Chương 14: Là do tôi cắn
Tám rưỡi sáng hôm sau.
Liễu Nhứ đúng giờ xuống dưới hầm để xe.
Lần trước đến đây, cô đã biết vị trí xe Mạnh Lễ để đâu, ngựa quen đường cũ tìm đến chỗ chiếc xe, sau đó mở cửa xe rồi ngồi lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lại sắp bị làm thịt thêm một bữa, mặc dù tâm trạng đang xuống dốc không phanh nhưng Liễu Nhứ vẫn cố chưng ra khuôn mặt tươi cười rồi chào hỏi Mạnh Lễ.
“Anh Mạnh, chào buổi sáng.”
“Chào.”
Mạnh Lễ cực kỳ lạnh lùng, anh chỉ đáp lại một chữ, đợi sau khi Liễu Nhứ thắt dây an toàn cẩn thận xong, anh mới khởi động xe rồi lái ra khỏi hầm.
Hai mươi phút sau, xe đã đến quảng trường trước cửa bệnh viện.
Sau khi đỗ xe xong xuôi, hai người cùng nhau xuống xe.
Mạnh Lễ người cao chân dài, bước cũng dài, anh đi nhanh mà chẳng đợi Liễu Nhứ.
Liễu Nhứ bị bỏ lại phía sau một đoạn xa, cô chạy nhanh đuổi theo, vừa chạy vừa hỏi: “Anh Mạnh, anh uống thuốc cả tuần rồi, cơ thể đã tốt lên chút nào chưa?”
Mạnh Lễ nhìn thẳng về phía trước, tiếp tục sải bước, mặt mày lạnh tanh trả lời: “Chưa.”
Liễu Nhứ kinh hoàng, cô kéo lấy cánh tay Mạnh Lễ: “Đã tiêu tốn nhiều tiền như thế rồi mà cơ thể vẫn chưa tốt lên, tại sao chúng ta lại còn phải đến bệnh viện tiếp?”
Mạnh Lễ liếc nhìn Liễu Nhứ, anh kéo ngón tay cô gái đang túm lấy cánh tay mình ra, tiếp tục đi thẳng về phía trước: “Nếu như mới một tuần mà đã có thể chữa khỏi loại bệnh này, vậy thì sẽ chẳng có nhiều đàn ông vì nó mà khổ não. Không thể giấu bệnh sợ thầy, phải kiên trì trị liệu.”
Liễu Nhứ phía sau Mạnh Lễ gào lên: “Anh Mạnh, chúng ta có thể đổi sang bệnh viện loại ba không, anh có bảo hiểm y tế không? Nếu như không có tôi mua bảo hiểm y tế cho anh nhé, có thể thanh toán sáu mươi phần trăm đó.”
Mạnh Lễ khựng lại rồi nhả ra hai chữ: “Không có.”
Từ bé đến lớn, Mạnh Lễ bị ốm, đi khám bệnh đều đến bệnh viện tư nhân.
Mà đến đều là những bệnh viện tư nhân đẳng cấp, cực kỳ có danh tiếng để khám.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh chưa từng đi tới bệnh viện công lập loại ba, đương nhiên cũng không cần dùng đến thứ như bảo hiểm y tế.
Liễu Nhứ chạy bước nhỏ qua, dáng vẻ đau lòng nhức óc: “Anh Mạnh, anh chẳng biết lo liệu cuộc sống gì cả, theo như cái cách tiêu tiền này của anh, trong nhà có núi vàng núi bạc cũng chẳng đủ dùng, vợ anh, con anh theo anh chắc cũng sẽ rất dễ bị đói chết.”
Khóe miệng Mạnh Lễ co rút, trầm mặc không nói một lời.
Anh cảm thấy anh có tiêu nhiều tiền thêm một chút nữa thì cũng vẫn có thể nuôi được vợ cùng với một đàn con.
“Bác sĩ trong bệnh viện Hải Thụy này đều là những người tốt nghiệp từ những trường đại học nổi tiếng thế giới, trình độ tay nghề rất cao, chữa khỏi được rất nhiều bệnh mà bệnh viện bình thường bó tay không làm được, tôi tin tưởng bệnh viện này sẽ chữa khỏi được bệnh của tôi.” Mạnh Lễ nói xong, nhấc chân vào trong bệnh viện.
Liễu Nhứ khuyên Mạnh Lễ không được, chỉ đành đuổi theo sau.
Giống với lần trước, hai người đi tới cửa sổ VIP để lấy số rồi đi thang máy lên tầng 8.
Sau khi đi vào phòng khám, bác sĩ hỏi Mạnh Lễ đang ngồi trên ghế: “Anh Mạnh, thuốc lần trước kê cho anh, anh đều uống đúng giờ chứ?”
Mạnh Lễ gật đầu: “Đều uống đúng giờ.”
“Anh cảm thấy cơ thể thế nào, sáng sớm có phản ứng cương cứng không?”
“Không có, vẫn không có phản ứng cương cứng như cũ.”
“Lúc bạn gái anh tiếp xúc với hạ thể, dương vật cũng không có bất kỳ phản ứng nào sao?”
Mạnh Lễ ngẩn ra rồi nói: “Còn chưa thử làm điều này.”
“Trong tuần này, anh cũng không tiếp xúc với cơ thể của bạn gái sao?”
“Không.”
Bác sĩ thở dài: “Anh Mạnh, tôi đã kê cho anh loại thuốc có hiệu quả nhất đối với việc điều trị bệnh liệt dương rồi, nếu như anh còn không có phản ứng nào vậy thì là do ám ảnh tâm lý quá lớn, anh vẫn không thể quên được thương tổn ngày đó bạn gái anh tạo ra cho anh. Tôi kiến nghị nhất định phải xuống tay từ chỗ bạn gái anh, để cô ấy giúp anh mở nút thắt trong lòng này ra.”
“Vị tiểu thư này.” Bác sĩ nhìn Liễu Nhứ đang đứng sau Mạnh Lễ rồi nói: “Tuần trước có phải cô không phối hợp với anh Mạnh để tiến hành điều trị không?”
“Điều trị? Điều trị cái gì?” Liễu Nhứ hoang mang.
Bác sĩ tận tình khuyên bảo: “Đối với việc điều trị loại bệnh liệt dương này, chúng tôi vô cùng kiến nghị các cặp tình nhân hay vợ chồng có một bên tích cực phối hợp trị liệu. Bây giờ tình huống của anh Mạnh không mấy lạc quan, nếu như cứ kéo dài, có lẽ sẽ trở thành bệnh rối loạn cương dương nghiêm trọng, cũng có khả năng sẽ trở thành liệt dương vĩnh viễn. Vẫn là hy vọng vị tiểu thư này buông bỏ mâu thuẫn với anh Mạnh đây, tích cực phối hợp điều trị với anh ấy. Nếu như sức khỏe của anh Mạnh tốt lên, sau này cuộc sống sinh hoạt của cả hai mới ngày càng hòa hợp.”
Mặt Liễu Nhứ đỏ lựng, vị bác sĩ này xem cô như là bạn gái Mạnh Lễ rồi, cô vội xua tay giải thích: “Không... Không... Bác sĩ... Bác sĩ, ông hiểu lầm rồi, tôi không phải bạn gái anh ấy.”
Bác sĩ nhìn Liễu Nhứ, sau đó nhìn Mạnh Lễ với sắc mặt lạnh lùng ngồi bên cạnh, ông ấy hỏi Liễu Nhứ: “Vậy vết thương trên dương vật anh Mạnh đây là do cô cắn phải không?”
Liễu Nhứ đỏ mặt, gật đầu: “Là do tôi cắn.”
Bác sĩ cảm thấy chuyện thân mật như khẩu giao cho đàn ông này, Liễu Nhứ cũng đã làm rồi, lại còn lần nào cũng cùng Mạnh Lễ đi đến bệnh viện thăm khám, đây không phải là những chuyện yêu nhau rồi mới làm sao?
Ông cảm thấy có lẽ là Liễu Nhứ nổi cáu với Mạnh Lễ, cãi nhau đòi chia tay nên cô mới không thừa nhận bản thân là bạn gái Mạnh Lễ.
Cặp đôi trẻ tuổi thời nay, lúc cãi nhau chẳng phải đều như này sao, nhìn nhiều rồi sẽ chẳng thấy lạ nữa.
Bác sĩ nói mà ý tứ sâu xa: “Vị tiểu thư này, nếu như cô hi vọng anh Mạnh đây có thể sớm ngày khôi phục sức khỏe, tôi kiến nghị cô phải tích cực phối hợp trị liệu với anh ấy, giúp anh ấy xóa đi ám ảnh còn lưu lại trong lòng của ngày hôm đó. Bệnh này của anh Mạnh nếu như còn kéo dài, thời gian càng lâu, bệnh tình sẽ càng phức tạp, dễ dàng gây ra những chứng bệnh khác cho cơ thể.”