Sau khi tan học, Nguyễn Nguyệt nhanh chóng ôm lấy sách giáo khoa đào tẩu, chạy vào trong WC co rụt lại không ra.
Cô còn muốn làm thêm một chút, gửi thêm một tấm ảnh lõa thể toàn thân cho Dương Tấn Vũ.
Cởi ra áo trên cùng váy và đồ lót, cô chỉ chừa vớ cùng giày là không thoát, lần này cô đem điện thoại đặt ở trên két nước hơi cao, mở ra camera [Chụp một tấm ảnh khỏa thân hai tay đang xoa ngực].
Lần này cô không chút do dự, trực tiếp gửi cho Dương Tấn Vũ.
Ở trong nhà vệ sinh một lúc lâu, Nguyễn Nguyệt một lần nữa mặc tốt quần áo, kéo cửa đi ra ngoài.
Ở bên cạnh bồn rửa mặt rửa tay, soi gương xong, liền đi ra ngoài.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, cô vừa ra cửa toilet, liền thấy được Dương Tấn Vũ đang đứng dựa vào tường cách vài bước trên hàng lang.
Rõ ràng là đang đợi cô, vừa rồi tan học Nguyễn Nguyệt chạy trốn như bay, anh tìm một cái cớ cùng Vu Phỉ Phỉ tách ra, đi theo phía sau Nguyễn Nguyệt, vẫn luôn đứng ở trên hành lang chờ cô.
Di động Dương Tấn Vũ vẫn còn cầm trên tay, nhìn Nguyễn Nguyệt đi ra, anh đem điện thoại nhét vào trong túi, nhìn chằm chằm cô rồi bước vài bước.
Nguyễn Nguyệt có chút hoảng, theo bản năng muốn lui về sau.
Dương Tấn Vũ đi về phía cô, đi thẳng tới gần.
Nơi này cơ hồ không có người, trên hành lang cùng toilet đều im ắng.
Dương Tấn Vũ cách cô càng gần, cô càng hoảng, chờ đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại có ba bốn bước chân, cô quay đầu hoảng loạn tìm chỗ trốn, nhìn thấy ô cửa sổ kia.
Nếu trốn đường này, không khác gì ngõ cụt, Dương Tấn Vũ bước nhanh đuổi lại đây.
Nguyễn Nguyệt chạy tới trước cửa sổ, quay người lại, đối diện với Dương Tấn Vũ đã tới gần.
Gần trong gang tấc, trốn cũng trốn không xong, Dương Tấn Vũ còn cao hơn cô một cái đầu, giờ phút này hơi hơi khom lưng dán ở sườn mặt cô, hạ giọng hỏi: “Cậu trốn cái gì?”Khí nóng xông thẳng vào màng tai Nguyễn Nguyệt, tiếng tim đập chấn động làm cô choáng váng đầu.
Cô cố gắng trấn định, ngẩng đầu lên, thẳng đón ánh mắt anh.
Một bàn tay sờ lên cổ áo sơmi màu trắng của anh, cởi bỏ viên nút thắt kia.
Cô đem môi đưa lại gần, dừng ở trên xương quai xanh anh, vươn lưỡi thơm liếm một chút, nói: “Không có trốn, sợ cậu ở chỗ này ăn tôi.
”Một tay khác từ chỗ eo Dương Tấn Vũ hoạt đến phía sau lưng anh, ngón trỏ dùng lực độ không nặng không nhẹ bôi bôi vẽ vẽ, hết sức trêu chọc.
Dương Tấn Vũ nhíu mày, hô hấp cũng bất tri bất giác sâu nặng chút, xương quai xanh anh nhiễm một chút ướt hoạt, ngọn lửa nhỏ nóng rực từ nơi này dâng lên, khiến anh có chút miệng đắng lưỡi khô.
Ngón tay tiếp tục câu dẫn, kích thích toàn bộ phía sau lưng anh có chút phát run.
Nguyễn Nguyệt ở phía sau lưng anh vẽ ra từng đóa hoa cúc nhỏ, nó có ngụ ý là —— em yêu thầm anh, anh yêu em không? Che giấu tình yêu trong lòng.
“Cậu muốn làm cái gì?” Dương Tấn Vũ cố tình đè thấp thanh âm có điểm khàn khàn.
Cô mở miệng trả lời anh: “Mình muốn cùng cậu làm bạn tình, chỉ làm tình, không nói chuyện tình.
”Một đóa lại một đóa hoa cúc nhỏ được vẽ phía sau lưng anh, tay cô như nổi điên nói —— em yêu thầm anh, em yêu thầm anh, em yêu thầm anh……Dương Tấn Vũ rũ mắt nhìn cô, lại nói tiếp, quen biết Nguyễn Nguyệt rất nhiều năm, tựa hồ thời điểm học tiểu học cũng là bạn học, có chung bạn bè, trước khi lên đại học đã biết tên nhau.
Diện mạo Nguyễn Nguyệt cũng thật xinh đẹp, da trắng như tuyết, môi đỏ như son, rất nhiều người thích cô.
Nhưng anh không có ấn tượng gì quá sâu với cô, ngẫu nhiên nghe người khác nhắc tới, trong đầu cũng lóe lên một chút, là một cô gái rất xinh đẹp, sau đó liền nhanh chóng quên đi.
Anh dường như vẫn luôn thấy cô qua lớp kính, còn chưa kịp ngắm nhìn thì cô đã đi qua rồi.
.