Sau Khi Sắp Chết Ta Trở Thành Hắc Liên Hoa


Lại là Dung Thanh.
Ngắn ngủn trong vòng một ngày, hắn tới tìm nàng hai lần.
Từ Yểm Hà Phong đuổi tới Thiên Trạch Phong, có thể thấy được quyết tâm của hắn.
Lần trước Tạ Hằng không trực tiếp cự tuyệt là vì để hắn biết khó mà lui, hoàn toàn không nghĩ tới hắn cứ bám riết không buông chuyện này.
Tạ Hằng xoay người dặn dò Bạch Hi: "Ngươi đánh thức đệ tử này đi, sau đó đưa hắn đến Chấp Pháp Đường để Tề Hám sư huynh điều tra rõ, chớ làm khó hắn, ta ra ngoài gặp Dung Thanh."
Bạch Hi vỗ ngực bảo đảm: "Giao cho ta đi! Lần này ta nhất định sẽ không làm hư chuyện!"
Tạ Hằng cong mắt cười, giơ tay cổ vũ, vỗ nhẹ đỉnh đầu mềm mại của thiếu niên.
Sau đó nàng xoay người đi ra ngoài.
Cấm địa hắc ám nằm ở nơi đông cảnh chí âm, chỗ này vạn năm không có ánh sáng, chỉ có hơi nước âm trầm ẩm ướt kéo dài từ ngày này sang tháng nọ.

Kết giới là một ranh giới rõ ràng, phân chia hắc ám và quang minh thành hai nửa, ánh nắng gắt gao và gió xuân bên ngoài đều bị ngăn chặn bên ngoài kết giới dày nặng.
Tạ Hằng mặc một bộ hắc y, thân mình nàng đơn bạc, giống như hàn ngọc lẳng lặng đón gió vỗ cánh sắp bay.
Đôi mắt trong sáng thanh tú của thiếu nữ ẩn trong bóng tối, bừng lên như thể ánh sáng toát ra từ kiếm Tư Tà trong tay.
Dung Thanh nhìn Tạ Hằng đi tới từ xa, vẻ mặt có chút chấn động.
Trưởng lão Tạ Hằng trọng thương suy yếu ngày ấy, trưởng lão Tạ Hằng ngồi ăn cơm cùng người khác hay là giống hôm nay, trưởng lão Tạ Hằng bước ra từ cấm địa, đều khiến người ta có cảm giác không giống nhau.
Khi thì thân thiết, khi thì dịu dàng, khi thì nghiêm nghị.
Chỉ có một điều duy nhất không hề thay đổi.
Nàng thoạt nhìn vô cùng gầy yếu nhưng lại có thể mang đến cảm giác an toàn lớn lao cho người khác.

Là một mình nàng bảo vệ toàn bộ cấm địa, bảo vệ toàn bộ thiên hạ thái bình.
Cho nên Dung Thanh lựa chọn đến đây tìm nàng.
Hắn tin tưởng trực giác của mình không sai, cũng tin tưởng trưởng lão đã lựa chọn che giấu tội lỗi giúp bọn họ là một cô nương cực kì dịu dàng thiện lương.
Chờ Tạ Hằng đến gần, Dung Thanh lúc này không hề quanh co lòng vòng, giành trước một bước nói: "Đệ tử đột nhiên nhớ ra một chuyện, trước khi đánh mất ý thức, đệ tử đã từng gặp Vân Cẩm tiên tử.

Đệ tử hoài nghi chuyện này có liên quan đến nàng ta, mấy ngày nay đệ tử vẫn luôn điều tra hành tung của nàng ta, phát hiện sau việc xảy ra ở Vạn Kiếm Đài ngày ấy, Vân Cẩm tiên tử từng đi xuống núi một chuyến."
Lời nói sắp sửa rời khỏi miệng bỗng dưng cứng lại, Tạ Hằng yên lặng nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt, đôi mắt thiếu niên thanh triệt thản nhiên không biết sợ đối diện với tầm mắt nàng.
Thôi vậy.
Tạ Hằng gật gật đầu, cụp mắt cười, "Ngươi tiếp tục, ta nghe."
Dung Thanh cong môi cười, tiếp tục lên tiếng: "Đệ tử hỏi thăm mới biết được, Vân Cẩm tiên tử xuống núi mua một ít nguyên liệu nấu ăn, muốn tự mình xuống bếp làm điểm tâm cho quân thượng.

Sau đó đệ tử có điều tra những nguyên liệu nấu ăn mà nàng ta thu thập, phát hiện nàng mua thịt hươu, hạt sen, ngọc măng, nước nõn nà, còn có Hợp Khí Đan."
Tạ Hằng suy tư nói: "Nước nõn nà và Hợp Khí Đan...!là những linh dược củng cố nguyên khí, nhưng trong tư khố của Tàng Vân Tông đâu thiếu mấy đan dược hạ phẩm này, ngoài ra, mấy nguyên liệu nấu ăn khác cũng không phải là đồ khó tìm."
Nếu không phải là nguyên liệu khó tìm, vậy cũng không cần thiết phải xuống núi mua sắm.
Hiện giờ yêu ma hoành hành, dựa vào tu vi của Giang Âm Ninh, lựa chọn một mình rời khỏi Tàng Vân Tông không phải là một hành động sáng suốt.
Tạ Hằng trầm tư suy nghĩ, sau đó bỗng dưng giương mắt.
Tầm mắt nàng và Dung Thanh khẽ chạm vào nhau, từ trong mắt đối phương, cả hai đều thấy được vài phần hiểu rõ.
Đúng là có quỷ.
"Vật khống chế ngươi ngày ấy là dã tâm cổ."
Tạ Hằng cũng không hề giấu diếm, mở lòng bàn tay lộ ra một con cổ trùng, "Đây là đồ của Ma Vực, nếu ngươi muốn điều tra thì nên điều tra từ con cổ này.

Nửa tháng sau là đại hội thử kiếm của giới tu tiên, ngươi cứ đi cùng với mấy đệ tử mua sắm xuống núi điều tra."
Dung Thanh cong môi cười một cách tươi sáng, giơ tay hành lễ, nói năng vô cùng khí phách: "Đệ tử nhất định sẽ không làm nhục sứ mệnh!"
Hắn biết ngay, đối với chuyện có liên quan đến yêu ma, trưởng lão Tạ Hằng chắc chắn sẽ không đứng nhìn một cách bàng quan.
Nàng không phải mặc kệ, mà sớm đã có manh mối trong tay, chỉ là không nói cho hắn biết mà thôi.
Còn vì sao nàng lại không nói cho hắn biết...!Dung Thanh đột nhiên nâng mắt, ánh mắt hắn xẹt qua gương mặt ôn nhuận của thiếu nữ sau đó nhanh chóng dời đi.
Tạ Hằng không hề chú ý đến ánh mắt của hắn, chỉ dịu dàng dặn dò một câu: "Chú ý an toàn, nếu gặp phải nguy hiểm thì cứ dùng bùa truyền tin, ta sẽ lập tức tới ngay."
"Đã rõ."
-
Nửa tháng sau là đại hội thử kiếm.
Đại hội thử kiếm mười năm mới tổ chức một lần, chỉ có các đệ tử thuộc tiên môn lớn mới có thể tham gia.

Thiên Kiếm Bảng cũng mười năm mới đổi một lần, đại hội sẽ dùng bảng này để xếp hạng các cao thủ.
Mười người đứng đầu Thiên Kiếm Bảng lần trước đều có vị trí tối cao ở các môn phái lớn, danh chấn một phương không ai là không biết.
Thiên Kiếm Bảng hàm kim lượng*, nhìn một chút là có thể thấy.
Ngoài ra, nếu được xếp vào mười hạng đầu của Thiên Kiếm Bảng sẽ được khen thưởng thần khí thượng đẳng.

Đây cũng là cơ hội để các tiên môn có thể rạng danh thiên hạ, tỏa sáng rực rỡ.
Dụ hoặc như vậy, khiến đệ tử của các tiên môn lớn háo hức muốn tham gia.
Dường như đại hội thử kiếm lần nào cũng do tiên môn đứng đầu tu tiên giới, Tàng Vân Tông tổ chức.
Năm nay cũng không ngoại lệ.
Đệ tử Tàng Vân Tông khắc khổ nỗ lực, bởi vì đại hội thử kiếm mà bắt đầu không ngừng tu luyện ngày đêm.

Tới gần mấy ngày đông giá rét, Tạ Hằng đêm nào cũng đến xem, nhắc nhở bọn họ mặc thêm y phục.
"Cảm ơn trưởng lão." Một đệ tử quấn chặt áo lông chồn đỏ mặt nói lời cảm ơn: "Làm phiền trưởng lão rồi, đệ tử lập tức trở về nghỉ ngơi đây."
Tạ Hằng cầm theo một chiếc đèn lồng màu đỏ, ánh sáng ấm áp chiếu rọi gương mặt thanh lãnh của nàng.

Nàng gật đầu nói: "Tu luyện là chuyện lâu dài, đừng vì nóng vội nhất thời mà khiến bản thân mệt mỏi."
Nhìn đệ tử kia rời đi, Tạ Hằng lại đi đến một nơi khác, dọc đường giúp không ít đệ tử.

Cuối cùng nàng dừng lại, đứng ở cuối đường núi an tĩnh chờ đợi gì đó.
Thiếu nữ tóc đen mặc áo choàng hồng cầm đèn lồng đứng dưới ánh trăng, chóp mũi nàng bị đông lạnh đến đỏ bừng, thoạt nhìn giống như một công trình điêu khắc lạnh băng.
Nhưng đôi mắt nàng, vẫn an tĩnh nhìn chăm chú về phương xa, nơi người trong lòng nàng sẽ xuất hiện.
Đây là nơi mà khi nàng và Sầm Chi còn là đệ tử của tông môn thường xuyên gặp mặt.
Nếu hắn đi ra ngoài trảm yêu trừ ma, nàng sẽ đi bên cạnh hắn, nếu hắn bận chuyện khác, nàng sẽ đứng ở đây chờ hắn.
Nàng có cảm giác hắn sắp đi tới đây.
Lần đầu tiên nàng nói "thích" hắn là ở trên con đường này.
"Ta thích Sầm Chi, không biết Sầm Chi đã có người trong lòng hay chưa?" Nàng đột nhiên đứng trước mặt, ngửa đầu nở nụ cười nhìn hắn.
Thiếu niên mặt mày lạnh lùng, phất tay áo nói: "Không có."
Nàng cười: "Vậy ta có thể yên tâm tiếp tục thích chàng rồi!"
Tạ Hằng chưa bao giờ che dấu sự nhiệt tình của mình, nàng cũng không muốn khiến hắn bối rối cho nên cũng hỏi trước hắn đã có người trong lòng hay chưa.

Khi nghe được hắn nói không, nàng rốt cuộc cũng không nhịn được nóng lòng theo đuổi.
Nàng không biết hiện tại hắn có thích nàng chút nào hay không, nhưng nếu không có, thì lấy quan hệ của bọn họ bây giờ, dường như ở chung cũng không có gì không tốt.
Tóm lại, vẫn có thể làm bạn giúp đỡ lẫn nhau.
Có một người khiến mình vui vẻ ở bên cạnh, đối với nàng như thế là đủ rồi.
Mây đen lưu động, che đậy ánh trăng.
Tạ Sầm Chi chậm rãi đi ở phía trước, mặc y phục ngọc đồng, thân khoác áo choàng, tay áo màu lam thêu tơ vàng lam nhàn nhạt buông xuống, vạt áo bị gió cuốn bay.
Tạ Hằng nhìn thấy hắn từ xa, còn chưa kịp vui mừng, nụ cười bên môi đã cứng đờ.
—— nàng thấy được Giang Âm Ninh đang nhảy nhót ở phía sau hắn.
Bọn họ tựa hồ đang cười nói chuyện gì đó.
Mắt thấy bọn họ sắp đến gần, tay cầm đèn lồng của Tạ Hằng run lên, theo bản năng tắt đèn lồng, lảo đảo trốn sau gốc cây.
Tim đập nhanh hơn, vừa nhanh lại vừa đau.
Trước mắt mông lung, bị nước mắt làm cho mơ hồ.
Tại sao lại như vậy?
Tại sao lại là nàng ta?
Cơ thể Tạ Hằng khẽ run, nàng đột nhiên nhắm mắt.
Bọn họ đã đi đến bên cạnh.
"Sư huynh, hôm nay cảm ơn huynh đã dạy muội luyện kiếm, muội sẽ nỗ lực hơn ở đại hội thử kiếm!!" Giang Âm Ninh ngẩng gương mặt nhỏ lên, tươi cười xán lạn, "Chờ muội lấy được thứ hạng cao, sư huynh phải chúc mừng muội đấy!"
"Tốt." Tạ Sầm Chi cười khẽ, chỉ nhẹ vào trán nàng ta, "Biểu hiện hôm nay không tồi, qua một thời gian nữa nhất định có thể tiến bộ."
Giang Âm Ninh cười hì hì nói: "Kia cũng không nhìn xem là ai dạy muội, có sư huynh chỉ đạo, hôm nay trở về có thể ngủ ngon rồi!"
"Không thể lười biếng." Tạ Sầm Chi trầm giọng nói: "Lúc trước không ai quản muội lười biếng, nhưng bây giờ muội cần phải tu luyện thêm."
Giang Âm Ninh gật đầu như gà mổ thóc, tròng mắt láo liên, nàng ta nói thầm: "Tạ Hằng sư muội bên cạnh sư huynh lợi hại như vậy, nếu ta còn lười biếng, chỉ sợ huynh không chịu nói với ta..."
Nói đến đây, nàng ta lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, có chút lo lắng hỏi: "Sư huynh, hôm nay huynh dạy ta luyện kiếm, nếu sư muội biết có thể không vui hay không?"
Nghe được tên của mình, Tạ Hằng theo bản năng tĩnh tâm lắng nghe.
"Nàng ấy vì sao lại không vui?"
"Bởi vì hôm nay sư huynh dạy muội luyện kiếm...!Sư muội dù sao cũng là vị hôn phu của huynh, nàng có lẽ không thích muội ở một chỗ cùng huynh..."
Đúng vậy.
Nàng không thích.
Bên môi Tạ Hằng lộ ra một nụ cười khổ, nàng nghĩ: Cho dù nàng không thích thì có thể như thế nào đây?
Nàng không thích trấn thủ phong ấn, không thích thất tình lục dục, càng không thích giới luật thanh quy của Tàng Vân Tông.
Toàn bộ những thứ này, nàng chưa bao giờ thích, nhưng vẫn làm tốt hơn những người khác.
Nàng không thích, thì có thể thế nào nữa?
Đúng lúc này, Tạ Hằng nghe được một tiếng cười nhẹ.
Tiếng nói của Tạ Sầm Chi cực lạnh, bất chợt tiêu diệt hết toàn bộ ấm áp cuối cùng trong lòng nàng.
"Liên quan gì đến nàng ấy?"
-
Liên quan gì đến nàng?
Đúng vậy.
Chuyện của bọn họ, quả thật không liên quan gì đến nàng.
Tạ Hằng chật vật quay về Yểm Hà Phong, sau khi ngâm mình dưới linh trì lạnh băng sau núi, cơ thể nàng nhịn không được mà run rẩy.

Nước mắt chảy xuống gương mặt, lạnh thấu xương.
Kỳ thật, nàng rất ít khi khổ sở như vậy.
Cho dù gặp Giang Âm Ninh ở Minh Thần Điện, bị vu hãm tại Vạn Kiếm Đài hay là bị ám sát ở cấm địa, nàng cũng chưa từng khổ sở đến vậy.
Khổ sở đến sắp chết mất.
Nàng luôn nói chính mình có thể chờ.
Nhưng một lần chờ, đã chờ rất nhiều năm, chờ đến khi nàng còn chưa nghe hắn nói thích mình, con đường chỉ thuộc về hai người bọn họ đã xuất hiện người thứ ba.
Mấy ngày trước gặp gỡ ở mật các, bôi thuốc trong điện, trái tim nàng còn chưa vui mừng được bao lâu, trong phút chốc tất cả ấm áp tích cóp lâu nay đã bị đánh nát tan tành.
Một lần lại một lần mất mát.
Ngay cả chút ấm áp cuối cùng trong lòng, cũng bị dập tắt hoàn toàn.
Cơ thể chìm trong nước lạnh, toàn thân nàng dường như đã đông cứng.

Tạ Hằng cứ như vậy trầm mình xuống đáy hồ, càng nghĩ tâm tình nàng càng thêm sa sút.
Nàng không thể!
Nàng không biết tại sao mình lại không thể, nhưng từ sau khi bắt đầu có kí ức, sư tôn đã nói với nàng như thế.
Vậy tại sao Giang Âm Ninh lại có thể?
Tạ Hằng càng nghĩ càng cố chấp, dường như muốn tẩu hỏa nhập ma.

Lý trí nào nàng phải bình tĩnh, như bản thân nàng lại không thể nén được những ý nghĩ điên cuồng.

Những oan ức từ nhỏ đến bé bắt đầu cắm rễ sinh sôi, hệt như miệng vết thương đang dần thối rửa, mưng mủ chảy máu.
Tạ Hằng chìm xuống đáy hồ.
Khi Thư Dao đến đây thì thấy được một màn này.
"Tạ Hằng." Sắc mặt Thư Dao trắng bệch, nàng vội vàng giơ tay thi pháp, nước bên trong linh trì bỗng dưng nổi lên, tạo thành một cơn sóng nhỏ đẩy Tạ Hằng lên trên đài đá.
Cả người Tạ Hằng ướt đẫm, cơ thể nàng cuộn tròn không nhịn được phát run.
Thư Dao chạy như bay qua đi, vừa định mắng nàng phát cái gì điên, liền thấy nàng phiếm hồng đôi mắt, hơi hơi chấn động.
Tạ Hằng khóc?
Nàng chưa bao giờ mất bình tĩnh như vậy.
Thư Dao trầm mặc trong giây lát, đột nhiên ngồi xổm xuống, không nói lời nào, chỉ kéo Tạ Hằng vào trong lòng ngực, cho nàng một chút ấm áp.
"Tạ Hằng, đừng khổ sở."
"Là ai ức hiếp ngươi, ta giúp ngươi làm chủ."
******************************************
(*) Hàm kim lượng (hay còn gọi là hàm lượng vàng): trọng lượng kim loại quý (vàng, bạc) được ấn định theo pháp luật cho đơn vị tiền tệ làm đại biểu trong chế độ tiền tệ bản vị vàng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui