Chương 10: Trị hiếm muộn, liệt dương, xuất tinh sớm...
Mạnh Lễ vô cảm nhìn về phía trước, anh tập trung vào việc lái xe, làm lơ Liễu Nhứ.
"Rột roạt... rột roạt..." Bụng Liễu Nhứ càng kêu to hơn, cô đói đến mức lập tức gọi Mạnh Lễ lại: "Anh Mạnh, tôi đói quá, muốn ăn gì đó."
"Anh Mạnh... Anh Mạnh..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Liễu Nhứ giống như một con chim sẻ ngô ồn ào, liên tiếp kêu vài tiếng.
Mạnh Lễ cau mày, khí áp quanh người càng hạ thấp, gân xanh trên thái dương hơi giật, chứng tỏ anh sắp không khống chế được sự tức giận của mình nữa.
"Anh Mạnh, anh nghe thấy không? Tôi muốn ăn." Liễu Nhứ tăng âm lượng, lớn tiếng nói.
Những ngón tay thon dài của Mạnh Lễ cầm chặt vô lăng đến mức nhô ra cả khớp xương.
Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra.
Sau khi áp chế lửa giận trong lòng, anh trầm giọng nói: "Cô ăn đi, ăn xong thì câm miệng lại."
“Cám ơn anh Mạnh.” Liễu Nhứ vừa được cho phép, lập tức mở túi giấy dầu ra, bắt đầu ăn từng ngụm một.
Mùi dầu hành nồng nặc lan tỏa trong không gian nhỏ hẹp ở trong xe, Mạnh Lễ đang lái xe hơi nhíu mày, tay anh nhấn một cái, lập tức hạ cửa sổ xuống một nửa để không khí trong lành bên ngoài tràn vào.
Đối với một người có bệnh sạch sẽ nặng như Mạnh Lễ, anh thực sự không thể chịu đựng được mùi nặng như vậy tràn ngập trong chiếc xe thân yêu của mình.
Nhưng người phụ nữ cẩu thả này lại có thể trị được cho cơ thể của anh, anh cắn răng chịu đựng.
Sau khi cơ thể khỏi bệnh, anh nhất định phải tránh xa người phụ nữ ngu ngốc lôi thôi này.
Không lâu sau, Liễu Nhứ ăn ngấu nghiến xong món trứng cuộn hành lá.
“Ách…” Cô nửa nằm trên ghế, sờ cái bụng tròn vo của mình, ợ hơi một cái to.
Rất no.
Vốn dĩ cô mang khẩu phần của hai người, định đưa một phần cho Mạnh Lễ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ai biết Mạnh Lễ không ăn, nên cô đành phải ăn hết, vứt đi thì rất lãng phí.
Mạnh Lễ liếc nhìn Liễu Nhứ đang lười biếng sờ bụng, thoáng thấy dầu mỡ còn sót lại ở khóe miệng cô, đôi mắt đen dài hẹp lập tức lộ ra vẻ chán ghét.
Người phụ nữ lôi thôi luộm thuộm này, nếu không phải còn hữu dụng với anh, anh thật sự rất muốn lập tức mở cửa ném cô xuống.
Hai mươi phút sau, xe dừng lại ở một không gian rộng rãi thoáng đãng.
Liễu Nhứ xuống xe, nhìn xung quanh, phát hiện đối diện có một bệnh viện nam, cô nhấc chân định đi qua đường.
Mạnh Lễ ngăn cô lại: "Cô Liễu, cô định đi đâu?"
“Anh Mạnh, chúng ta đi khám bệnh đi.” Liễu Nhứ chỉ vào bệnh viện bên kia đường, nói: “Anh thấy không, bên cạnh có một cái biển quảng cáo.”
Mạnh Lễ nhìn theo hướng cô chỉ, thấy trước mặt treo một tấm biển đã phai màu ố vàng sau khi dãi nắng dầm mưa, viết rằng: "Chứng hiếm muộn, liệt dương và xuất tinh sớm, hãy đến bệnh viện XX, bệnh viện dành cho nam giới của chúng tôi."
Bệnh viện đối diện trông giống như một phòng khám tư nhân nhỏ với trình độ thấp, không có chứng chỉ đầy đủ.
Mạnh Lễ giật khóe miệng, nhướng mày liếc mắt nhìn Liễu Nhứ: "Cô cho rằng người có thân phận như tôi sẽ đi khám ở loại phòng khám tư nhân nhỏ này sao?"
A? Không phải muốn đi bệnh viện đối diện đó sao?
Liễu Nhứ nghĩ rằng là bệnh viện nhỏ này, thầm vui mừng vì cô có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền.
Cô rụt chân lại, hỏi Mạnh Lễ: "Anh Mạnh, vậy chúng ta đi khám ở bệnh viện nào?"
Mạnh Lễ quay đầu, nhìn về phía trước, dùng ánh mắt ra hiệu với Liễu Nhứ: "Đó, cách năm mươi mét ở đằng trước."
Liễu Nhứ nhìn theo hướng anh chỉ, nhìn thấy tòa nhà cao tầng và những ký tự lớn mạ vàng rồng bay phượng múa - "Bệnh viện quốc tế Hải Thụy".
Cả người cô đột nhiên thấy không khỏe.
Đây là một bệnh viện tư nhân quốc tế nổi tiếng hàng đầu ở Trung Quốc, người bình thường muốn đi khám bệnh một lần ở đây phải tiêu số tiền kiếm suốt cả nửa đời người.
Mạnh Lễ sải dài chân về phía Hải Thụy, Liễu Nhứ lập tức chạy tới, ôm lấy cánh tay anh và kéo anh lại:"Anh Mạnh, chúng ta đổi bệnh viện khác đi, bệnh viện Hải Thụy có tiếng tăm, nhưng hiệu quả chữa trị không khác gì bệnh viện hạng ba bình thường, tôi biết một bệnh viện hạng ba có danh tiếng tốt, chi phí hợp lý, là lựa chọn hàng đầu của dân thường. Tôi lập tức đưa anh đến đó."
Mạnh Lễ rất cao lại còn có đôi chân dài, bước đi dài và trọng tâm ổn định, Liễu Nhứ hoàn toàn không thể giữ lại anh mà còn bị anh kéo đến trước cổng Hải Thụy.
Liễu Nhứ vẫn còn giãy giụa, cô ôm chặt cánh tay Mạnh Lễ, không muốn đi vào, cũng không cho anh đi vào.
Mạnh Lễ dùng ngón tay dài bẻ ngón tay của người phụ nữ ra, cúi đầu nhìn Liễu Nhứ: "Cô không cần vào, lát nữa tôi sẽ lấy hóa đơn thanh toán, cô đi trả tiền là được."
Mạnh Lễ nói vậy rồi bước vào Hải Thụy.
Liễu Nhứ nghe thấy vậy, không phân vân nữa mà nhanh chóng đi vào. Cô ấy phải giám sát toàn bộ quá trình của Mạnh Lễ, cô không thể để anh cố tình kê các đơn thuốc và phương pháp điều trị đắt tiền được.