Sau Khi Say Rượu Đối Tượng Yêu Thầm 10 Năm Xxx Tôi Ntr


(Chương này đổi lại xưng hô nhé, vì hiện tại nam9-nu9 chưa có xác định mối quan hệ, vẫn là bạn bè)Sáng sớm, Dương Tấn Vũ bị tiếng đập cửa đánh thức, cùng lúc đó, còn có thanh âm bạn gái Vu Phỉ Phỉ: “Nguyễn Nguyệt, cậu ở trong phòng sao? Mình quên cầm chìa khóa mất, mở khóa cho mình đi.

”Dương Tấn Vũ đang trong cơn say nháy mắt thanh tỉnh, cả người toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Trong lòng ngực anh còn ôm Nguyễn Nguyệt đang ngủ, đại dương vật “chào cờ” cắm ở trong tiểu huyệt ấm áp.

Thắt lưng áo ngủ của cô đã bị xả ra, chảy xuống dưới hai vú, lỏa lồ hai vú mượt mà đầy đặn.

“Aida, Nguyễn Nguyệt không có nhà sao?” Vu Phỉ Phỉ vừa lầm bầm lầu bầu, vừa thử lay động then cửa.


Bên trong im ắng không có thanh âm, Vu Phỉ Phỉ lấy ra di động gọi video cho Nguyễn Nguyệt.

Tiếng chuông di động chói tai ở trên giường đột nhiên vang lên, Dương Tấn Vũ cuống quít dùng gối đầu che lại di động.

Tiếng chuông di động đánh thức Nguyễn Nguyệt, cô mở to mắt, nhìn đến vẻ mặt Dương Tấn Vũ trần truồng kinh hoảng che cái di động.

Trái tim Nguyễn Nguyệt đập “Bịch bịch bịch”, cô cưỡng bách chính mình trấn định xuống, tận lực dường như không có việc gì nói với Dương Tấn Vũ: “Đừng hoảng hốt, trước tiên không nghe, lát nữa mình lại gọi cho cậu ấy, nói là mình đi xuống mua bữa sáng, quên mang di động.

”Hai người nín thở chờ đợi, chờ di động an tĩnh lại, ngoài cửa Vu Phỉ Phỉ nghe được tiếng chuông di động, tiếng gõ cửa càng mạnh hơn: “Nguyễn Nguyệt! Bảo bối nhỏ Nguyễn Nguyệt, mở cửa cho mình, mặt trời đã cao tới sào, mau dậy đi, mình nghe thấy tiếng chuông di động rồi.

”Nguyễn Nguyệt thoáng nhấc lên hạ thân, đại dương vật từng chút đi ra tiểu huyệt cô, huyệt thịt ướt hoạt khẩn trí không vui khi buông ra đại dương vật, cô càng muốn lui liền cắn hàm đến càng chặt.

Dương Tấn Vũ bị động tác của cô làm cho rên rỉ hai tiếng, mồ hôi lạnh cũng biến thành mồ hôi nóng ửng hồng.

“Nguyễn Nguyệt…… Thực xin lỗi, mình cho rằng…… Tối hôm qua ngủ ở…… Nơi này chính là Phỉ Phỉ……” Dương Tấn Vũ chau mày, mặt đầy hối hận cùng không biết làm sao.

Anh cũng muốn đem đại dương vật từ tiểu huyệt Nguyễn Nguyệt rút ra, nhưng tiểu huyệt quấn lấy đại dương vật, cuốn lấy gắt gao, anh chỉ phải nói: “Cậu thả lỏng chút…… Nguyễn Nguyệt…… Để mình lấy nó ra ngoài……”Nguyễn Nguyệt cắn môi gật gật đầu, trên hai má trắng trong lộ ửng hồng, trong ánh mắt long lanh ánh nước, hai viên vú dán ở trên ngực Dương Tấn Vũ, đầu vú anh hồng gắng gượng chọc trên da thịt anh.


Dương Tấn Vũ gấp đến độ cái trán ra một tầng mồ hôi, nhưng hạ thể tương dán lại không nhổ ra được, ngoài cửa còn có Vu Phỉ Phỉ đang gõ cửa, thanh âm càng lúc càng lớn.

“Mình lại cắm vào bên trong hai cái đi, nói không chừng thả lỏng một chút là có thể rút ra, cậu đem chân mở ra……” Dương Tấn Vũ thấp giọng nói, xoay người ghé vào trên người Nguyễn Nguyệt.

Nguyễn Nguyệt đang nằm, không dám ở chính diện nhìn anh, đem mặt nghiêng một bên, hai chân tách ra.

Dương Tấn Vũ đĩnh đại dương vật lại cắm sâu vào bên trong một chút, tiểu huyệt tức khắc nhiều thêm một chút dâm dịch bôi trơn, anh lại chậm rãi rút ra một chút, lại hung hăng mà cắm đi vào.

“Ưm…… A……” Nguyễn Nguyệt không nhịn xuống, rên rỉ một tiếng.

Dương Tấn Vũ bị tiểu huyệt cuốn lấy tính dục tràn đầy, cắm nhiều thêm vài cái liền hoàn toàn đã quên đi chuyện rút ra, từng cái hung hăng trong chọc đi vào.


“Ư ư…… A…… A a……” Nguyễn Nguyệt thấp giọng kêu, cả người nổi lên ửng hồng, hai chân dài trắng nõn vô lực tách ra cuộn tròn ở hai bên eo Dương Tấn Vũ.

Thanh âm cô bị tiếng chuông di động cùng tiếng gõ cửa che lại, trừ bỏ Dương Tấn Vũ gần trong gang tấc, ngoài cửa Vu Phỉ Phỉ hoàn toàn nghe không được.

Dương Tấn Vũ mạnh mẽ thao làm, hai người khẩn trương thực mau liền đến cao trào, bỗng nhiên đại dương vật rút ra bắn ra từng luồng tinh dịch, dâng lên ở bụng nhỏ cùng tiểu huyệt Nguyễn Nguyệt.

Mà Vu Phỉ Phỉ ngoài cửa, cũng rốt cuộc tiếp nhận Nguyễn Nguyệt lúc này cũng không ở trong phòng, bất đắc dĩ tránh ra.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận