Sau khi say rượu

 
Chương 55: Quá khứ đã qua
Đối với một cô gái bình thường như Liễu Nhứ, cô chẳng có quan hệ gì với người xuất sắc như Tiêu Bạch cả.
Có lẽ ông trời đã ưu ái cô, lại có thể cho cô có cơ hội quen biết nam thần.
Ba năm trước, vào một buổi chiều u ám.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc đó, Liễu Nhứ đang đọc sách trong một phòng học trống ở khu A đại học S.
Hôm nay là thứ sáu, sắp đến ngày nghỉ, buổi chiều rất nhiều lớp không có tiết học, so với trước đây người học ít hơn rất nhiều.
Thời tiết hôm nay không tốt, đọc được nửa chừng thì trời đổ mưa to, nhưng không sao, Liễu Nhứ ra ngoài đều nhớ mang ô, không cần lo lắng.
Đến giờ ăn tối, Liễu Nhứ thu dọn sách vở xuống nhà ăn ăn tối.
Vừa bước ra khỏi phòng học, cô nhìn thấy một sinh viên nam cao lớn đang đứng trước cửa lớp, sinh viên nam ấy mặc sơ mi trắng và quần tây đen, dáng người cao gầy, lưng thẳng như trúc, đúng là cảnh đẹp ý vui.
Hơn nữa, trông bóng lưng này rất quen thuộc.
Sinh viên nam hơi nghiêng đầu, cuối cùng Liễu Nhứ cũng thấy một nửa khuôn mặt đẹp trai của anh ta.
Hơi thở của cô chậm lại, tim của cô như lỡ một nhịp.
Là…
Tiêu Bạch.
Trời vẫn mưa nặng hạt, từng hạt mưa to rơi lộp độp xuống đất tạo thành những vũng nước.
Ánh mắt của Liễu Nhứ dừng lại trên tay Tiêu Bạch.
Hai bàn tay trắng nõn mảnh khảnh buông thõng, không có chiếc ô nào trong tay.
Cô nghĩ, chắc anh ta bị mắc mưa.
Tiêu Bạch nhìn mưa rơi không ngừng, khẽ cau mày, mưa thật không đúng lúc, lát nữa anh ta còn phải đến tòa nhà tổng hợp tham gia hội nghị.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ta nhìn xuống đồng hồ, mày càng nhíu chặt hơn.
Anh ta duỗi đôi chân thon dài ra, ngón chân vừa chạm đất thì lập tức rụt chân lại.
Liễu Nhứ nắm chặt chiếc ô trong tay, lén nhìn chằm chằm Tiêu Bạch, nhìn bộ dạng đó xem ra đang rất vội vàng.
Cô cắn môi, do dự một lúc, mạnh dạn tiến lên một bước, đưa ô ra lắp bắp nói: “Bạn…bạn học, cậu có vội không? Tôi có hai cái ô, có thể cho cậu mượn một cái.”
Nghe thấy tiếng động, Tiêu Bạch quay đầu lại, thứ đầu tiên đập vào mắt anh ta chính là chiếc ô, ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng bởi vì lo lắng thẹn thùng.
Tiêu Bạch thật sự đang rất vội, anh ta cần một chiếc ô có thể che mưa gió cho mình.
Anh ta do dự một chút, sau đó vươn tay nhận lấy chiếc ô mà Liễu Nhứ đưa cho, lễ phép nói: “Cảm ơn bạn học, chiều mai tôi sẽ mang chiếc ô này trả lại cho cậu.”
Nói xong, Tiêu Bạch mở ô, xoay người lao vào màn mưa lớn.
Liễu Nhứ nhìn bóng lưng mảnh khảnh của chàng trai chạy trong mưa, tim không ngừng đập mạnh.
Vừa rồi cô thật sự đã nói chuyện với Tiêu Bạch, giọng nói của anh ta thực sự rất dễ chịu, trầm ấm lại dịu dàng lễ độ, không lạnh lùng như trong truyền thuyết nói.
Mặc dù thường ngày nhìn anh ta lạnh như băng, nhưng thật ra, khi tiếp xúc gần sẽ mang lại cho người ta cảm giác rất ấm áp.
Sau khi đứng đó một lúc, kìm nén sự phấn khích, Liễu Nhứ nhìn lên bầu trời.
Trời vẫn còn mưa, bầu trời vẫn âm u.
Có vẻ như trong chốc lát cơn mưa này sẽ không tạnh.
Tối nay cô còn phải tham gia hoạt động ở câu lạc bộ nên không thể ở đây lâu được.
Liễu Nhứ hít một hơi thật sâu, giơ một cánh tay lên che đầu, bất chấp cơn mưa tầm tã, cô lao thẳng vào màn mưa.
Vừa rồi cô nói dối.
Cô chỉ có một chiếc ô, không có chiếc ô thứ hai nào cả.
Cô sợ Tiêu Bạch không nhận ô của mình nên đã có nói dối rằng mình có hai cái ô.
Liễu Nhứ bất chấp cơn mưa lớn lao về phía trước, vòng qua tòa nhà giảng dạy B, rẽ phải, chạy qua tòa nhà tổng hợp, chạy về phía ký túc xá.
Ở phía bên tay phải của tòa nhà tổng hợp, một sinh viên cao lớn vừa cất chiếc ô của mình.
Anh ta đứng đó, nhìn cô gái ướt sũng vì mưa đang chạy điên cuồng dưới mưa mà ngẩn người.
Bóng dáng đó rất quen…
Hình như là sinh viên nữ vừa cho anh ta mượn ô.
Tiêu Bạch cúi đầu nhìn chiếc ô trong tay đang nhỏ nước, sau đó ngước mắt nhìn bóng dáng gầy gò đang chạy trong mưa, nắm tay lại, siết chặt chiếc ô.
Chà, bạn học nữ vừa rồi là một cô nhóc lừa đảo.
Một cô nhóc lừa đảo đáng yêu.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui