Tuy nhiên, lời nói sau đó của Tiêu Bạch đã đánh vỡ ảo tưởng của cô.
"Cậu muốn ăn gì? Để cảm ơn cậu cho tôi mượn ô, tôi muốn mời cậu một bữa, cậu ăn gì cứ gọi tùy thích." Tiêu Bạch đẩy thực đơn đến trước mặt Liễu Nhứ, nhẹ giọng nói.
Nghe tin cô được mời ăn tối vì để trả ơn, bong bóng màu hồng trong lòng Liễu Nhứ lập tức vỡ tan.
Cô thất vọng liếc nhìn thực đơn, gọi món mà cô còn thích ăn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi ăn xong trời vẫn chưa ngừng mưa.
Chỉ có một chiếc ô, Tiêu Bạch phải đưa Liễu Nhứ trở lại ký túc xá, rồi mới trở về ký túc xá của chính mình.
Hai người song song đi trong mưa, chậm rãi đi về phía trước, thân thể cách nhau rất gần, khuỷu tay thỉnh thoảng sẽ chạm vào nhau.
Trái tim của Liễu Nhứ đập điên cuồng, cô ngước mắt lên lén lút nhìn Tiêu Bạch.
Vẻ mặt anh ta vẫn bình tĩnh, không có chút thay đổi nào.
Đường từ cổng trường đến ký túc xá không xa, chỉ mất vài phút đi bộ là đến ký túc xá.
Sau khi Liễu Nhứ cảm ơn, Tiêu Bạch xoay người rời đi mà không nói lời tạm biệt với Liễu Nhứ.
Ngoài việc có thể nhìn thấy Tiêu Bạch trong thư viện mỗi ngày, mối quan hệ giữa hai người dường như vẫn giống như trước khi họ quen biết nhau.
Tiêu Bạch vẫn là Tiêu bạch, anh ta vẫn lạnh nhạt và xa cách, cũng sẽ không chào hỏi Liễu Nhứ.
Sau khi cùng nhau đọc sách trong thư viện trong hai tuần, Liễu Nhứ cảm thấy cô và Tiêu Bạch cũng có thể coi là nửa cái bạn bè.
Đương nhiên, tất cả đều là chính cô cảm thấy.
Liệu Tiêu Bạch có nghĩ như vậy hay không thì không biết.
Liễu Nhứ tin rằng bạn bè có thể chia sẻ thức ăn với nhau, vì vậy cô đã tự làm những bánh quy sở trường của riêng cô và mang chúng đến thư viện cho Tiêu Bạch.
Thư viện rất yên tĩnh, Liễu Nhứ cũng không dám lên tiếng quấy rầy mọi người.
Cô viết chữ lên tờ giấy rồi đẩy nhẹ đến trước mặt Tiêu Bạch: “Đàn anh, tôi làm bánh quy, cậu có muốn ăn một miếng không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Bạch liếc tờ giấy được đưa tới, lại nhìn bánh quy bị đẩy đến, không nói gì, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Thấy Tiêu Bạch phớt lờ mình, Liễu Nhứ lập tức cảm thấy nản lòng.
Là do cô suy nghĩ nhiều, trong mắt Tiêu Bạch cô vẫn là người xa lạ, sao anh ta có thể đồng ý ăn đồ cô làm.
Tâm trạng Liễu Nhứ không tốt, cũng không có hứng thú đọc sách, đọc một lát liền buồn ngủ, kiên trì được một lúc liền ngủ gật trên bàn.
Một giờ sau, chuông tan học vang lên, Liễu Nhứ dụi đôi mắt ngái ngủ, ngẩng đầu lên.
Cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, khi cầm lấy hộp đựng bánh quy, cô đột nhiên kinh ngạc.
Một hộp đầy bánh quy ban đầu, giờ chỉ còn lại một nửa.
Liễu Nhứ ngước mắt nhìn Tiêu Bạch đang kéo khóa cặp sách, thấy bên khóe miệng anh ta còn sót lại một ít vụn bánh quy, cô lập tức mỉm cười cong mắt.
Tiêu Bạch ăn bánh quy cô làm.
Nhiều ngày trôi qua, hai người tiếp tục đọc sách trong thư viện, Tiêu Bạch vẫn lạnh lùng, không phản ứng Liễu Nhứ.
Nhưng anh ta sẽ ăn đồ ăn vặt, bánh quy, trái cây,... do Liễu Nhứ mang đến.
Sau giờ học, sẽ cố ý đi chậm, chờ Liễu Nhứ phía sau đuổi kịp.
Khi trời mưa, sẽ chờ đi chung với Liễu Nhứ.
Anh ta không bao giờ mang ô vì Liễu Nhứ sẽ mang theo.
Mối quan hệ giữa hai người dường như trong vô thức quen thuộc hơn nhiều, nhưng Tiêu Bạch vẫn không biểu hiện ra sự nhiệt tình với Liễu Nhứ.
Cho đến ngày đó-
Hôm nay, sau khi tan học buổi chiều, Tiêu Bạch như thu dọn cặp sách như thường lệ.
Liễu Nhứ thu dọn đồ đạc, rời đi cùng với anh ta.
Dáng người Tiêu Bạch cao, chân dài, bước chân lớn, anh ta đi được một lúc, phát hiện người hầu thường ngày dường như vẫn chưa đuổi kịp.
Phía sau còn phát ra tiếng động ồn ào, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Anh ta quay đầu nhìn, chỉ thấy một đám người đang tụ tập ở phía sau cách mười mét.
Liễu Nhứ bị một chàng trai vẻ mặt bình thường chặn lại ở giữa đường, chàng trai ôm một bó hoa hồng lớn trên tay, tỏ tình với cô: "Đàn em, anh thích em, làm bạn gái anh đi."
Liễu Nhứ lắc đầu, sợ hãi lùi về phía sau: "Đàn anh, em... Em... Em có người mình thích rồi."
Chàng trai này là đàn anh cùng câu lạc bộ với Liễu Nhứ, bởi vì công việc trong câu lạc bộ nên hai người thường xuyên tiếp xúc, bọn họ cùng nhau đi ăn liên hoan câu lạc bộ vài lần.
Đàn anh quan tâm đến Liễu Nhứ, ngày thường sẽ tặng một ít quà cho Liễu Nhứ, nhưng Liễu Nhứ không nhận, trả lại tất cả.
Biết đàn anh có hứng thú với cô, Liễu Nhứ cũng lịch sự từ chối.
Vốn tưởng rằng hai người có thể tiếp tục làm bạn bè bình thường, không ngờ đàn anh đột nhiên tỏ tình.
Điều này khiến Liễu Nhứ kinh ngạc, trong phút chốc không biết nên ứng phó như thế nào.
Đàn anh làm lơ lời từ chối của Liễu Nhứ, đi lên phía trước, cười khẽ nói: "Đàn em, em không phải ngại, anh thực sự rất thích em, em đồng ý đi."
Những người xung quanh dường như không nghe thấy lời từ chối của Liễu Nhứ, họ không ngừng la hét, không ngừng kêu: "Đồng ý, đồng ý."
Tiếng ồn ào từ xung quanh giống như một con dao sắc bén ập vào mặt, buộc Liễu Nhứ càng ngày càng lùi về sau, người cô đều dán vào tường.