Sau khi say rượu

 
Chương 7: Anh lại cứng rồi
Đột nhiên bị một người phụ nữ xa lạ ôm lấy, cơ thể Mạnh Lễ cứng đờ, lông mày kiếm khẽ nhíu lại, làn da dưới lớp quần áo nổi lên từng mảng da gà.
Bệnh sạch sẽ của anh lại phát tác.
Mạnh Lễ kìm nén cảm giác khó chịu trong người, nheo mắt nhìn đỉnh đầu đen nhánh của Liễu Nhứ, trầm giọng quát: “Buông ra!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Huhu…anh Mạnh…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Nhứ nhăn lại, âm thầm nhéo đùi của chính mình, mới có thể nặn ra vài giọt nước từ trong hốc mắt.
Cô ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt ướt át, đáng thương nhìn Mạnh Lễ: “Anh Mạnh, nhà tôi có già có trẻ, tất cả đều do một mình tôi nuôi, nếu tôi vào cục cảnh sát, mất đi công việc này, mọi người trong nhà sẽ đói chết mất, xin hãy nể tình tôi phạm tội lần đầu, cho tôi một cơ hội để hối cải đi, sau này tôi nhất định sẽ làm người tốt, không bao giờ làm điều gì sai trái nữa.”
Lông mày Mạnh Lễ ngày càng nhíu sâu, những đường gân xanh trên thái dương khẽ giật, rõ ràng là đã đến cực hạn nhẫn nại của anh.

Anh lắc lắc cẳng chân, khẽ quát: “Người đàn bà điên này, tôi bảo cô buông ra, cô không nghe thấy sao?”
“Không buông, trừ phi anh phải hứa với tôi là không lập án.” Cô ôm chặt lấy bắp đùi của Mạnh Lễ, sống chết không chịu buông ra.
Hai cánh tay buông thõng bên hông của Mạnh Lễ nắm chặt thành nắm đấm, xương cốt kêu răng rắc, anh hít sâu một hơi, kìm nén cảm giác muốn ném Liễu Nhứ xuống đất, kéo người phụ nữ đang treo trên đùi mình, chậm rãi đi về phía cánh cửa.
Liễu Nhứ nhận thức được rằng Mạnh Lễ lại muốn ném cô ra ngoài, vội vàng vươn một tay nắm lấy chân bàn, một tay ôm chặt lấy chân Mạnh Lễ, kéo theo hướng ngược lại.
Thế là cả hai giằng co qua lại như đang chơi kéo co.
Trong quá trình giằng co, Liễu Nhứ ôm lấy đùi Mạnh Lễ đẩy tới đẩy lui, cái đầu nhỏ của cô dán vào bắp đùi người đàn ông, theo động tác mà cọ xát lên xuống.
Nhiều lần cô vô tình cọ trúng vật đang ngủ say dưới đũng quần Mạnh Lễ.
Nhưng dường như cô không để ý, vẫn ôm chặt đùi Mạnh Lễ không chịu buông ra, đau khổ cầu xin: “Huhu…Anh Mạnh, xin hãy cho tôi thêm cơ hội nữa.”
Mạnh Lễ tức đến xanh mặt, hai bên thái dương nổi gân xanh, nhảy lên thình thịch, người đàn bà điên này sao có thể không cần mặt mũi như vậy chứ, không hề có chút rụt rè nào của con gái cả.
“Cô cái người đàn bà điên này, thật không…” Đang định lớn tiếng tức giận mắng chửi, cơ thể Mạnh Lễ cứng đờ, bỗng nhiên giật mình.
Anh cảm thấy bộ phận sinh dục mềm mại của mình đang run rẩy dưới sự cọ xát của người phụ nữ, sau đó nổi lên phản ứng.
Anh sững người, muốn sờ xem vật dưới đũng quần có thật sự phản ứng hay không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh bất động, Liễu Nhứ cũng bất động.
Liễu Nhứ đã quá mệt mỏi, cô muốn nghỉ một chút, nếu Mạnh Lễ kéo cô ra ngoài, cô sẽ dùng hết sức kéo anh trở lại.
Liễu Nhứ không dụi đầu vào chân Mạnh Lễ nữa, vật dưới quần không còn chịu kích thích nữa, phản ứng cũng bỗng nhiên biến mất.

Mạnh Lễ tự hỏi có phải lúc nãy là ảo giác của mình không.
Để xác minh, anh không còn cách nào khác ngoài việc kéo Liễu Nhứ đến cánh cửa một lần nữa.
Liễu Nhứ lo lắng, ôm chặt lấy đùi của Mạnh Lễ ở trong phòng, trong quá trình giằng co, đầu của cô lại cọ vào bộ phận bên dưới của người đàn ông.
Ở tư thế và góc độ ấy, đôi môi đỏ tươi mềm mại của cô hôn lên chỗ đó của người đàn ông qua lớp quần tây mỏng.
Cơ thể Mạnh Lễ cứng đờ, bụng dưới căng chặt, trong cơ thể bỗng nhiên dâng lên cảm giác nóng rực, có thể cảm nhận được bộ phận sinh dục của mình đang chậm rãi to lên.
Cương rồi.
Anh thế mà lại cương rồi.
Mạnh Lễ có chút kinh ngạc thích thú khi thấy phản ứng của vật dưới thân mình, nhưng anh còn chưa kịp hưởng thụ sự cọ xát của người phụ nữ thì.
“Rầm” một tiếng, Liễu Nhứ vốn đang bám trên người anh, đột nhiên bỗng ngã xuống đất.
Sắc mặt Liễu Nhứ tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, bất động nằm dưới đất.
Mạnh Lễ hoang mang nhìn Liễu Nhứ nằm trên mặt đất, không biết vì sao cô lại như vậy.

“Này…này…cô sao vậy?” Mạnh Lễ dùng chân đá nhẹ vào người Liễu Nhứ, gọi cô vài tiếng, cô cũng không đáp lại.
Tại sao lại đột nhiên ngất xỉu?
Mạnh Lễ kinh ngạc ngồi xổm xuống, dùng bàn tay vỗ vỗ khuôn mặt tái nhợt của Liễu Nhứ, tiếp tục kêu: “Này… người đàn bà điên, không phải cô chết rồi chứ?”
Vỗ nhẹ vài cái, sau một lúc lâu,
Liễu Nhứ từ từ mở mắt ra, cô mơ hồ nhìn người đàn ông phía trên, giọng điệu thều thào nói: “Anh Mạnh, tôi đói quá, bởi vì hôm nay đợi anh, cả ngày tôi vẫn chưa ăn gì. Anh có thể cho tôi chút đồ ăn được không?”
Người phụ nữ nằm trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ, dáng vẻ trông như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở vậy.
Mạnh Lễ có chút không đành lòng, xoay người lấy hộp sữa bò trên bàn, đưa cho Liễu Nhứ: “Đây, cho cô.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận