Editor: Heo Hư Hỏng
Chờ Thư Dao rời đi, Tạ Hằng vội vàng đả toạ.
Nàng phát hiện linh lực chồng chất ở đại não bắt đầu rối loạn.
Vừa nãy đau đớn tới cực điểm, nàng suýt chút nữa đã tẩu hoả nhập ma, cũng may tâm trí nàng kiên định cho nên rất nhanh đã áp xuống.
Theo lý thuyết chuyện này không thể xảy ra, nhưng vừa nãy khi sử dụng kiếm trước mặt Thư Dao, nàng cảm giác được một dòng khí nóng bất thường chạy dọc khắp toàn thân mình.
Mỗi một lần vung kiếm, lực lượng lại càng lúc càng gia tăng.
Lòng bàn tay nàng nóng như lửa, kiếm vừa lướt qua, nàng cảm thấy gió bên tai càng lúc càng to, có cái gì đó đang vọt tới trước mặt nàng.
Là linh hỏa chước khí.
Những khí nóng cực mỏng trôi nổi trên không trung dường như đang nhanh chóng hội tụ bên trong mũi kiếm.
Khoảnh khắc nàng vận công, lực lượng trong cơ thể lấy tốc độ cực kì đáng sợ mà tăng vọt, dường như muốn phá tan mọi thứ.
Cùng lúc đó, Tạ Hằng cảm giác nơi vai trái lâu nay không có động tĩnh gì lại một lần nữa nóng lên.
Nàng hấp tấp điều tức nhưng không có tác dụng gì, cho nên tiếp tục cởi quần áo của mình ra, nghiêng đầu nhìn vai trái, trái tim vốn treo trên cao, lúc này đập nhanh vô cùng.
Ấn ký màu đỏ kia càng lúc càng lớn.
Đâu chỉ càng lớn, vốn chỉ là một hoa văn nhỏ bằng một cái móng tay, không biết từ lúc nào đã lan khắp toàn bộ vai phải.
Nó hệt như vảy cá màu đỏ đậm mọc ra từ da thịt, thoạt nhìn vô cùng ghê người.
Rất có khả năng tiếp tục mở rộng.
Đây rốt cuộc là thứ gì?!
Mặc dù vết thương đã lành, ma khí cũng được thanh trừ sạch sẽ, nhưng hoa văn này vẫn tiếp tục sinh trưởng.
Lúc đầu nàng cứ tưởng do ma khí gây ra, nhưng hiện tại mới phát hiện có lẽ không phải.
Tạ Hằng lấy lại bình tĩnh, sáng hôm sau, nàng quyết định đi tìm nữ y quan Nhiếp Vân Tụ để hỏi thăm vài thứ.
Đang đi trên đường, nàng đột nhiên nghe thấy vài đệ tử xúm lại nghị luận chuyện gì đó.
"Ngươi biết gì chưa? Đêm qua Dung sư huynh bị phát hiện rình coi Vân Cẩm tiên tử! Mấy sư huynh ở Chấp Pháp Đường đã áp giải hắn tới Chấp Pháp Đường rồi, trưởng lão Tề Hám bảo hắn làm nhục tông môn, muốn huỷ bỏ tu vi của hắn, sau đó trục xuất ra khỏi sư môn."
"Hả? Sao có thể? Dung sư huynh thoạt nhìn vô cùng chính trực, ấy vậy mà cũng đi rình coi người khác sao?"
"Biết người biết mặt khó biết lòng." Có người cười nhạo một tiếng, tấm tắc lên tiếng: "Vân Cẩm tiên tử chính là đại mỹ nhân ngay cả tông chủ cũng thiên vị, có lẽ vì thế nên hắn mới động tà niệm."
"Chỉ tiếc hắn đánh chủ ý xấu lên ai không đánh, cố tình lại đánh chủ ý lên Vân Cẩm tiên tử.
Người ta là con gái cưng của Đảo chủ Bồng Lai, tuy đã sớm gia nhập Bồng Lai, nhưng dù bây giờ có trở lại đây, địa vị cũng không thay đổi.
Lá gan của Dung sư huynh cũng lớn thật đấy, vậy mà lại dám sinh ra ý tưởng không an phận với Vân Cẩm tiên tử.
"
Dung sư huynh?
Tạ Hằng bỗng dưng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn, "Các ngươi đang nói ai?"
Mấy đệ tử kia không ngờ trưởng lão Tạ Hằng lại đi đến đây, sắc mặt bọn họ biến đổi, chột dạ cúi đầu.
Có người do dự một lát, cuối cùng nhỏ giọng trả lời: "Là...!là Dung Thanh sư huynh, đêm qua hắn rình coi bên ngoài chỗ ở của Vân Cẩm tiên tử, nhưng bị phát hiện, bây giờ đã bị trói đến Chấp Pháp Đường rồi."
Đúng là Dung Thanh!
Sắc mặt Tạ Hằng khẽ biến.
Lúc trước hắn còn thề son sắt với nàng, nhất định không làm nhục sứ mệnh.
Nàng không ngờ hắn sẽ bí quá hoá liều chạy đến chỗ ở của Giang Âm Ninh!
Đúng là làm bậy mà!
Nàng không hề do dự, chạy như bay đến Chấp Pháp Đường.
Mấy đệ tử kia thấy Tạ Hằng vội vã rời đi, vẻ mặt hoang mang liếc nhìn nhau.
-
Tạ Hằng tự mình tới Chấp Pháp Đường, ai cũng không dám cản nàng.
Tề Hám đang định sai người kéo Dung Thanh xuống dưới hành hình thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.
Hắn vừa nâng mắt lên thì thấy Tạ Hằng vội vàng chạy đến, Tề Hám có chút kinh ngạc nhướng mày.
Hắn phe phẩy quạt xếp, trầm ngâm cười: "Hôm nay A Hằng sư muội lại không ở bên cạnh quân thượng mà ghé qua nơi này của ta để làm gì? Chẳng lẽ muội nghe thấy chuyện tên nghiệt đồ này gây ra, muốn đến xem náo nhiệt hay sao?"
Giang Âm Ninh sắc mặt tái nhợt ngồi gần đó cũng kinh ngạc ngẩng đầu, "Tạ Hằng sư muội?"
Nhưng lần này, Tạ Hằng không hề đáp lại.
Nàng liếc mắt nhìn thiếu niên đang quỳ ở dưới đất.
Dung Thanh bị trói gô áp trên mặt đất không thể động đậy, có lẽ xấu hổ và phẫn nộ vì bị bôi nhọ mà từ cổ cho đến gương mặt của hắn đều đỏ bừng, con ngươi đen nhánh lửa cháy phừng phừng.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Giang Âm Ninh.
Tạ Hằng bất đắc dĩ thở dài.
Lúc trước nàng không muốn hắn tham gia vào chuyện này chính là vì sợ kết quả như vậy, đúng là sợ cái gì thì cái đó tới.
Tạ Hằng giương mắt nhìn về phía Tề Hám, nhàn nhạt nói: "Tề sư huynh, chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi, là muội phái Dung Thanh đi tìm Giang sư tỷ nói vài lời.
Do muội suy nghĩ chưa thoả đáng, để một nam tử đi gặp sư tỷ mới tạo thành hiểu lầm như thế này."
Thiếu niên trên mặt đất cứng đờ, khó có thể tin mà ngẩng đầu lên nhìn nàng, "Trưởng lão..."
"Muội nói cái gì?"
Tề Hám không ngờ Tạ Hằng đến đây là để cầu tình, hắn nheo hai mắt lại nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, sau đó bỗng dưng cười nói: "Sư muội, chuyện này không thể vui đùa được đâu, muội nói muội phái hắn tới nhưng vừa rồi hắn lại nói với ta, hắn nhìn thấy Ninh Nhi sử dụng ma khí để tu luyện, những lời này cũng là muội sai sử sao?"
"Còn có vật này."
Tề Hám phất tay áo, một viên tinh thạch đen nhánh trôi nổi trên không trung, "Đây là đá ở Ma Vực, hắn nói thứ này là của Ninh Nhi, nhưng một chút chứng cứ cũng không có, chuyện này phải giải thích như thế nào đây?"
Tạ Hằng mím chặt môi.
Nàng không nghĩ tới Dung Thanh lại phát hiện ra chuyện này, cũng không ngờ hắn lại lỗ mãng như thế.
Đúng là tâm tính của thiếu niên, giấu không được chuyện, nóng lòng muốn nói ra chân tướng đòi lại công đạo.
Nhưng hắn quả thật là một tên gà mờ, cho dù hắn nói gì đi nữa, người khác chưa chắc đã tin.
Cho dù là nàng nói, chỉ bằng một viên ma thạch này, bọn họ cũng sẽ không tin.
Cùng lắm thì rơi vào kết cục như ở Vạn Kiếm Đài ngày ấy.
Tạ Hằng lại nhìn thoáng qua Giang Âm Ninh đang đứng một bên.
Tiểu cô nương an tĩnh ngồi đó, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, đôi mắt hồng hồng, lộ ra vẻ yếu đuối đáng thương, cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ không nhịn được vì điều này mà thương tiếc.
Tạ Hằng đột nhiên nhắm mắt lấy lại bình tĩnh.
Nếu hôm nay nàng không chứng minh trong sạch cho Dung Thanh, sau này muốn nói ra mọi việc và kết tội Giang Âm cũng đã bỏ lỡ thời cơ.
Mà rình coi nữ tử khuê phòng, tội này không phải là chuyện mà một đệ tử bình thường có thể thừa nhận.
Nếu hắn thật sự bị xử trí theo môn quy, đời này chỉ có thể trở thành chuột chạy qua đường, vĩnh viễn cũng không thể ngẩng đầu.
Tạ Hằng đột nhiên phất tay áo.
Trong tay áo phóng ra một tia linh lực vô hình, ba con dã tâm cổ trôi nổi trên không trung.
Nàng bỗng dưng xoay người, nhìn thẳng Giang Âm Ninh, cao giọng nói: "Một khi đã như vậy, hôm nay muội sẽ làm rõ mọi chuyện."
"Xin hỏi Giang sư tỷ, tỷ có nhận ra vật này không?"
Khoảnh khắc nhìn thấy dã tâm cổ, ánh mắt Giang Âm Ninh biến đổi.
Nàng ta rũ mi, móng tay dưới ống tay áo ra sức cắm sâu vào da thịt, cưỡng bách bản thân bình tĩnh.
Tạ Hằng sao lại có dã tâm cổ?!
Quả nhiên, đệ tử tên Dung Thanh này rõ ràng bị nàng điều khiển đi cấm địa giết Tạ Hằng, giờ phút này lại gần gũi với Tạ Hằng như thế, nàng ta nhất định đã phát hiện ra điều gì đó!
Nàng cần phải bình tĩnh, không thể để lộ.
Giang Âm Ninh lại một lần nữa ngẩng đầu, đáy mắt tràn đầy hoang mang, lộ ra kinh hoảng và uất ức, "Đây...!đây là cái gì? Trước giờ ta chưa từng thấy qua, sư muội, muội đang hoài nghi ta sao?"
"Đây là dã tâm cổ của ma vực, nó có thể khống chế tâm trí của người khác.
Vật này vốn cực kì hiếm thấy, một trăm năm trước, những ma tướng kia từng dùng nó để khống chế rất nhiều tu sĩ, khiến cho nhiều tiên môn gặp phải hoạ diệt môn."
Tề Hám lạnh giọng cắt lời, nhăn chặt mi mắt, thu hồi nụ cười, hắn trầm giọng nói với Tạ Hằng: "Tạ Hằng sư muội, cho dù là nói đùa cũng không được, tư thông với yêu ma là tội lớn!"
Tạ Hằng nói: "Tề sư huynh, muội đang rất nghiêm túc."
"Ngày ấy, lúc muội rời khỏi Vạn Kiếm Đài về cấm địa chữa thương, Sầm Chi đã phái bốn đệ tử đến giúp muội tiêu diệt mấy con yêu thú bị ma khí khống chế.
Nhưng không ngờ bọn họ lại muốn giết muội, lúc đó linh thú Bạch Hi của muội và Thư Dao tiên tử của Thái Huyền Tiên Tông cũng có mặt."
Tạ Hằng cười lạnh, đi từng bước đến gần Giang Âm Ninh.
Giang Âm Ninh ngửa đầu nhìn nàng, nhịn không được rụt về phía sau, ánh mắt trốn tránh.
Tạ Hằng khom lưng đi về phía Giang Âm Ninh, đối diện với ánh mắt kinh hoảng của nàng ta, lại nói: "Sau đó muội rút ra vật này từ trong cơ thể của bọn họ.
Trước đó, bọn họ chỉ gặp qua Giang sư tỷ, nếu mọi người không tin, có thể mời Thư Dao và ba đệ tử kia đến đây làm chứng giúp muội."
Tất cả mọi người ở đây đều cả kinh.
Quân thượng phái người? Ám sát ở cấm địa? Còn có liên quan đến thiên kim của chưởng môn Thái Huyền Tiên Tông?
Tề Hám nheo mắt, có chút không chắc chắn nhìn Tạ Hằng.
Tuy hắn quen biết Ninh Nhi từ nhỏ, nhưng cũng hiểu rõ Tạ Hằng là dạng người như thế nào.
Nếu thật sự có liên qua đến tà ma, hắn nhất định phải điều tra cho rõ.
Tề Hám trầm giọng hạ lệnh: "Đi tìm ba đệ tử kia tới đây, sau đó đi Thái Huyền Tiên Tông mời Thư Dao tiên tử đến đối chất."
Giang Âm Ninh bất lực nhìn Tề Hám, "Tề sư huynh...!huynh thật sự hoài nghi ta sao, thật sự không phải ta..."
Tề Hám hững hờ nói: "Trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, đừng gọi ta như thế.
Ngươi đã theo mẫu thân đến Bồng Lai, hiện tại cũng là đệ tử của Bồng Lai, tuy ngươi từ nhỏ lớn lên ở Tàng Vân Tông nhưng theo lý thuyết, đã không còn quan hệ với Tàng Vân Tông, cũng không phải là sư muội của ta."
Giang Âm Ninh ngẩn ra, đôi mắt ửng đỏ hệt như thỏ nhỏ, nàng ta giống như chịu phải khuất nhục cực kì lớn, nước mắt trong suốt ào ào chảy xuống.
Giang Âm Ninh cắn răng, cơ thể khẽ run, lại nhìn về phía Tạ Hằng: "Muội...!muội không thể bôi nhọ ta như thế, cho dù muội tìm thấy dã tâm cổ, cho dù bọn họ gặp qua ta, cũng đâu đủ để chứng minh cái gì! Muội dựa vào cái gì mà hoài nghi ta?"
Tạ Hằng giống như nghe thấy chuyện cười, nhẹ liếc nàng ta một cái, sau đó lại một lần nữa đứng dậy đi tới.
Nàng bước lên trước vài bước, xoay người nhìn chằm chằm Giang Âm Ninh, không nói tiếp chuyện kia nữa mà chất vấn một vấn đề khác: "Chuyện ở Vạn Kiếm Đài, ta và Ân Hàm đã tự chứng minh trong sạch, nhưng Giang sư tỷ vẫn chưa thề thì phải?"
Giang Âm Ninh sửng sốt.
Tạ Hằng từng bị mọi người bôi nhọ ở Vạn Kiếm Đài, hiện tại nhắc đến việc này, đáy lòng vẫn không có cách nào bình tĩnh.
Nàng tự thấy bản thân ẩn nhẫn, không tranh với đời.
Nhưng nàng cũng biết bất công và khổ sở.
Nàng đứng ở chỗ này, không chút nào che giấu nói: "Ta đúng là đang hoài nghi ngươi."
"Ta hoài nghi Giang sư tỷ cấu kết với yêu ma muốn đẩy ta vào chỗ chết, lúc trước nàng ta mang theo dã tâm cổ kích phát kiếm trận, hôm nay lại nhân lúc Dung Thanh bắt gặp sử dụng ma thạch vừa ăn cướp vừa la làng.
Giang sư tỷ nếu muốn tự chứng minh trong sạch, vậy thề ngay tại đây đi?"
Hôm nay, Tạ Hằng quyết tâm nói hết tất cả.
Nàng không chỉ đòi lại công đạo cho Dung Thanh, mà còn đòi lại công đạo cho bản thân mình.
Nàng đứng ở đó, giọng nói không lớn, nhưng chữ nào chữ nấy đều rõ ràng.
Tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Tề Hám đều bị lời nói của nàng làm cho chấn động, không lên tiếng nghi ngờ.
Tạ Hằng gia nhập Tàng Vân Tông một trăm năm, chưa từng trắng trợn nhằm vào một người như thế này bao giờ.
Cho dù bị bôi nhọ, nàng vẫn an tĩnh thản nhiên, tất cả đều quen với thái độ như thế.
Cho nên lần này, mọi người không hề nghĩ đến Tạ Hằng sẽ để bụng mà nhắc lại sự kiện kia một lần nữa.
Tạ Hằng thoạt nhìn cực kỳ chắc chắn.
Nhưng...! Vân Cẩm tiên tử yếu đuối như thế, tu vi cũng không cao, sao có thể cấu kết cùng tà ma? Còn muốn giết người một cách ngoan độc đến vậy? Bọn họ không thể tưởng tượng nổi.
Một bên là tiểu cô nương bọn họ nhìn lớn lên, một bên là phụ tá đắc lực của quân thượng.
Nhớ đến những tin đồn tình cảm mà bọn họ từng nghe qua, các nàng dường như là tình địch của nhau, điều này khiến bọn họ không thể không nghĩ nhiều.
Rốt cuộc nên tin tưởng ai đây?
-
Thư Dao và ba đệ tử kia còn chưa tới, mắt thấy chuyện lần này liên luỵ đến quá nhiều người, Tề Hám không dám tự mình định đoạt nên lập tức đi xin chỉ thị từ Tạ Sầm Chi.
Lúc đó Tạ Sầm Chi đang cùng mấy đại môn phái khác thương nghị về đại hội thử kiếm.
Nền gạch lạnh lẽo phản xạ hàn quang trên người tượng lân sư, trong điện lặng ngắt như tờ, không khí vô cùng áp lực.
Khi có tiếng người vang lên, Tạ Sầm Chi đứng ở trên cao không nói lời nào, dáng người trầm mặc nghiêm nghị.
Đệ tử lại đây báo tin, đúng lúc gặp phải các trưởng lão, căng da đầu nói ra ngọn nguồn mọi việc.
Đúng là một vở kịch hay.
Trưởng lão của Bồng Lai, Thẩm Phục cười nói: "Lăng Sơn Quân sẽ không dựa vào những "chứng cứ" này mà thiên vị vị hôn thê của mình, cho rằng Ninh Nhi sẽ làm ra việc độc ác này chứ?"
Tạ Sầm Chi xoay người, hơi mỉm cười, đáy mắt lại không chứa ý cười, "Tất nhiên sẽ điều tra rõ ràng, cho dù là ai, phạm sai lầm chắc chắn sẽ nhận trừng phạt, sao có thể thiên vị?"
Thẩm Phục chắp tay thi lễ, cất cao giọng nói: "Có những lời này của Lăng Sơn Quân, tại hạ liền yên tâm.
Chỉ là Ninh Nhi hiện tại đã là đệ tử Bồng Lai, tại hạ cho rằng, không thể để Tàng Vân Tông nhúng tay vào chuyện này một mình.
Tạ hạ sẽ đi về bẩm báo lại với chưởng môn, sau đó cho người điều tra chân tướng, ngài cảm thấy thế nào?"
Ánh mắt Tạ Sầm Chi lạnh lùng.
Tạ Sầm Chi nhìn chằm chằm Thẩm Phục, độ cong bên môi tràn đầy lạnh lẽo.
Uy áp từ lòng bàn chân nổi lên, giống như triều dâng, hồn nhiên dừng lại trước mặt hắn.
"Thẩm trưởng lão đang là hoài nghi ta?"
Thái dương Thẩm Phục toát mồ hôi, suýt chút nữa đứng không vững, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ, vội vàng nói: "Tại hạ không dám, chỉ suy nghĩ vì việc công..."
Tạ Sầm Chi không muốn nghe hắn giải thích, phất tay áo xoay người, hạ lệnh nói: "Trước phong tỏa việc này, tạm thời bắt giữ Dung Thanh, bắt đầu điều tra lại."
-
Tạ Hằng trơ mắt nhìn Dung Thanh bị mang đi.
Hai mắt Giang Âm Ninh khóc đến sưng lên, giống như gặp phải bất công và uất ức vô cùng lớn.
Một vài người không biết rõ đầu đuôi mọi chuyện, đều tưởng rằng Tạ Hằng ức hiếp nàng ta đến khóc.
Bọn họ thổn thức không thôi, nghị luận sôi nổi.
Tạ Hằng chậm chạp không đi, mím môi nhìn chằm chằm Giang Âm Ninh, ánh sáng trong đáy mắt dần ảm đạm.
Ân Hàm nghe tin mà đến, thấy ánh mắt Tạ Hằng không đúng nên vội vàng che chở trước mặt Giang Âm Ninh, hắn cắn răng cảnh cáo: "Tạ Hằng! Ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến lên một thước! Bôi nhọ người khác như vậy, nếu điều tra ra Ninh Nhi vô tội, ta chờ xem ngươi giải thích như thế nào!"
Tạ Hằng lại không nhìn hắn.
Nàng chỉ nhìn chằm chằm Giang Âm Ninh, lạnh lùng nói: "Tránh ra!"
Ân Hàm: "Ngươi!"
Tạ Hằng chỉ cảm thấy nơi đan điền như có lửa nóng cuồn cuộn thiêu đốt, hận không thể đốt cháy lục phủ ngũ tạng, nóng đến mức đôi mắt nàng cũng nhiễm màu máu.
Nàng đột nhiên giơ tay.
Lòng bàn tay nàng đột nhiên xuất hiện ánh sáng màu đỏ đậm, so với lửa còn chói mắt hơn.
Khoảnh khắc mà mọi người vẫn chưa kịp nhìn rõ, ánh sáng đỏ bỗng dưng ngưng tụ thành một bức tường gió hồn hậu, "rầm" một tiếng phóng trực tiếp về phía Ân Hàm.
Ân Hàm không kịp phòng ngừa, bị nàng hung hăng đánh ngã trên mặt đất chỉ bằng một chiêu.
Hắn khó có thể tin ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó nhìn lại mình, rồi một lần nữa nhìn Tạ Hằng, hoàn toàn không thể tin bản thân bị Tạ Hằng một chiêu đánh ngã.
Thực lực của Tạ Hằng là chuyện gì đây!?
Chỉ mới nửa tháng không gặp, nàng dường như lại mạnh lên!
Tạ Hằng lướt qua người Ân Hàm, từ trên cao bễ nghễ liếc xuống nhìn hắn một cái.
Tay phải của nàng nâng lên, Giang Âm Ninh bỗng dưng hét lên một tiếng, nàng ta bị một lực lượng vô hình khống chế bay về phía Tạ Hằng, hai chân treo trên không trung, bị Tạ Hằng bóp cổ.
Giang Âm Ninh bị bắt ngửa đầu, nàng ta liều mạng giãy giụa ở trong tay Tạ Hằng, bởi vì hít thở không thông mà sắc mặt dần trở nên xanh tím.
Ân Hàm gian nan đứng lên, muốn tới gần, nhưng lại bị Tạ Hằng tung một chưởng ngã trên mặt đất.
Hắn cả giận nói: "Tạ Hằng! Ngươi muốn giết người có đúng không!"
Nếu đã xé rách da mặt, nàng cũng không muốn tiếp tục khách khí.
Tạ Hằng nói với Giang Âm Ninh: "Ta nói cho ngươi biết."
"Trước khi đánh thắng được ta, hoặc nói cách khác, trước khi ngươi nắm chắc giết được ta chỉ bằng một kích thì đừng tuỳ tiện trêu chọc ta, cũng đừng đụng vào người bên cạnh ta."
"Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện Dung Thanh không xảy ra chuyện gì."
Đầu ngón tay Tạ Hằng buông lỏng, Giang Âm Ninh rơi trên mặt đất.
Giang Âm Ninh phát run, che cổ ngồi dưới đất, không nhịn được lui về phía sau.
Ánh mắt nàng ta tràn ngập sợ hãi, phảng phất giống như nhìn thấy kẻ điên không muốn sống.
Giang Âm Ninh nghĩ rằng Tạ Hằng cho dù như thế nào cũng không dám động thủ trước mặt bao nhiêu người như vậy! Nàng rõ ràng nên kiêng kị sư huynh, nên ép dạ cầu toàm mà đáng thương cầu xin tất cả mọi người tin tưởng mới đúng!
Nhưng hôm nay nàng ta mới phát hiện, Tạ Hằng không phải là người như vậy.
Tạ Hằng có thể dịu dàng hơn bất kì ai, cũng có gan làm loạn hơn bất kì người nào.
—— Chỉ cần đừng chọc giận nàng..