây lát, ma đồng đỏ tươi đã không còn, biến trở về con ngươi đen nhánh quen thuộc.

Tương Trọng Kính bị dọa sợ không nhẹ, kêu Cố Tòng Nhứ giúp hắn xem trong cơ thể Khúc Nguy Huyền có ma khí không.

Cố Tòng Nhứ rất thù dai, bây giờ vẫn còn hận Khúc Nguy Huyền làm thân thể của chủ nhân y tan thành tro bụi, nghe vậy liền hờ hững nói: “Không rảnh.”

Tương Trọng Kính e sợ Khúc Nguy Huyền xảy ra chuyện, do dự một chút rồi kéo tay áo Cố Tòng Nhứ, nói nhỏ: “Coi như là giúp ta đi.”

Cố Tòng Nhứ không tình nguyện, trừng mắt: “Giúp ngươi ta được gì?”

Tương Trọng Kính suy nghĩ một chút, đột nhiên bật cười.

Cố Tòng Nhứ thầm giật mình, nghĩ bụng lại sắp bắt đầu.

Quả nhiên Tương Trọng Kính lại giở trò cũ, đôi mắt khẽ cong cong, ôn tồn nói: “Ngươi muốn ta đều được.”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ cũng cười lạnh, nhướng mày nói: “Được thôi, vậy ta liền muốn ngươi.”

Tương Trọng Kính nghẹn họng.

Cố Tòng Nhứ nói xong liền hất tay Tương Trọng Kính ra, sau đó thô lỗ nhấc cằm của Khúc Nguy Huyền lên, y nhìn chằm chằm vào mắt hắn hồi lâu, rồi dùng linh lực của ác long thăm dò cơ thể bạc nhược của Khúc Nguy Huyền.

Một hồi lâu sau, Cố Tòng Nhứ kinh ngạc mở mắt ra.

Tương Trọng Kính còn đang đứng bên cạnh xoắn xuýt, không biết câu nói vừa nãy của Cố Tòng Nhứ là có ý gì, nhưng lại ngại đi hỏi, nên chỉ có thể tự mình cố gắng kiềm nén.

Hắn thấy Cố Tòng Nhứ mở mắt ra liền vội hỏi: “Thế nào rồi?”

Vẻ mặt của Cố Tòng Nhứ rất phức tạp, y nói: “Người này… Giống như là đã nhập ma.”
1

Tương Trọng Kính kinh hoảng, lập tức phản bác: “Không thể nào!”

“Ta cũng không quá chắc chắn, bởi vì nguyên đan của hắn lộ ra ma khí như có như không, không thể giám định rõ ràng, giống như…” Cố Tòng Nhứ nhíu mày suy nghĩ chọn lời thích hợp: “Giống như là bị cái gì đó áp chế vậy.”

Tương Trọng Kính truy hỏi: “Có thể biết đó là cái gì không?”

Cố Tòng Nhứ lắc đầu.

Tương Trọng Kính lo lắng nhìn khuôn mặt hờ hững của Khúc Nguy Huyền, dù hai người họ đem hắn lật tới lật lui, ở trước mặt hắn nói nhiều ồn ào, nhưng Khúc Nguy Huyền vẫn không phản ứng gì, tựa như là một đứa trẻ to xác bị thiểu năng.

Tương Trọng Kính miễn cưỡng mỉm cười, nắm lấy tay hắn.

Khúc Nguy Huyền lập tức nghiêng mặt mở to đôi mắt vô hồn nhìn Tương Trọng Kính, trong mắt tràn ngập sự ỷ lại.

Tang lễ bận bịu đến tận khuya, Tương Trọng Kính trấn an Khúc Nguy Huyền xong thì không muốn ngồi đợi tiếp ở Khứ Ý Tông nữa, hắn liền xuống núi đến Vô Tẫn Lâu, muốn bàn bạc chuyện này với Mãn Thu Hiệp.

“Đồ vật có thể áp chế ma khí.” Mãn Thu Hiệp dừng vẽ gặm gặm cán bút, suy nghĩ một lát rồi kể ra những vật mình biết: “Linh khí, linh dược, hoặc là máu, xương của linh thú, đều có thể.”

Tương Trọng Kính thầm giật mình: “Máu xương của linh thú? Bao gồm cả long cốt?”

“Tất nhiên.” Mãn Thu Hiệp nói: “Long cốt chính là vật áp chế ma khí cao cấp nhất, sao thế, là ai nhập ma?”

Tương Trọng Kính nói: “Khúc…”

Tương Trọng Kính vừa nói ra một chữ thì trên gương mặt của Mãn Thu Hiệp liền mất sạch hứng thú, hắn ‘Ờ’ một tiếng cắt ngang lời, sau đó cúi đầu tiếp tục vẽ tranh mỹ nhân, hoàn toàn không có hứng muốn nghe.

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính cũng không định nói nhiều với hắn, như có điều suy nghĩ trở về phòng.

Vết cắn của ác long ở cổ vẫn còn đau, Tương Trọng Kính vừa suy đoán liệu trong người Khúc Nguy Huyền có long cốt hay không, vừa thờ ơ lấy thuốc trong tay áo ra, đổ ra một ít bôi lên vết cắn.

Không biết thuốc này được làm từ thành phần gì, vừa mới bôi vào liền cảm thấy cổ nóng lên, vết cắn kia nhanh chóng lành lại như ban đầu.

Không hổ là thuốc do Mãn Thu Hiệp làm ra.

Sau khi vết thương lành lại, Tương Trọng Kính tiện tay đặt lọ thuốc qua một bên, rồi nghiêng đầu vén hết tóc trên vai ra sau lưng, mơ hồ nói: “Nếu thật sự trong cơ thể Khúc Nguy Huyền có long cốt, thế thì tại sao khi ngươi dò xét lại không phát hiện ra, như vậy quá kì lạ.”

Cố Tòng Nhứ không nghe lọt tai lời Tương Trọng Kính nói, ánh mắt gần như dán chặt vào phần gáy trắng nõn lộ ra bên ngoài của Tương Trọng Kính.

Ác long thầm nghĩ trong đầu: Muốn cắn.
9

Tương Trọng Kính luôn mồm nói ra một đống nhưng lại không nghe thấy Cố Tòng Nhứ đáp lại, hắn đang muốn xoay người nhìn chân long đại nhân còn đứng đó làm gì, nhưng còn chưa kịp xoay người thì sau lưng đã dán vào một cơ thể ấm áp.

Tương Trọng Kính sửng sốt.

Trực giác khiến hắn nhận ra một luồng cảm giác không lành, luôn cảm thấy bản thân tay không tấc sắt bị rơi vào sào huyệt của ác thú, sự nguy hiểm rình rập ẩn nấp trong bóng tối này làm hắn không tự chủ được cảm thấy tê dại từ đầu đến chân.

Tương Trọng Kính lập tức xoay đầu lại thì một bàn tay nhẹ nhàng duỗi tới từ phía sau áp lấy má của hắn, cưỡng ép không cho hắn cử động.

Sau đó, một luồng hơi thở ấm áp phun thẳng vào gáy hắn, thật giống như ác thú bị đói bụng lâu ngày rốt cuộc tìm thấy con mồi hợp khẩu vị, một giây sau sẽ lập tức nhào đến cắn xé nuốt vào bụng.

Cả người Tương Trọng Kính cứng ngắc.

===Hết chương 56===

Tên truyện: Sau khi rửa sạch oan khiên.

Tác giả: Nhất Tùng Âm.

Edit + Beta: Thủy Ngư.

Chương 57: Ác long cầu hoan.
38

Toàn bộ người Cửu Châu cho đến nay đều sợ hãi và kiêng dè ác long, hận không thể cách xa vạn dặm, nhưng Tương Trọng Kính và Cố Tòng Nhứ quen biết nhau đã nhiều năm nên rất ít khi cảm thấy y là một ác long nhập ma.

Mãi đến lúc này, rõ ràng Cố Tòng Nhứ không làm gì cả nhưng Tương Trọng Kính lại cảm thấy có răng nanh chực chờ cắn xé cổ mình, đó là nỗi sợ hãi từ sâu trong nội tâm không thể nào kiểm soát được, nếu không phải biết mình là chuyển thế của chủ nhân Cố Tòng Nhứ, e là Tương Trọng Kính đã co giò chạy mất dép từ đời nào.

Tương Trọng Kính cố gắng giữ bình tĩnh, nói: “Sau lưng ta bị dính cái gì sao?”

Giọng nói của Cố Tòng Nhứ truyền tới từ phía sau, có chút buồn rầu: “Không có.”

Y vừa nói vừa chạm tay vào, nhẹ nhàng giữ lấy sau gáy, giống như đúc động tác lần trước y cắn cổ Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính lấy làm kinh hãi, không ngoài mạnh trong yếu làm bộ tỉnh táo nữa, lập tức nhào tới phía trước muốn tránh khỏi vòng tay của Cố Tòng Nhứ, đỡ phải bị cắn cổ thêm lần nữa.

Chẳng qua Tương Trọng Kính không có linh lực thì sao có thể là đối thủ của ác long, hắn vừa mới cử động thì Cố Tòng Nhứ liền bước theo tới, há miệng ngậm lấy gáy của hắn.

Tương Trọng Kính: “…”

Cả người Tương Trọng Kinh run lên dữ dội, cái gáy bị cắn vừa xót lại vừa nhột, truyền tới cảm giác kỳ lạ khó tả và còn phóng đại nó lên vô số lần đủ để con ngươi của hắn như rã ra, động tác đang giãy giụa tránh khỏi chợt khựng lại.

“Cố…”

Ngón tay của Tương Trọng Kính bấu chặt vạt áo dưới người, sức lực lớn đến nỗi móng tay của hắn trắng bệch, để lại nếp nhăn trên vải.

Cả người hắn run rẩy không ngừng, muốn mở miệng nhưng chỉ có thể miễn cưỡng phát ra một tiếng rên rỉ.

Cho đến khi Cố Tòng Nhứ vẫn còn thòm thèm nhả ra, Tương Trọng Kính mới chợt thở phào một hơi, gần như là khàn giọng nói: “Cố Tòng Nhứ—”

Tương Trọng Kính ngoài mạnh trong yếu, vốn nên cảm thấy mình phải gầm một tiếng để dọa lui Cố Tòng Nhứ bị sắc tâm che mờ mắt, chẳng qua vừa dứt lời, người sau lưng lại vòng tay ôm lấy eo hắn, chỗ gáy bị cắn truyền tới xúc cảm ấm áp.

Tương Trọng Kính: “…”

Lúc Cố Tòng Nhứ hóa thành hình người cao hơn Tương Trọng Kính nửa cái đầu, một tay nắm cổ của hắn, tay còn lại cường thế ôm toàn bộ thân thể gầy yếu của Tương Trọng Kính vào lòng, sau đó liếm nhẹ lên phần gáy trắng nõn.
16

Cả người Tương Trọng Kính cực kỳ nhạy cảm, Cố Tòng Nhứ chỉ liếm một cái là hắn liền run lên, ngay cả đuôi tóc cong cong cũng mềm oặt xìu xuống.

Cố Tòng Nhứ liếm được hai lần thì nhắm mắt lại tựa cằm vào cổ Tương Trọng Kính, vẫn duy trì tư thế ôm người từ phía sau mà nhanh chóng phát ra tiếng hít thở đều đều.

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính không thể tin nổi quay đầu lại, ngạc nhiên phát hiện ác long mới nãy còn hung hăng cắn hắn… Thế mà giờ đã ngủ thiếp đi.

Ngủ, thiếp, đi!?
2

Tương Trọng Kính trợn to hai mắt nhìn y nửa ngày, suýt chút nữa tức cười.

Hắn cố nén cảm giác tê dại vẫn chưa rút hết, nổi giận đùng đùng ngửa mạnh đầu ra sau hòng muốn đụng u trán ác long, nếu có thể đụng đầu y biến ngu thì càng tốt.

‘Cốp’ một tiếng.

Tương Trọng Kính khom người bụm đầu, mém xíu rơi nước mắt.
1

Hắn đánh giá thấp độ dày của da thịt ác long, suýt chút nữa đụng bể đầu mình, mà ác long chỉ cảm thấy như bị muỗi đốt, cả người hoàn toàn lành lặn không sứt mẻ gì.

Cố Tòng Nhứ nhíu mày xít xoa một tiếng, sau đó kéo Tương Trọng Kính ngã người trên giường, hai tay của y vẫn vòng quanh eo ôm chặt Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính tức muốn qua đời tại chỗ, nhưng khi đối diện với khuôn mặt Cố Tòng Nhứ thì lại không thể giận nổi, Cố Tòng Nhứ nhíu mày thấy người trong lòng liên tục giãy giụa muốn thoát ra, y liền vòng tay ôm chặt hơn như thể đang giữ gìn bảo bối sợ người khác cướp mất.
3

Giãy giụa một hồi, Tương Trọng Kính sợ bị siết nghẹt thở mà chết nên không dám cựa quậy nữa.

Tương Trọng Kính mở to mắt phẫn nộ nhìn Cố Tòng Nhứ, nhưng với khoảng cách gần như vậy, hắn bừng tỉnh phát hiện ra con rồng này— Dáng dấp có vẻ không tệ lắm.

Sáu mươi năm bị nhốt trong bí cảnh, Cố Tòng Nhứ luôn dùng hình rồng mỗi khi xuất hiện, chỉ sau khi ra khỏi bí cảnh Tương Trọng Kính mới nhìn rõ vóc dáng của y.

Chẳng qua đối với Tương Trọng Kính từ nhỏ đã ý thức dung mạo của mình vô cùng kinh diễm mà nói, cho dù người khác có dáng vóc dễ nhìn đi nữa thì Tương Trọng Kính cũng không phân biệt được xấu hay đẹp—  Dầu gì vẫn là không đẹp bằng hắn.

Nhưng trong lòng hắn con rồng này lại khác biệt.

Tương Trọng Kính nhìn một hồi, nhấc tay đặt lên ngực Cố Tòng Nhứ rồi đẩy nhẹ ra, sau đó ngửa đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Cố Tòng Nhứ.

Dung mạo của ác long vô cùng tuấn mỹ, lúc bình thường thì trông rét lạnh xa cách khiến người ta không dám lại gần.

Nhưng khi y ngủ say, rõ ràng có thể nhìn ra trên gương mặt đó nhuốm đầy sự thuần túy chưa bị thế tục vấy bẩn, tựa như đứa trẻ trời sinh mang theo vẻ ngây thơ, có thể chạm tới nơi mềm mại nhất của lòng người.

Tương Trọng Kính nhìn một hồi, không biết có phải bị dung nhan của ác long đầu độc hay không, hắn nâng tay lên vuốt nhẹ theo đường viền của mặt y.

Ngón tay ấm áp như ngọc chạm vào làn da nóng bỏng của Cố Tòng Nhứ giống như chạm vào tia nắng mặt trời vậy.

Tương Trọng Kính bị ma xui quỷ khiến vuốt ve một lúc, sau đó mới bừng tỉnh nhận ra một vấn đề.

Nóng bỏng?
2

Cố Tòng Nhứ là chân long, thân nhiệt lạnh không kém gì vảy rồng, mỗi lần đụng vào là y như thò tay vào xô nước đá, sao lần này lại nóng như vậy?
1

Hay là chân long cũng giống người phàm, đều sẽ bị cảm lạnh phát sốt?

Tương Trọng Kính trăm mối khó giải, cuối cùng vẫn là chờ chân long ngủ say hẳn rồi mới gắng gượng thoát khỏi vòng tay của y, sau đó đi tìm Mãn Thu Hiệp hỏi thử.

Tương Trọng Kính thấy Cố Tòng Nhứ khẽ nhíu mày duỗi tay sờ soạng bên cạnh như đang tìm kiếm, lập tức nhanh tay lẹ mắt lấy gối nhét thế vào.

Lúc này chân long mới hài lòng, ôm gối Tương Trọng Kính nhét cho lăn một vòng rồi ngủ tiếp.
1

Tương Trọng Kính nhìn mà không nói nên lời, đây là lần đầu tiên hắn thấy Cố Tòng Nhứ hành động y chang một đứa trẻ.

Đêm đã khuya, Mãn Thu Hiệp như con cú đêm không hề ngủ, Tương Trọng Kính khoác áo bào đi tìm hắn, đúng như dự đoán phát hiện Mãn Thu Hiệp vẫn đang chong đèn vẽ tranh— Nếu hắn vẽ tranh thay vì điều chế linh dược thì sớm đã vang danh thiên hạ.
1

Mãn Thu Hiệp thấy hắn đến thì vội hỏi: “Trọng Kính, ngươi có thể bày ra một tư thế cho ta xem được không, có một chỗ ta vẽ hoài không được…”

Tương Trọng Kính liếc thấy hắn đang vẽ dở một tư thế trong xuân cung đồ, dịu dàng cười một tiếng rồi nói: “Vẽ không được thì đừng vẽ nữa.”

U hỏa theo lời nói của hắn phừng to lên giương nanh múa vuốt, đốt trụi toàn bộ tranh trên bàn.
2

Mãn Thu Hiệp: “…”

Mãn Thu Hiệp thấy thành quả hai ngày nay của mình bị đốt sạch nhưng cũng không tức giận, tiếp tục lấy ra một tờ giấy mới trắng tinh, bình tĩnh nói: “Đã trễ rồi, có chuyện gì không?”

Tương Trọng Kính vén áo bào ngồi xuống, chống cằm kể sơ lượt tình huống của Cố Tòng Nhứ.

“Ừm.” Mãn Thu Hiệp cắn cán bút, giống như đang vắt óc suy nghĩ nên đặt bút xuống chỗ nào, tùy tiện nói: “Tám mươi phần trăm là tới kỳ cầu hoan, ngươi cứ để cho hắn cắn, quen là được chứ gì.”
1

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính hoảng sợ nói: “Kỳ cầu hoan?!”

Mãn Thu Hiệp vốn không hứng thú với tình huống của ác long, con rồng kia sống hay chết cũng chẳng liên quan gì đến hắn.

Hắn cũng không ngẩng đầu, đặt bút xuống và nói: “Haiz, tầng thứ tư trên kệ sách sát tường bên cạnh, quyển sách thứ mười lăm từ bên trái đếm qua, lật tới trang bảy mươi ba, trong đó ghi chép kỳ cầu hoan của các loài linh thú, tự ngươi nghiên cứu đi.”
1

Mãn Thu Hiệp vừa nói vừa vẽ, đột nhiên giống như nhận ra gì đó, hai mắt hắn lóe sáng nhìn chằm chằm sau gáy của Tương Trọng Kính như đứa trẻ thấy kẹo.

Tương Trọng Kính vẫn còn đang nhíu mày xem sách: “Linh thú… Kỳ cầu hoan, thích… Cắn người? Đây là sở thích quái đản gì thế, Mãn đại nhân, ngươi viết ra mấy cái này có đáng tin không?”

Thái độ của Mãn Thu Hiệp hoàn toàn trái ngược hồi nãy, hắn đặt bút xuống rồi đầy vẻ hứng thú đi tới: “Đương nhiên là đáng tin, có phải chân long đại nhân đã cắn ngươi?”

Tương Trọng Kính giơ tay che sau gáy lại, do dự gật đầu.

“Vậy là xong.” Mãn Thu Hiệp vỗ bàn: “Nhất định hắn đã xem ngươi là phối ngẫu, nếu không phải là người mà hắn động lòng, dù có nghẹn chết thì cũng sẽ cố mà nhịn xuống.”
2

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính mạnh tay gấp sách lại, nhỏ giọng mắng: “Nói bậy gì đó.”

Mãn Thu Hiệp không sợ chết, còn khuyến khích hắn: “Không nói bậy, nếu không chúng ta thử một phen đi, ta sẽ đến trước mặt hắn xem hắn có cắn ta không.”
3

Trong lòng Tương Trọng Kính bỗng nhiên bốc lên một cảm giác kì lạ, giống như là bị người khác mơ ước món đồ của riêng mình vậy, hắn quay đầu cự tuyệt: “Được rồi, khỏi thử.”

Mãn Thu Hiệp tưởng hắn không tin nên thề thốt chân thành: “Là thật, ngươi tin ta đi.”

Tương Trọng Kính không tin hắn, nhưng lại không muốn Mãn Thu Hiệp đi thử, vác cái mặt vô cảm xúc đứng dậy trở về phòng.

Mãn Thu Hiệp còn đang chờ xem kịch vui, đi theo sau lưng hắn lải nhải không ngớt: “Thử một lần không thiệt gì đâu, ta dám cam đoan ác long tuyệt đối chỉ cắn một mình ngươi, nếu không…”

Có lẽ Mãn Thu Hiệp nhớ tới bài học đau thương lần trước, hắn do dự một lát rồi thấy chết không sờn nói: “Ta sẽ ăn hết những bức tranh mà ta đã vẽ!”

Tương Trọng Kính: “…”

Lại không biết tự lượng sức mình.
1

Vừa đi vừa nói được hai câu thì Tương Trọng Kính đã về tới phòng, Mãn Thu Hiệp vẫn chưa từ bỏ ý định, khuyên hắn thử đánh cược một lần, dù sao cũng không mất mát gì.

Tương Trọng Kính nói: “Ngươi và Tống Hữu Thu chơi với nhau quá lâu, cách nói năng và làm việc bắt đầu giống y chang hắn.”

Mãn Thu Hiệp nghiêng đầu: “Thế à?”

Còn hắn thì lại không phát hiện ra.
5

Hai người bước vào phòng, còn chưa vào buồng trong thì nghe một tiếng ‘roẹt’, hình như tiếng vải vóc bị xé.

Tương Trọng Kính bước nhanh vào, mới vừa đi vào thì nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong, bước chân thoáng khựng lại.

Mãn Thu Hiệp cũng tò mò đi tới, vừa liếc thấy cảnh trên giường thì lập tức co giò định chạy.

Tương Trọng Kính kéo Mãn Thu Hiệp lại, cười như không cười nói: “Đây là ngươi nói, hắn chỉ cắn ta?”

Mãn Thu Hiệp: “…”

Trên giường nhỏ bên trong buồng, Cố Tòng Nhứ vẫn ngủ mê mang, chẳng qua là không biết y vô thức biến thành rồng nhỏ khi nào, cả người quấn lấy cái gối mà Tương Trọng Kính nhét cho hồi nãy, răng nanh và móng vuốt sắc nhọn cắn xé cào rách cái gối đáng thương, trên giường toàn là ruột gối rải rác xung quanh.

Sau khi hành hạ cái gối xong, Cố Tòng Nhứ lại biến thành hình người, mơ màng quậy tung cả cái giường lên giống như đang tìm người, thậm chí còn lầm bầm nói mớ trong miệng.

“Không phải cái này… Ưm, cũng không phải cái này…”
2

Y lầm bầm một hồi lại bắt đầu lăn qua lộn lại làm ruột gối bay tán loạn, trên mái tóc dài đen nhánh cũng dính đầy ruột gối như tuyết rơi lên đầu.

Mãn Thu Hiệp không muốn nuốt giấy, thấy tình hình không ổn liền chạy biến.

Tương Trọng Kính cũng lười bắt hắn, thở dài đi tới bên cạnh giường nhỏ.

Khi hắn tới gần, Cố Tòng Nhứ lập tức đánh hơi được mùi của hắn, y lăn mấy vòng đến bên mép giường, lật đật duỗi tay ra ôm lấy hông Tương Trọng Kính.

Rốt cuộc tìm được hơi thở quen thuộc, lúc này ác long mới yên tĩnh lại.

Tương Trọng Kính thấy bộ dáng này của y, trái tim như treo trên cuống họng tức khắc nhẹ nhàng đáp xuống trở về chỗ cũ, không hiểu sao có chút vui mừng.

Dáng vẻ Cố Tòng Nhứ luống cuống xé gối tìm kiếm hắn còn dễ thương hơn lúc say rượu.

Trái tim của Tương Trọng Kính cũng phải mềm nhũn trước cảnh này, hắn dịu dàng rũ mắt nhìn Cố Tòng Nhứ ôm eo mình, đột nhiên nghe Cố Tòng Nhứ nhíu mày lẩm bẩm: “Cũng không phải cái này…”
7

Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt, có chút mờ mịt.

Là sao?

Chẳng lẽ vừa rồi Cố Tòng Nhứ không phải là tìm hắn?

Một chút xíu mềm lòng vất vả lắm mới có được lập tức giống như sao băng bay xẹt qua rồi biến mất, hắn còn chưa kịp suy nghĩ tình cảm đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc là gì, cũng cảm giác ác long nhíu mày vươn tay ra, dùng móng vuốt dài nửa tấc trực tiếp rạch xuống một đường trên thắt lưng của Tương Trọng Kính. (1 tấc = 10cm)

Roẹt một tiếng.

Ác long bắt đầu xé rách áo của Tương Trọng Kính.
8

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính: ! ! !

===Hết chương 57===

Tên truyện: Sau khi rửa sạch oan khiên.

Tác giả: Nhất Tùng Âm.

Edit + Beta: Thủy Ngư.

Chương 58: Ta nuốt mình.

Tương Trọng Kính cho là cắn gáy đã đủ càn rỡ, nhưng không ngờ ác long được voi đòi tiên, cho dù Tương kiếm tôn nhịn giỏi đến đâu thì cũng khó tránh khỏi hơi tức giận, lúc này hắn nổi giận đùng đùng nâng cùi chỏ lên nện mạnh xuống đầu Cố Tòng Nhứ.

Cố Tòng Nhứ chỉ nhướng mày rồi lại tiếp tục xé quần áo của Tương Trọng Kính, không biết y lấy đâu ra lòng háo sắc.

Tương Trọng Kính lạnh lùng quát: “Cố Canh Ba!!!”

Cố Canh Ba bị quát, ủy khuất lí nhí một tiếng rồi ôm chặt eo của Tương Trọng Kính thêm, sợ để hắn chạy mất.

Tương Trọng Kính giận đến bó tay, muốn kéo y ra nhưng sức lực của ác long quá lớn, Tương Trọng Kính giãy giụa một phen nhưng ngược lại càng khiến quần áo của mình bị xé thảm hơn.

Đầu óc của Tương Trọng Kính quay cuồng nửa ngày, sau đó mới hùng hổ quát lớn: “Mãn Thu Hiệp!”

Mãn Thu Hiệp đứng ngoài cửa hóng trộm lập tức cứng đờ, bịt mũi nín thở không muốn bị bại lộ.

Tương Trọng Kính hầm hừ nói: “Nếu ngươi không ra, ta sẽ rút kiếm xẻo thịt ngươi!”

Mãn Thu Hiệp không sợ bị hắn gọt, nhưng biết mình đã bị lộ nên cũng vui vẻ quang minh chính đại mở to mắt nhìn cho rõ.

Nhìn qua khe cửa làm tăng thêm sự mập mờ hơn nhìn trực tiếp, Mãn Thu Hiệp thấy vậy không khỏi xuýt xoa một tiếng: “Thật kịch liệt.”

Quần áo của Tương Trọng Kính đều bị xé nát bươm một bên, thấp thoáng lộ ra đường cong vòng eo, kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì tức giận càng tăng thêm sức quyến rũ— Khó trách ác long muốn lột sạch quần áo của hắn.

Mãn Thu Hiệp thầm cúi đầu cảm ơn ác long trong lòng, cảm ơn y đã cho hắn linh cảm mới và tư liệu sống để vẽ tranh.
4

Tương Trọng Kính bực bội nói: “Tới lẹ lên coi!”

Mãn Thu Hiệp hí hửng chạy tới.

Tương Trọng Kính dùng một tay đẩy cái mặt của Cố Tòng Nhứ đang dụi 2vào hông hắn, tay còn lại duỗi về phía Mãn Thu Hiệp nghiến răng nói: “Cho ta thuốc, thuốc gì cũng được, miễn sao để hắn ngủ ngay ngắn đàng hoàng.”

Mãn Thu Hiệp khổ sở nói: “Ta không…”

Ánh mắt của Tương Trọng Kính như dao trét độc liếc xéo hắn.

Mãn Thu Hiệp như ngừng thở, bị ánh mắt này nhìn làm hắn thảng thốt, không nhịn được muốn tới gần ngắm cho rõ khuôn mặt khiến thần hồn điên đảo kia.

Tương Trọng Kính nhặt lên dây thắt lưng bị xé rồi quăng thẳng vào người Mãn Thu Hiệp.

Mãn Thu Hiệp thấy hắn thật sự tức giận, lật đật thò tay vào tay áo lục lọi hồi lâu, sau đó đưa cho hắn một cái bình sứ: “Cho hắn nuốt một viên là…”

Chữ ‘được’ còn chưa nói ra thì Tương Trọng Kính đã bóp má Cố Tòng Nhứ để y mở miệng ra rồi trút hết nguyên bình thuốc vào.
1

Mãn Thu Hiệp: “…”

Sau khi Tương Trọng Kính dọng hết thuốc vào miệng Cố Tòng Nhứ, hắn không cảm xúc đóng chặt miệng y lại ép nuốt hết xuống, rồi tiện tay ném bình sứ qua một bên phát ra tiếng vỡ vụn chói tai.

Linh dược của Mãn Thu Hiệp quả nhiên có công hiệu ngay tức thì, sau một giây Cố Tòng Nhứ nuốt hết thuốc, hai tay ôm chặt eo Tương Trọng Kính lập tức vô lực thả xuống, Tương Trọng Kính nhân cơ hội đẩy Cố Tòng Nhứ nằm xuống giường nhỏ.

Cố Tòng Nhứ ôm miếng vải đỏ xé từ áo Tương Trọng Kính vào lòng rồi ngủ khò khò.

Tương Trọng Kính hít sâu thở ra nhiều lần mới bình tĩnh lại, quần áo trên người hắn tả tơi xơ mướp không đủ che thân, hắn qua loa sửa sang lại quần áo trên người rồi hung dữ trừng Mãn Thu Hiệp.

Mãn Thu Hiệp lập tức che mắt lại, bày tỏ mình không thấy gì cả.

Tương Trọng Kính kêu Mãn Thu Hiệp lấy một bộ quần áo mới đến đây rồi mặc vào, sau đó giận dỗi đá nhẹ vào chân giường một cái, cười lạnh phất tay rời khỏi.

Kỳ cầu hoan của cự long cái quần què, để y tự cắn mình đi.

Chẳng qua tuy là nói như vậy nhưng Tương Trọng Kính vừa đi ra ngoài vừa suy nghĩ dù sao giữa hắn và Cố Tòng Nhứ có kết giới trói buộc, coi như hắn muốn đi nhưng sẽ không thể đi xa khỏi phạm vi cho phép.

Tương Trọng Kính đi hai bước liền hết giận, nhưng có Mãn Thu Hiệp ở đây nên hắn không có mặt mũi quay về, chỉ đành phải âm thầm mong cấm chế của kết giới sẽ kéo mình trở lại, tốt nhất là quăng luôn lên giường nhỏ, như vậy hắn có thể đường đường chính chính quay về.
4

Hay lắm hay lắm.

Tương Trọng Kính vốn nghĩ mình bước ra khỏi cửa sẽ lập tức bị lôi về, nhưng giờ hắn đã đi tới chỗ cầu thang mà lại không có dấu hiệu bị kéo về.

Tương Trọng Kính nhíu mày bước xuống cầu thang, thầm nghĩ trong đầu: “Chẳng lẽ cấm chế kia bị hư rồi?”

Tại sao còn chưa kéo mình về?

Bước chân của Tương Trọng Kính ngày càng nhỏ lại, mắt thấy sắp ra tới cửa chính của Vô Tẫn Lâu nhưng cấm chế vẫn không có chút động tĩnh nào.

Tương Trọng Kính: “…”

Mãn Thu Hiệp không phân biệt tốt xấu tiếp tục đi theo Tương Trọng Kính, khiến hắn muốn lén lút về phòng cũng không được.

Tương Trọng Kính bất mãn liếc Mãn Thu Hiệp, trong mắt ghi đầy hai chữ phiền phức.

Mãn Thu Hiệp không hiểu tại sao mình bị chê phiền, vô tội chớp mắt.

“Trở về đi.” Tương Trọng Kính nói: “Ta phải đi Khứ Ý Tông một chuyến.”

Mãn Thu Hiệp nói: “Vậy nếu chân long đại nhân tỉnh lại, ta nên nói thế nào?”

Tương Trọng Kính vô cảm nói: “Nói ta đã chết.”

Mãn Thu Hiệp: “…”

Đúng là quá ác với bản thân.

Lần này Tương Trọng Kính phất tay áo đi thật.

Thuốc ngủ của Mãn Thu Hiệp đối với tu sĩ có tu vi cao mà nói có thể ngủ đủ ba ngày, nhưng thân thể của cự long quá cường hãn, nguyên một bình thuốc chỉ có thể làm y ngủ ngon suốt một đêm.

Sáng sớm hôm sau, Cố Tòng Nhứ ngồi ở đầu giường dụi mắt, trong đầu toàn là giấc mơ tối qua.

Trong mơ, y giống như tìm thấy bảo bối có một không hai trên đời này, sau đó vui vẻ xé rách lớp vải quấn quanh bảo bối kia ra, nhưng bảo bối đó giống như có thần trí, hung hăng đánh y một trận.

Giấc mơ là không có logic, lúc đó Cố Tòng Nhứ còn đang suy nghĩ bị đánh thì cứ để bị đánh, nếu không sẽ làm bảo bối mất vui chạy mất thì nguy to.

Nhưng sau đó, bảo bối thế mà lại mọc ra đôi chân thật dài rồi tức khắc chạy mất dạng.
1

Cố Tòng Nhứ ở trong mơ tìm bảo bối suốt cả đêm, vuốt rồng quơ quào cào cấu đến khi mệt lử không còn chút sức lực nào.

Sau khi ác long tỉnh lại, hai mắt đăm đăm nhìn phía trước nửa ngày mới khôi phục lại tỉnh táo.

Y ngáp một hơi dài, cảm thấy cả người khoan khoái thoải mái chưa từng có trước đây, đã lâu rồi chưa được ngủ ngon như vậy.

Chẳng qua ngáp chưa xong thì nhác thấy trên giường bừa bộn như bãi chiến trường, nhất thời cả người cứng ngắc.

Thường ngày Cố Tòng Nhứ tỉnh lại thì sẽ thấy Tương Trọng Kính lười biếng nằm nghiêng người trên giường ngủ ngon lành, ánh mặt trời rơi vào khuôn mặt hắn càng làm tăng thêm vẻ tuyệt diễm, đôi lúc còn làm ác long phải ngẩn ngơ ngắm hồi lâu.

Nhưng hôm nay trên chiếc giường rộng như vậy lại trống rỗng chỉ có một mình y, trên chăn nệm chẳng hiểu tại sao rải rác đầy bông gòn trắng, còn có mấy miếng vải màu đỏ bị xé to nhỏ không đồng đều rơi tán loạn bên cạnh y.

Trên đỉnh đầu Cố Tòng Nhứ thổi ra một quả bong bóng đánh dấu chấm hỏi.

Y đang định cầm một miếng vải đỏ lên xem, nhưng khi cử động ngón tay thì lại phát hiện trong tay mình cũng đang nắm chặt một miếng.

Ác long nhìn kỹ hồi lâu, mới giật mình nhận ra những miếng vải đỏ trên giường chính là bộ áo đỏ mà Tương Trọng Kính mặc trên người hôm qua.

Cố Tòng Nhứ sợ hết hồn, còn tưởng là mình bị mộng du nuốt chửng Tương Trọng Kính vào bụng, lật đật lợi dụng phong ấn trói buộc lẻn vào trong Thức hải của Tương Trọng Kính.

Biển đèn trong Thức hải của Tương Trọng Kính sáng trưng, chẳng qua ngoài ý muốn là trong biển đèn xuất hiện thêm vài cốc đèn mới lạ, không giống như những cốc đèn khác.

Thường ngày biển đèn trong Thức hải của Tương Trọng Kính đều trôi lơ lửng trên không trung không đáp xuống đất, và cũng chưa có cái nào bay thấp hoặc rơi hẳn xuống đất.

Hôm nay Cố Tòng Nhứ vừa đi vào thì liền thấy mấy cốc đèn đặc biệt mới lạ này, trên thân đèn còn có hoa văn hình rồng đang trôi lơ lửng cách mặt đất khoảng ba tấc (30cm), khi sắp chạm đất thì lại nảy lên không trung tiếp tục trôi lơ lửng, giống như đang chơi nhảy nệm lò xo vậy.
1

Ngọn lửa trong mấy ngọn đèn kia le lói không sáng rực như biển đèn ở trên, bọn nó đang tà tà bay thấp chơi xung quanh, Cố Tòng Nhứ vừa bước vào giống như cảm ứng được lập tức từng đứa bay tà tà tới vây xung quanh y, tựa như đám trẻ vui vẻ chơi vòng tròn đồng tâm.

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ kinh ngạc nhìn mấy cốc đèn chuyển động tròn quanh người mình, y ngồi xổm xuống nhìn cho kỹ.

Sợi bấc đèn trong những cốc đèn này có hình dáng giống thân rồng uốn lượn, đầu ngọn bấc là đầu của rồng nhỏ đang há miệng đỡ phía dưới ngọn lửa, ngọn lửa cháy lách tách như tiếng tim đập, nhẹ nhàng đong đưa qua lại, tuy ngọn lửa không quá sáng nhưng trông cực kỳ đặc biệt.

Những cốc đèn này đều cực kỳ tinh xảo, hoa văn hình rồng trên thân đèn giống như vật sống, chậm rãi bò tới bò lui, thỉnh thoảng sẽ cuộn tròn ngậm chóp đuôi của mình lăn qua lộn lại, trông cực kỳ ngu xuẩn.
2

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ phát hiện ra đầu mối, mí mắt không khỏi giật giật vài cái.

Không chừng những cốc đèn này là tượng trưng cho ấn tượng của Tương Trọng Kính về y.

Tại sao lửa trong đèn lại le lói như sắp tắt vậy, hơn nữa bây giờ mới xuất hiện?

Đã mấy ngày y chưa vào Thức hải của Tương Trọng Kính nên không biết những cốc đèn này xuất hiện từ khi nào, nhưng y nhớ rõ lúc đèn của Vân Nghiễn Lý xuất hiện thì vẫn chưa có đèn của y.

Ngay cả đèn của Vân Nghiễn Lý còn xuất hiện sớm hơn cả y.

Cố Tòng Nhứ càng nghĩ càng giận.

Khi y quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài thông qua góc nhìn của Tương Trọng Kính thì lại càng tức hơn.

—Tương Trọng Kính đang cực kỳ dịu dàng ôm Khúc Nguy Huyền vào lòng an ủi, có vẻ hắn đã đến Khứ Ý Tông và hiện đang ở trong linh đường của Khúc Hành.

Cố Tòng Nhứ cảm thấy bực bội trong lòng, nổi giận đùng đùng biến thành hình rồng bay vào trong biển đèn, muốn nhìn xem có đèn của tên ngốc họ Khúc kia không.

Ở trong biển đèn tìm kiếm nửa ngày, rốt cuộc Cố Tòng Nhứ cũng mò ra mấy ngọn đèn đang tỏa sáng rực rỡ, trên thân đèn có đường vân gấp khúc, nhìn một phát là nhận ra ngay. (họ Khúc là曲, gấp khúc cũng là曲)

Mặt của Cố Tòng Nhứ âm trầm đến nỗi có thể vắt ra một xô nước, y nhìn chằm chằm cốc đèn một hồi, đột nhiên há to miệng nuốt chửng hết mấy cốc đèn đó vào bụng.
4

Tất cả cốc đèn trong Thức hải đều được biến thành từ ý thức của Tương Trọng Kính, cho dù nuốt vào bụng cũng không bị phỏng.

Cố Tòng Nhứ nhai nuốt xong liền thỏa mãn biến về hình người.

Chẳng qua không bao lâu, những cốc đèn bị y nuốt xuất hiện trở lại đúng với số lượng ban đầu, chúng nó bay lơ lửng trước mặt Cố Tòng Nhứ giống như cố ý khoe khoang.

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ mở miệng gầm một tiếng rung trời, lại lần nữa biến thành rồng nuốt hết đám đèn đó vào bụng.

Nuốt tới nuốt lui vô số lần, Cố Tòng Nhứ sắp sửa mệt đứ đừ, mấy cốc đèn kia nuốt mãi vẫn không xong, vừa nuốt xuống thì chúng lại lù lù hiện ra, giống như là cố ý đối đầu với Cố Tòng Nhứ.

Ác long sắp bị đám đèn này chọc phát khóc, tức giận hét: “Tương Trọng Kính—!”
5

Tương Trọng Kính đang tập trung an ủi Khúc Nguy Huyền, nghe thấy tiếng hét mém xíu giật mình nhảy dựng lên.

Cố Tòng Nhứ ở trong Thức hải lăn qua lộn lại hồi lâu nhưng Tương Trọng Kính vẫn không phát hiện ra.

Cố Tòng Nhứ nhận ra điều này lại càng tức hơn, nhìn Tương Trọng Kính như đang nhìn một nam nhân cặn bã bạc bẽo.

Tương Trọng Kính nói vài câu với Khúc Nguy Huyền, sau đó đứng dậy đi tới một chỗ vắng vẻ rồi vào trong Thức hải, nhìn thấy thụ đồng tràn ngập giận dữ của cự long, ngoài cười trong không cười nói: “Chân long đại nhân lại sao nữa?”

Cố Tòng Nhứ kêu la như sấm, dùng chóp đuôi chỉ vào mấy cốc đèn của Khúc Nguy Huyền đang bay lơ lửng trên đầu mình, lạnh lùng nói: “Ngươi mau hủy diệt mấy cái đèn này đi.”

Tương Trọng Kính lấy làm lạ nhìn mấy cốc đèn đó nói: “Mấy cốc đèn này chọc giận ngươi à?”

Cố Tòng Nhứ: “Be be!” (tiếng dê kêu :v, nguyên văn luôn đó)
9

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính thấy chân long giận đến mức khẩu âm bị biến dạng thành tiếng kêu của động vật khác, nên đành phải phất tay để đám cốc đèn bay tới bên cạnh mình, hắn tỉ mỉ nhìn một lát rồi nghi ngờ hỏi: “Mấy đường vân trên thân đèn này là sao, ngươi vẽ?”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ trợn to hai mắt: “Ngươi không biết?”

“Biết cái gì?”

Cố Tòng Nhứ khẽ sửng sốt.

Cũng phải, ngay cả khi đèn tắt vì bản thân đau lòng cô đơn mà Tương Trọng Kính cũng không nhận ra, huống chi là đường vân hay hoa văn của một cốc đèn trong biển đèn bao la này.

Tương Trọng Kính nhìn sắc mặt của Cố Tòng Nhứ cũng biết đường vân này nhất định có vấn đề, hắn liền cúi đầu nghiên cứu đường vân.

Bởi vì tư thế cúi đầu của hắn nên làm mái tóc dài sau lưng xõa trước hai vai, thấp thoáng lộ ra dấu răng chưa biến mất sau gáy.

Cố Tòng Nhứ định thúc giục Tương Trọng Kính tiêu diệt mấy cái đèn này đi, trong lúc vô tình ánh mắt bắt gặp dấu răng kia, thụ đồng chợt co lại, một luồng lửa giận vô hình bùng cháy dữ dội bén lên đến não, gần như đốt sạch lí trí của y.

Ác long hóa thành người, tuy trên mặt tỏ ra tức giận nhưng giọng điệu lại uất ức chất vấn: “Là ai cắn gáy ngươi?”
5

Ta nuốt hắn!
3

Tương Trọng Kính: “…”

===Hết chương 58===

Tên truyện: Sau khi rửa sạch oan khiên.

Tác giả: Nhất Tùng Âm.

Edit + Beta: Thủy Ngư.

Chương 59: Ngọn đèn le lói.

Tương Trọng Kính quái gở nói: “Ta còn chưa tìm ngươi tính sổ mà ngươi lại chủ động nhắc tới, sao hả, chê ta tối qua đánh ngươi chưa đủ?”

Cố Tòng Nhứ còn đang nổi giận phun lửa đùng đùng: “…”

Tính sổ?

Cố Tòng Nhứ khẽ giật mình, bất giác hiểu ra ý của Tương Trọng Kính.

Vậy là dấu răng đó là do y cắn?

Cố Tòng Nhứ lập tức hết giận, y chột dạ cúi đầu xuống, nín thinh nửa ngày mới ấp úng: “Ngươi… Ngươi có đau không?”

Nhìn dấu răng kia, thật sự hạ miệng quá ác.

Tương Trọng Kính nhìn xoáy vào y: “Đổi lại cắn ngươi một cái thử xem có đau không?”

Tương Trọng Kính nói những lời này tức là hắn đang tức giận, nhưng không biết Cố Tòng Nhứ đang nghĩ gì trong đầu, y cẩn thận suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói: “Da của ta rất dày, răng của ngươi sẽ bị cộm đau.”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính hung dữ trừng y, đang định xoay người rời khỏi Thức hải thì bị Cố Tòng Nhứ nắm lấy cổ tay.

“Gì nữa?” Tương Trọng Kính tức giận nói.

Cố Tòng Nhứ chỉ đèn trong tay hắn: “Tiêu diệt nó.”

Tương Trọng Kính: “…”

Rốt cuộc cốc đèn này có gì kì lạ mà lại khiến Cố Tòng Nhứ cố chấp muốn diệt?

Tương Trọng Kính thấy Cố Tòng Nhứ biết rõ ý nghĩa đường vân trên thân đèn, hắn cũng lười suy nghĩ, chỉ thản nhiên nói: “Nói cho ta biết đường vân này là sao, may ra ta sẽ suy nghĩ lại mà diệt nó.”

Cố Tòng Nhứ không nói.

Tương Trọng Kính: “Nói mau.”

Cố Tòng Nhứ không nói, giống như gián tiếp thừa nhận cốc đèn của mình trong lòng Tương Trọng Kính chỉ được một chút xíu ánh sáng.

Y buồn thiu nuốt chửng cốc đèn kia rồi nói: “Không có gì.”
1

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính thấy y nuốt đèn thuần phục như thế, kinh ngạc nói: “Đèn này… Có thể ăn?”
1

Cốc đèn có hoa văn rồng luôn bay tà tà dưới chân Cố Tòng Nhứ, từng giây từng phút nhắc nhở y ‘Thiện cảm của chủ nhân dành cho ngươi chỉ có chút xíu vậy thôi hà’, Cố Tòng Nhứ uất ức không thôi, khóe mắt có chút cay cay.
2

Y im lặng không nói biến thành rồng nhỏ, bơi vào nơi sâu nhất trong biển đèn, không để ý Tương Trọng Kính nữa.
17

Tương Trọng Kính khẽ nhíu mày, hắn không thích người khác giấu chuyện trong lòng không muốn nói ra, như vậy cực kỳ dễ gây ra hiểu lầm không đáng có.
1

Tương Trọng Kính ở trong Thức hải, chỉ cần trong đầu nghĩ gì là có thể hóa thành hiện thực, hắn ngước nhìn biển đèn bao la trên trời, nhanh chóng phát hiện chóp đuôi lộ ra của Cố Tòng Nhứ.

Suy nghĩ hình thành trong đầu, Tương Trọng Kính dang hai tay ra đón lấy Cố Tòng Nhứ bị suy nghĩ của tương Trọng Kính điều khiển kéo trở về thẳng tắp rơi vào trong lòng hắn.

Cố Tòng Nhứ: ? ? ?

Cố Tòng Nhứ ngạc nhiên ngẩng đầu.

Tương Trọng Kính nâng y lên, bình thản nói: “Có chuyện gì cứ nói ra, ngươi không nói tại sao ngươi tức giận, ta làm sao biết được.”

Cố Tòng Nhứ mắt đối mắt với hắn, ngẩn người một lúc lâu sau mới chợt nhảy xuống khỏi lòng hắn rồi biến về hình người, trên mặt đỏ chót.

Tương Trọng Kính nghi ngờ nhìn y, không hiểu sao mình chưa làm gì mà con rồng này lại đỏ mặt.

Cố Tòng Nhứ không hiểu sao cảm thấy xấu hổ, muốn giùng giằng phản kích nhưng suy nghĩ kỹ thì thấy Tương Trọng Kính không hề cố ý khiêu khích y như ngày thường, ngược lại lời nói và việc làm đều quy củ và vô cùng nghiêm túc.

Tương Trọng Kính kéo Cố Tòng Nhứ ngồi xuống, giơ tay chống cằm, cố tình kéo dài giọng điệu: “Nào, nói đi, ngươi lại bị chướng khí gì nữa?”

Cố Tòng Nhứ buồn bực nói: “Ta không có.”

Tương Trọng Kính: “Cám ơn, mắt ta chưa mù.”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ không được tự nhiên nửa ngày, mới bất đắc dĩ nói ra phát hiện của mình trong Thức hải.

Tương Trọng Kính nghe xong thì không cười nữa, có chút không dám tin tưởng.

“Ngươi chắc chứ?”

Cố Tòng Nhứ hừ: “Chắc còn hơn chữ chắc.”

Tương Trọng Kính mím môi nhìn chằm chằm đám đèn làm bại lộ hỉ nộ của hắn, hận không thể một tay cắt sạch sợi bấc của chúng.

Tương Trọng Kính nhìn cốc đèn có đường vân gấp khúc, nhăn mặt nói: “Đây là của Khúc Nguy Huyền, nên ngươi muốn diệt?”

Cố Tòng Nhứ ngại nói mình ghen tị, hừ lạnh: “Là nó cố ý khiêu khích ta, chạy đến bên mép cho ta nuốt.”

Tương Trọng Kính: “…”

Từ sau khi ra khỏi bí cảnh, Cố Tòng Nhứ giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành, đụng phải chuyện gì cũng chỉ biết lỗ mãng, có nhiều lần làm Tương Trọng Kính không biết phải làm sao.

Sau đó không biết có phải vì dung hợp với mấy miếng long cốt tìm về được hay không, rốt cuộc Cố Tòng Nhứ cũng ra dáng một đại ác long, tâm trí dần trở nên thành thục, điều này làm Tương Trọng Kính hết sức vui mừng.

Chẳng qua là chưa được vui vẻ yên tâm bao lâu, ác long sống ngàn năm này lại bắt đầu dở chứng tức giận với đám cốc đèn vô tri.

Tương Trọng Kính suýt chút nữa cười ra tiếng.

“Chân long đại nhân mấy tuổi rồi?” Trong mắt Tương Trọng Kính tràn ngập ý cười dịu dàng: “Chỉ là cốc đèn thôi mà, đừng để trong lòng.”

Cố Tòng Nhứ trừng đám đèn lại bay đến lởn vởn trước mặt mình, bộ dáng rục rịch muốn nuốt hết vào bụng.

Tương Trọng Kính biết bản tính của Cố Tòng Nhứ, y sẽ không vì đám đèn này mà thù hằn Khúc Nguy Huyền, tám mươi phần trăm là vì nguyên nhân khác.

Tương Trọng Kính thấy Cố Tòng Nhứ giống như đứa trẻ tức giận nhưng giấu trong lòng không nói ra, hắn đoán nguyên nhân đó sẽ không vẻ vang mấy và có thể sẽ làm chân long đại nhân mất mặt, cho nên đành phải tự mình đi tìm đầu mối.

Cố Tòng Nhứ vừa tức giận vừa len lén nhìn xem Tương Trọng Kính có đang chú ý mình không giống như đứa trẻ giận dỗi quấy khóc, nhưng Tương Trọng Kính cũng sẽ vui vẻ chiều theo y.

Tương Trọng Kính nhìn đèn xung quanh, nhanh chóng phát hiện ra nguyên nhân khiến Cố Tòng Nhứ không vui.

—Những cốc đèn có hoa văn rồng đang vây xung quanh dưới chân Cố Tòng Nhứ trông có vẻ sáng yếu hơn những cốc đèn khác.

Tương Trọng Kính sáng tỏ.

Ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu tại sao cốc đèn có hoa văn rồng này lại khác với những cốc đèn còn lại, trông cứ như lạc quẻ, hắn ôn nhu khuyên nhủ ác long: “Canh Ba, ngươi hãy nghĩ theo hướng tích cực đi, mấy cốc đèn này chưa chắc là của ngươi.”
10

Vừa nói xong, Cố Tòng Nhứ còn đang chờ Tương Trọng Kính an ủi lập tức trợn tròn mắt, trên mặt ghi đầy dòng chữ ‘Chẳng lẽ ngươi lén sau lưng ta có con rồng khác?’
20

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính cũng chỉ biết sơ sơ về cốc đèn trong Thức hải của mình, làm sao có thể giải thích với Cố Tòng Nhứ là tại sao cốc đèn của y lại tối như vậy.

Tương Trọng Kính tỏ vẻ bất lực, đành phải chém bừa: “Ngươi nhìn đi, có phải đèn này và đèn khác không giống nhau không, nói rõ địa vị của ngươi trong lòng ta là đặc biệt nhất.”

Cố Tòng Nhứ cực kỳ dễ dụ, nghe vậy liền hơi nhíu mày, thử thăm dò: “Thật chứ?”

Tương Trọng Kính bịa tiếp: “Đương nhiên là thật, có lẽ chờ đèn hoàn toàn sáng hẳn, ngươi sẽ trở thành người quan trọng nhất của ta, không có ngươi ta sống không nổi.”
9

Cố Tòng Nhứ đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Nói bậy.”

Mặc dù là nói như vậy nhưng Cố Tòng Nhứ càng nhìn cốc đèn có hoa văn rồng càng thấy vừa mắt, không để ý Tương Trọng Kính nữa, ngồi xếp bằng trên đất nhìn đám đèn vây xung quanh mình, vẻ vui mừng trên mặt già khó có thể che giấu.

Tương Trọng Kính thấy y dễ dỗ như vậy, vẻ mặt nhìn y càng thêm dịu dàng.

Một giây tiếp theo, hai mắt Cố Tòng Nhứ sáng lên nhìn ngọn lửa trong cốc đèn hoa văn rồng đột nhiên bập bùng rồi bừng sáng thêm một chút.

Tương Trọng Kính nhìn thấy, không hiểu sao đột nhiên có linh cảm xấu.

Chẳng lẽ cốc đèn này thật sự…
1

Tương Trọng Kính sợ hết hồn, không dám nhìn Cố Tòng Nhứ nữa, vội vàng chạy ra khỏi Thức hải.

Di vật của Khúc Hành sắp sửa được chôn cất, Khúc Nguy Huyền ngây ngốc đứng nhìn, bi thương trong lòng tràn ra ngoài từng chút một, mãi đến khi đào xong hố và hạ quan tài xuống lấp đất lại.

Khúc Nguy Huyền đau lòng không dứt, khóe mắt cay cay nhưng lại không rơi nổi một giọt lệ, vẻ mặt mờ mịt lạc lõng.

Tương Trọng Kính thấy trên quan tài có khắc con dấu (logo) của Tống Táng Các thì khẽ nhướng mày, thầm nghĩ Tống Hữu Thu đúng là có bản lĩnh, thật sự bán quan tài cho Khứ Ý Tông.

Đến khi tang lễ kết thúc, Khúc Nguy Huyền ngã bệnh không báo trước, rõ ràng lửa độc đã được tiêu trừ nhưng toàn thân hắn nóng ran như lò than, làm cách nào cũng không hạ nhiệt được.

Tương Trọng Kính thấy vậy không yên lòng, vội vàng mời Mãn Thu Hiệp tới.

Mãn Thu Hiệp vốn không có hứng thú với người khác, thân thể nóng lên hoặc tẩu hỏa nhập ma đều giống như người phàm bị sốt vậy, không cần thiết để thần y ra tay cứu chữa, nhưng hắn không cưỡng lại được Tương Trọng Kính nhõng nhẽo đòi hỏi nên đành phải khịt mũi bất đắc dĩ tới khám.

Chỉ là sau khi Mãn Thu Hiệp đến tùy tiện nhìn sơ qua, hai mắt hắn đột nhiên sáng lên, lập tức đi tới bắt mạch cho Khúc Nguy Huyền.

Tương Trọng Kính thấy hắn chịu khám, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cố Tòng Nhứ ngồi trên bệ cửa sổ đung đưa hai chân, lười biếng chọc chọc cành trúc bên cạnh cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì trong đầu, y liếc thấy Tương Trọng Kính sốt sắng như vậy thì mở miệng châm chọc: “Ngươi đúng là kì lạ, rõ ràng hận Khúc Hành tận xương tủy nhưng lại quan tâm con trai của hắn đến vậy.”

Tương Trọng Kính bình thản nói: “Hắn là hắn, Khúc Hành là Khúc Hành, ta có thể phân rõ ai tốt ai xấu.”

Có quá ít người trên thế gian có lòng tốt với hắn, cho nên dù chỉ là một chút xíu thì Tương Trọng Kính cũng sẽ gom góp lại và giữ thật chặt trong tay.

Cố Tòng Nhứ lầm bầm một tiếng không biết là đang nói cái gì.

Tương Trọng Kính thấy Mãn Thu Hiệp nghiêm túc bắt mạch nên không ở lại làm phiền, hắn lui ra ngoài rồi tới bên cạnh cửa sổ xem Cố Tòng Nhứ đang làm gì.

“Ngươi là đang…” Tương Trọng Kính nhướng mày: “Làm đèn?”

Ngón tay đang thoăn thoắt làm khung đèn của Cố Tòng Nhứ lập tức dừng lại, y tằng hắng một tiếng, làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Đúng vậy, ta làm đèn để đi chơi Tết nguyên tiêu, bộ không được hay gì?”

Tương Trọng Kính nói: “Tết nguyên tiêu đã qua mấy tháng rồi.”
2

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ vung chân, thẹn quá hóa giận nói: “Ta làm cho năm sau!”

Tương Trọng Kính thấy y bị mình nói làm xù lông, cảm giác thỏa mãn vặn vẹo lại xuất hiện, hắn kề sát vào người Cố Tòng Nhứ, nghiêng đầu cười nói: “Được đó, ta rất chú trọng Tết nguyên tiêu hàng năm, mỗi khi đến dịp sẽ mua thật nhiều đèn, tất cả chủ tiệm lồng đèn ở Cửu Châu đều quen biết ta, mua một trăm cái sẽ được tặng kèm một cái.”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cho nên mới nói tại sao ngươi phải mua lắm đèn thế?!

Cố Tòng Nhứ sực nhớ ra Tương Trọng Kính rất sợ tối, cũng biết vì sao hắn cố chấp với đèn đến vậy.

Ác long đang nghịch cành trúc khụ một tiếng, vành tai đo đỏ, nhỏ giọng nói: “Vậy ta làm xong cái này, chỉ… Chỉ bán cho mình ngươi.”
1

Y vốn định nói là ‘Đưa cho ngươi’ nhưng không bỏ được cái tính biệt nữu, nên đành phải nói là bán.

Tương Trọng Kính kinh ngạc chớp mắt, một hồi lâu sau mới cười nói: “Được đó, muốn ta dùng gì để mua nè?”

Hắn vừa nói vừa nhếch môi cười gian xảo, nhớ ăn không nhớ đánh tiếp tục khiêu khích ác long: “Dùng thân thể được chứ?”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ giống như người dày dặn kinh nghiệm, nghe vậy mặt hay tai đều không đỏ, hàng mi khẽ rũ xuống, hàm bạnh ra, trầm giọng nói: “Có thể.”

Tương Trọng Kính: “…”

Nụ cười của Tương Trọng Kính đóng băng tại chỗ, suýt chút nữa nhấc tay tát cái miệng vô kỷ luật này.

Đúng là cái miệng mắm muối, nói chuyện bình thường không được sao, ghẹo cái gì mà ghẹo?

Trong khi hai người ta ghẹo ngươi ngươi ghẹo ta vài câu, Mãn Thu Hiệp đã khám bệnh xong, câu đầu tiên hắn nói với Tương Trọng Kính là: “Hãy nén bi thương.”

Nụ cười trên mặt Tương Trọng Kính còn chưa tắt thì đã cứng ngắc: “Cái, cái gì?”

Mãn Thu Hiệp thấy sắc mặt Tương Trọng Kính trắng bệch, lại nói thêm một câu: “Nhưng không phải là không thể chữa, chỉ là cách chữa quá phiền toái.”

Tương Trọng Kính vội vàng hỏi: “Phải làm thế nào?”

Mãn Thu Hiệp nói: “Trong cơ thể hắn bị người bỏ vào một thứ, ta không dò ra được đó là cái gì, chỉ đành phải cưỡng ép xâm nhập vào Thức hải của hắn để xem, từ đó mới có thể chẩn đúng bệnh bốc đúng thuốc. Nhưng Thức hải của tu sĩ không thể tùy tiện tiến vào được, nếu hắn hơi có mâu thuẫn, người tiến vào Thức hải mà không cẩn thận thì sẽ biến thành thiểu năng.”

Tương Trọng Kính nhíu chặt mày.

Cố Tòng Nhứ thấy vẻ mặt của hắn như vậy liền biết rõ hắn đang tính toán gì trong đầu, lúc này y cảm thấy trong lòng chua chát, lại nhớ đến cốc đèn le lói của mình không sáng bằng cốc đèn của Khúc Nguy Huyền.

Chẳng qua dù ác long không thích đến mấy thì cũng sẽ không can thiệp vào quyết định của Tương Trọng Kính, y thở phì phò quay người bỏ ra ngoài làm đèn tiếp, định làm một cốc đèn giống hệt cốc đèn có hoa văn rồng trong Thức hải, đến lúc đó y sẽ đổ cả tấn dầu vào để nó thắp sáng toàn bộ Cửu Châu, ai ai cũng đều nhìn thấy.

Tương Trọng Kính không cho y sáng, y liền tự mình thắp sáng.
29

===Hết chương 59===

Tên truyện: Sau khi rửa sạch oan khiên.

Tác giả: Nhất Tùng Âm.

Edit + Beta: Thủy Ngư.

Chương 60: Cường thế lưu luyến.

Đúng là Tương Trọng Kính có ý định xâm nhập vào Thức hải của Khúc Nguy Huyền, Cố Tòng Nhứ tất nhiên sẽ không can thiệp vào, còn Mãn Thu Hiệp vẫn luôn nhớ thương Tương mỹ nhân ngu ngốc mặc hắn điều khiển càng không ngăn cản, thiếu điều muốn đi tới đốt đuốc cỗ vũ.

Tương Trọng Kính không phải là người dè chừng ngó trước ngó sau, quyết định xong liền bắt tay vào làm.

Mãn Thu Hiệp nói cho Tương Trọng Kính cách làm thế nào để tìm ra phong ấn sau khi vào trong Thức hải, sau đó chống cằm xem kịch vui.

Tương Trọng Kính nhìn vẻ mặt ngủ say nhưng nhăn nhó đau đớn của Khúc Nguy Huyền, đưa tay ra nhẹ nhàng sờ lên trán hắn.

Bởi vì ngày đó dung hợp Thần hồn ở cấm địa, những chuyện sáu mươi năm trước đối với Tương Trọng Kính giống như một giấc mộng hoang đường, chỉ có ngọn đèn được Khúc Nguy Huyền nâng trong tay mới là chân thật nhất.

Tương Trọng Kính thở dài nhắm mắt lại thả ra một sợi Thần thức, chậm rãi lần mò đi vào Thức hải của Khúc Nguy Huyền.

Bây giờ hắn không có linh lực, nếu Thần thức thật sự bị bài xích thì không thể phản kháng lại được, chỉ có thể mặc người xẻ thịt, Tương Trọng Kính cũng không thích cảm giác bị người khống chế này, hắn cố gắng thử thăm dò một phen.

Thức hải của tu sĩ không phải là nơi có thể tùy tiện tiến vào, dù tu sĩ đó có bị trọng thương hôn mê thì cũng sẽ vô thức tạo ra một tầng kết giới để bảo vệ Thức hải.

Tương Trọng Kính còn đang nghĩ cách làm thế nào để mở ra tầng kết giới này, chẳng qua ngoài ý muốn là trên đường dò xét đi vào đều thuận lợi suôn sẻ, không hề xảy ra bất kì sự bài xích nào.

Thần thức của Tương Trọng Kính thuận lợi tiến vào Thức hải, sau khi vào bên trong thì hóa thành người, vừa ngẩng đầu nhìn cảnh tượng xung quanh liền sững sờ hồi lâu, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Trong Thức hải của Khúc Nguy Huyền là một vùng trời hoang vu đổ nát, giống như bị trận mưa lửa đổ ập xuống chỉ còn tàn tích cháy xém rải rác xung quanh, dưới đất còn có vô số lằn đen cháy khét, hoàn toàn khác xa biển đèn rực rỡ trong Thức hải của Tương Trọng Kính.
3

Tương Trọng Kính khẽ nhói đau trong lòng, hắn hít sâu một hơi ổn định lại tâm tình, định tranh thủ thời gian đi tìm thứ cổ quái đang hành hạ Khúc Nguy Huyền.

Xung quanh mênh mông tĩnh lặng, không biết Tương Trọng Kính đi được bao lâu, trên màn trời mờ tối chậm rãi đổ tuyết.

Tương Trọng Kính đứng dưới trời tuyết giơ tay đón lấy một bông tuyết, bông tuyết lạnh băng tức khắc tan thành nước rồi từ kẽ tay rơi xuống đất.

Dưới ánh trăng mờ ảo trong màn đêm, Tương Trọng Kính lờ mờ phát hiện có một ngọn đèn sáng lập lòe cách đó không xa.

Tương Trọng Kính hơi sửng sốt, lập tức đi về phía ngọn đèn.

Hắn càng đến gần ngọn đèn, trời đổ tuyết càng ít đi, mãi đến khi còn lại vài bông tuyết thân mật vờn quanh người hắn.

Tương Trọng Kính giơ tay phẩy nhẹ bông tuyết chắn trước mặt, giây đầu tiên khi hắn nhìn thấy ngọn đèn liền sửng sờ trong chốc lát.

Đó là một ngọn đèn chỉ sáng cỡ bằng hạt đậu, bông tuyết bay xung quanh bị gió thổi phất qua, làm ánh lửa le lói muốn tắt tới nơi.

Một đôi tay bé nhỏ từ trong bóng tối duỗi tới, khẽ run rẩy khép lại che chờ ánh lửa khỏi gió tuyết xung quanh.

Khúc Nguy Huyền mặc quần áo phong phanh, quỳ gối ngồi bên cạnh ngọn đèn, trong mắt tràn ngập ngây thơ thiện lương.

Hắn vừa che chở đèn vừa ngẩng đầu tò mò nhìn Tương Trọng Kính đang ngẩn người, cười cong mắt: “Ngươi là ai vậy?”

Mặc dù Khúc Nguy Huyền hồi bé trông ngốc nghếch ngờ nghệch, nhưng luôn thích mỉm cười với Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính ngơ ngác nhìn hắn, khóe mắt cay cay.

Hắn đi tới ngồi bên cạnh Khúc Nguy Huyền, nghiêng đầu nhìn Khúc Nguy Huyền ngồi co ro trong thân thể con nít, một hồi lâu sau mới lẩm bẩm: “Ta là Trọng Kính.”

Khúc Nguy Huyền nghiêng đầu thắc mắc: “Trọng Kính?”

Cái tên này giống như thức tỉnh hắn, những bông tuyết rơi trên người Khúc Nguy Huyền nối thành một đường bay vào không trung, đồng thời mái tóc xõa dài của hắn cũng tung bay theo.

“Trọng Kính.” Khúc Nguy Huyền cầm ngọn đèn đang cháy lập lòe yếu ớt trong tay rồi lảo đảo đứng lên: “Ta đưa đèn cho Trọng Kính.”
24

Hai mắt Tương Trọng Kính đỏ hoe, lảo đảo đứng dậy theo hắn.

Tương Trọng Kính không dám quấy rầy Khúc Nguy Huyền trong Thức hải, chỉ có thể chầm chậm đi theo sau lưng hắn.

Khúc Nguy Huyền ôm đèn đi về phía trước, đột nhiên dừng lại như bị mất phương hướng, ngơ ngác đứng tại chỗ thẩn thờ nhìn bông tuyết bay đầy trời.

Tương Trọng Kính nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”

Khúc Nguy Huyền mê mang nói: “Ta… Hình như đã quên mất Tương Trọng Kính bị nhốt ở đâu.”

Tương Trọng Kính hơi sửng sốt.

“Ở đâu nhỉ?” Lời nói của Khúc Nguy Huyền không mạch lạc, đang tự lẩm bẩm thì bỗng ngừng lại nhìn vùng trời hoang vu trước mặt, giống như đang chất vấn một người vô hình, giọng nói đột nhiên trở nên rét lạnh.

“Ngươi đã đưa Trọng Kính đi đâu?”

Tất nhiên là không có ai trả lời hắn.

Dù là lúc trước hắn đi chất vấn Túc Tàm Thanh thì cũng không nhận được câu trả lời.

Một bông tuyết nhẹ nhàng đáp lên vai Tương Trọng Kính, rõ ràng rất nhẹ gần như không có cảm giác nhưng Tương Trọng Kính lại cảm thấy giống như bị đè sụp xuống, hắn hơi lảo đảo rồi từ từ khuỵu gối xuống, mờ mịt ngẩng đầu nhìn Khúc Nguy Huyền.

Trong Thức hải của Khúc Nguy Huyền trống rỗng không có gì, chỉ có tấm lưng nhỏ bé của hắn và ngọn đèn sắp tắt.

Mãn Thu Hiệp nói trong cơ thể Khúc Nguy Huyền có giấu một thứ, vậy thứ kia rất có thể là ngọn đèn này.

Sở dĩ quanh quẩn mãi không thoát khỏi đây là vì thần trí của Khúc Nguy Huyền bị hỗn loạn, còn ngọn đèn này chắc chắn là thứ mà Tương Trọng Kính cần tìm, cho nên hắn mới giữ chặt trong tay qua nhiều năm, không chịu buông ra.

Trong mắt Tương Trọng Kính che lấp một tầng hơi nước, hắn ngơ ngác nhìn Khúc Nguy Huyền hồi lâu rồi nhẹ nhàng chớp mắt mấy cái.

Tương Trọng Kính cười khẽ, dịu dàng nói: “Nguy Huyền.”

Khúc Nguy Huyền còn đang mờ mịt tìm người, nghe thấy giọng nói quen thuộc thì nghi ngờ quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Tương Trọng Kính trong bộ dạng một đứa bé đang đứng giữa trời tuyết, nhìn hắn với đôi mắt xinh đẹp đầy ý cười.

“Trọng Kính.” Khúc Nguy Huyền vui vẻ nói: “Nhìn nè, là đèn đó Trọng Kính.”

Tương Trọng Kính cười lên, cất giọng bi bô của con nít: “Ừm, là đèn.”

Khúc Nguy Huyền càng vui vẻ hơn, đưa vật trong tay cho Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính đưa tay nhận lấy.

Khoảnh khắc năm ngón tay chạm vào chân đèn, Tương Trọng Kính kinh ngạc nhận ra ngọn đèn trong tay Khúc Nguy Huyền là vật gì.

Đó là long cốt đang giữ Thần hồn kiếp trước của hắn!

Sau khi Khúc Nguy Huyền rời tay khỏi ngọn đèn, cả người khẽ đung đưa biến thành dáng vẻ thiếu niên, ngay cả đôi mắt ngây thơ non nớt cũng dần dần nhuốm đầy vẻ đau đớn sau khi trưởng thành.

Hắn ngẩng đầu nở nụ cười miễn cưỡng với Tương Trọng Kính: “Cha ta nói cái này có thể áp chế lửa độc trong người ta, dặn ta không được tùy tiện đưa cho người khác.”

Nhưng nếu là Tương Trọng Kính muốn thì hắn sẽ cho.
1

Khi Khúc Nguy Huyền bị lửa độc hành hạ, phần long cốt chứa Thần hồn của Tiên quân có thể giúp hắn áp chế, tránh để thân thể hắn bị lửa độc đốt thành tro rồi phát tán tro độc đi khắp nơi, cũng để cho Khúc Nguy Huyền đáng lẽ ra bị đốt chết vào sáu mươi năm trước lại có thể gắng gượng sống đến tận hôm nay.
1

Mà bây giờ lửa độc trong cơ thể Khúc Nguy Huyền đã được Túc Tàm Thanh lấy ra, long cốt áp chế lửa độc tất nhiên trở thành gánh nặng.
1

Lấy nó ra là chuyện tốt, dù sao với thân thể bạc nhược bây giờ của Khúc Nguy Huyền thì vốn không thể nào chịu nổi ma khí của long cốt và thần hồn của tiên quân.

Tương Trọng Kính cúi đầu rũ mi, tóc mái lộn xộn trước trán che khuất tầm mắt khiến người ta không nhìn rõ vẻ mặt của hắn.

Hắn nghĩ, có lẽ kiếp trước hắn không có phạm tội ác tày trời như đã tưởng tượng, nếu không kiếp này sẽ không có người thật lòng chờ đợi hắn như vậy.
1

Suy nghĩ này giống như chìa khóa nhẹ nhàng mở ra gông xiềng trong lòng Tương Trọng Kính, cảm giác chèn ép trói buộc khiến hắn không thở nổi rốt cuộc biến mất hoàn toàn.

Cùng lúc đó, Cố Tòng Nhứ từ nãy tới giờ luôn quan sát Thần thức của Tương Trọng Kính đột nhiên phát hiện cốc đèn có đường vân gấp khúc trong Thức hải bỗng sáng lên thêm chút nữa, còn cốc đèn của mình vốn đã lập lòe nay còn lập lòe hơn.
15

Cố Tòng Nhứ: “…”

Ngón tay của Cố Tòng Nhứ khẽ dùng chút lực, khung lồng đèn vất vả lắm mới làm xong chớp mắt bị bẻ gãy, y không cảm xúc men theo sợi thần thức của Tương Trọng Kính chui vào trong Thức hải của Khúc Nguy Huyền.

Vừa vào trong Thức hải hoang vu đổ nát, Cố Tòng Nhứ suýt chút nữa bị cảnh tượng trước mắt làm tức giận suýt mở miệng chửi người.

Giữa những tàn tích cháy xém, Khúc Nguy Huyền trong dáng vẻ trưởng thành đang bồng bé con Tương Trọng Kính, hai người cùng nhìn ngọn đèn le lói trước mặt.
1

Cố Tòng Nhứ nghiến răng ken két: “Tương Trọng Kính!”

Tương Trọng Kính khẽ giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì nghe ác long mang theo cơn phẫn nộ gầm một tiếng, cả ngưởi bị một luồng sức mạnh vô hình quét thẳng ra ngoài.

Cố Tòng Nhứ vừa xuất hiện vài giây thì đã bị Thức hải của Khúc Nguy Huyền cưỡng ép đẩy ra ngoài.

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính sợ hết hồn, một khi tu sĩ xâm nhập bị hất bay ra ngoài, chắc chắn sẽ bị biến thành thiểu năng giống như Mãn Thu Hiệp đã nói.

Khúc Nguy Huyền không hề nương tay với ác long, hắn nhìn Tương Trọng Kính, nghiêm túc nói: “Ác long không ngoan, ta giúp ngươi dạy dỗ hắn.”

Tương Trọng Kính nghẹn họng, đột nhiên cảm nhận được cảm giác bị trưởng bối chia tách uyên ương là như thế nào.

Khóe mắt Tương Trọng Kính còn hơi ướt, hắn nhấc tay xoa rồi cầm đèn đứng lên.

Khúc Nguy Huyền không nói nhiều, nhẹ nhàng đưa hắn ra khỏi Thức hải.

Ở bên ngoài, Tương Trọng Kính mở mắt ra, trong tay đang cầm một mảnh long cốt.

Khúc Nguy Huyền vẫn đang ngủ say trên giường, trên mặt không còn nhăn nhó khổ sở vì đau nữa, quả nhiên là do long cốt gây ra.

Tương Trọng Kính đứng dậy kiểm tra Khúc Nguy Huyền không có gì bất thường, sau đó vội vàng chạy ra ngoài sảnh xem Cố Tòng Nhứ.

Còn chưa chạy ra ngoài thì nghe thấy Mãn Thu Hiệp kêu gào thảm thiết.

“Ta muốn là mỹ nhân ngu si! Chứ không phải là rồng ngu si!”
9

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính nhận ra không ổn, bước chân càng thêm vội vã.

Ác long bị Khúc Nguy Huyền thô bạo tống ra ngoài không biết có phải bị đần thiệt không, lúc này y hóa thành rồng nhỏ hung hăng ngậm cổ tay của Mãn Thu Hiệp, sống chết không chịu nhả ra.

Mãn Thu Hiệp hồi nào tới giờ tuyệt đối không cho bất kì ai lại gần chứ đừng nói là đụng vào, hắn giãy giụa điên cuồng muốn hất ác long ra.
2

Tương Trọng Kính: “…”

Mãn Thu Hiệp thấy Tương Trọng Kính bình an vô sự đi ra như thấy vị cứu tinh, hắn mang theo rồng điên chạy tới cầu cứu.

Tương Trọng Kính cũng không để ý cảnh tượng trước mặt tấu hề cỡ nào, vội hỏi: “Hắn thật sự bị Thức hải của Khúc Nguy Huyền làm bị ngu?!”

“Khúc Nguy Huyền xem như nương tay, chỉ có thể ngu ngốc nửa ngày, ngươi, ngươi mau lấy hắn ra đi!” Mãn Thu Hiệp vừa nói vừa vẫy tay, nhưng ác long nổi điên kiên quyết không chịu nhả ra, vừa cắn vừa phát ra tiếng gầm gừ của dã thú, trông rất dữ.

Tương Trọng Kính biết được Cố Tòng Nhứ không có chuyện gì liền thở phào nhẹ nhõm, hắn xoa mi tâm, hoàn toàn bình tĩnh lại.

Tương Trọng Kính thấy mặt mày của Mãn Thu Hiệp ủ dột, nhớ lại Mãn Thu Hiệp cá cược nuốt giấy, ngoài cười trong không cười nói: “Ngươi không phải nói hắn… Ừm, kỳ cầu hoan chỉ cắn một mình ta thôi mà?”
1

Sau khi hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn ngộ ra chuyện này thì càng thêm tức tối.

Mãn Thu Hiệp rất vô tội.

Vừa rồi Cố Tòng Nhứ bị Khúc Nguy Huyền hất ra khỏi Thức hải, y đứng tại chỗ bối rối hồi lâu thì đột nhiên biến thành rồng nhỏ, thụ đồng đờ đẫn vô hồn nhìn xung quanh một chút, rốt cuộc tìm được một sinh vật sống, lập tức nhào tới bắt lấy Mãn Thu Hiệp.

Chẳng qua vừa mới quấn lấy thì Cố Tòng Nhứ lờ mờ nhận ra người này không phải là người mà mình muốn tìm, lập tức nổi giận đùng đùng.

Ác long không thèm để ý là mình tự động quấn người ta, chỉ cảm thấy con kiến hôi này dám cố tình đứng đó cho mình quấn, y tức giận cắn một phát lên cổ tay Mãn Thu Hiệp rồi ngậm chặt không nhả.

Mãn Thu Hiệp còn oan hơn Thị Kính.

Tương Trọng Kính không biết phải làm sao, giơ tay lên ôm lấy Cố Tòng Nhứ.

Ác long với đôi ma đồng hừng hực sát khí đang hung hăng cắn người không nhả đột nhiên toàn thân cứng ngắc, ngơ ngác nhả cổ tay của Mãn Thu Hiệp ra rồi nghiêng đầu nhìn Tương Trọng Kính.

Một giây đối mặt với Tương Trọng Kính, con ngươi vô hồn của Cố Tòng Nhứ bỗng sáng lên, y vui mừng hớn hở cuộn tròn người ngậm chóp đuôi tạo thành vòng tay, sau đó quấn chặt cả người Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính bị quấn chặt đến nổi không bước được nửa bước, đành phải nhấc tay ôm Cố Tòng Nhứ lên, giữ nguyên tư thế quái đản như vậy từng bước trở về căn phòng được chuẩn bị trong Khứ Ý Tông.

Hắn không chú ý tới, Mãn Thu Hiệp ở sau lưng đang dùng cái tay bị cắn máu me be bét cầm bút viết thoăn thoắt.
56

Tương Trọng Kính vừa về tới trong sân, còn chưa kịp vào trong phòng thì Cố Tòng Nhứ bất mãn hóa thành hình người.

Ác long biến hình không báo trước, Tương Trọng Kính làm sao có thể bồng nổi một nam nhân trưởng thành mà còn đô con hơn hắn, toàn thân  lảo đảo nghiêng người té vào trong bụi cỏ bên cạnh.

Sau một tiếng rên, Tương Trọng Kính không cảm thấy đau, nghi ngờ mở mắt ra thì phát hiện mình đang ngồi dưới đất, còn ác long ngồi phía sau ôm hắn, y vòng chặt hai tay ôm cả người hắn vào lòng, cường thế nhưng lưu luyến.

Trong sân bay đầy lá liễu.

Tương Trọng Kính hơi nghiêng đầu, mờ mịt nhìn Cố Tòng Nhứ.

Khung cảnh này cộng thêm tư thế kia thật sự khiến tim người ta phải đập bình bịch, huống chi Cố Tòng Nhứ còn rũ mắt chăm chú nhìn hắn, không thể nhìn ra y đang suy nghĩ gì trong đầu.

Tương Trọng Kính không hiểu sao có chút khẩn trương, luôn cảm thấy Cố Tòng Nhứ như vậy còn đáng sợ hơn lúc tức giận, hắn đang muốn cựa quậy tránh khỏi vòng tay của Cố Tòng Nhứ, nhưng mới cử động thì nhận ra sau lưng có gì đó không đúng.
2

Cái eo của Tương Trọng Kính cứng ngắc, trên mặt đờ ra, không dám cử động dù chỉ một chút.

Lúc này Cố Tòng Nhứ đột nhiên sáp lại gần, liếm nhẹ lên dấu răng sau gáy còn chưa tan của Tương Trọng Kính, khó chịu lầm bầm: “Trọng Kính, ta có thể cắn ngươi thêm một cái nữa được không?”

Tương Trọng Kính: “…”

===Hết chương 60===

Đọc tại THUYNGU.WORDPRESS.COM
Ủng hộ chính chủ nha 😊


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui