Bác sĩ khai thuốc uống và thuốc bôi bên ngoài cho Liễu Nhứ, thân dưới của cô đã rách và nhiễm trùng, ở bệnh viện truyền dịch cả một ngày.
Mạnh Lễ ở cùng Liễu Nhứ cả ngày, anh mang theo máy tính xách tay của mình tới, hầu hết thời gian là gõ bàn phím máy tính, có vẻ là đang làm việc.
Tuy anh không ngồi bên giường chăm sóc Liễu Nhứ, nhưng Liễu Nhứ khát, anh sẽ rót nước cho cô, Liễu Nhứ đói, anh sẽ mua cơm cho Liễu Nhứ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Liễu Nhứ nằm ở trên giường nhìn người đàn ông chuyên tâm gõ bàn phím ở cách đó không xa, trong lòng hơi hoài nghi, hai ngày nay hình như tính cách của anh Mạnh dịu dàng hơn rất nhiều.
Hai ngày nay anh vẫn luôn kiên nhẫn chăm sóc cô, không ghét bỏ cô, cũng không lạnh lùng với cô.
Đổi thành trước đây, anh chắc chắn sẽ chê cô phiền phức, chê cô ngốc, chê cô nhiều chuyện, còn sẽ châm chọc cô.
Lúc ăn cơm trưa, anh thấy cô ăn xong rồi vẫn có vẻ chưa thỏa mãn, cho rằng cô chưa no, nói nếu còn đói, anh sẽ đi mua thêm về.
Khi đó Liễu Nhứ kinh ngạc nhìn Mạnh Lễ, có chút khó tin.
Người này là anh Mạnh sao? Chẳng lẽ là bị người khác nhập rồi.
Trước kia anh còn ghét bỏ cô ăn quá nhiều đấy, bây giờ còn hỏi cô có muốn ăn thêm không.
Đúng là gặp quỷ rồi!
Nhưng, nghĩ lại thì, là do anh hại cô bị thương, anh chăm sóc cô không phải là chuyện nên làm sao?
Tính cách tốt hai hôm nay của anh, có lẽ là trong lòng thấy áy náy.
Nghĩ vậy, Liễu Nhứ lập tức cảm thấy bình thường, cũng không quá để tâm tới biểu hiện khác lạ của người đàn ông nữa.
Ở bệnh viện truyền nước cả một ngày, lúc trời tối, Liễu Nhứ đã xuất viện.
Hai ngày này hành động bất tiện, cô chỉ đành ở trong nhà Mạnh Lễ, thuận tiện cho Mạnh Lễ chăm sóc cô.
Buổi tối, sau khi tắm xong.
Mạnh Lễ bôi thuốc cho Liễu Nhứ, Liễu Nhứ nằm ở trên giường, để lộ ra phần thân dưới, bởi vì vẫn hơi đau, khi ngón tay của người đàn ông trượt trong âm đạo, cô khẽ rên, như mèo động dục vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi mắt Mạnh Lễ tối sầm, hô hấp trở nên nặng nề hơn.
Liễu Nhứ cảm thấy tư thế dạng rộng hai chân ở trước mặt người đàn ông này rất khiếm nhã, cô hơi xấu hổ, lập tức trở mình, cánh tay cũng đổi vị trí theo.
Trùng hợp, bàn tay đột nhiên sờ vào một thứ nửa cứng nửa mềm, thậm chí cô còn khép ngón tay lại bóp thứ thịt mềm kia một cái, sau đó, Liễu Nhứ kinh ngạc trợn to hai mắt.
Cô quay đầu nhìn vị trí nhô lên ở đũng quần của người đàn ông, hô lớn: “Anh Mạnh, dương vật của anh cương rồi.”
Lần này cô không hề câu dẫn anh, cũng không trêu ghẹo anh, là tự anh cương lên đó.
Động tác bôi thuốc của Mạnh Lễ hơi ngừng lại, anh giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục bôi thuốc.
Liễu Nhứ thấy người đàn ông phớt lờ mình, thì lại nắm lấy dượng vật của người đành ông bóp một cái: “Anh Mạnh, dương vật của anh thật sự cương rồi.”
Sau khi cô bóp như vậy, thứ dưới hông Mạnh Lễ lập tức phồng lên, đẩy chiếc quần âu mỏng lên cao.
Mạnh Lễ hơi xấu hổ, anh gạt bàn tay nhỏ của Liễu Nhứ ra, kéo chân che dương vật cương lên của mình lại, có phần giấu đầu hở đuôi: “Đừng chọc lửa, trời không còn sớm nữa, bôi thuốc cho cô xong, tôi còn phải đi tắm rửa.”
“Ồ.” Liễu Nhứ hậm hực thu tay lại.
Buổi tối lúc ngủ, Liễu Nhứ và Mạnh Lễ cùng ngủ trên một cái giường.
Nhưng, hai người một người chiếm một nửa cái giường, một phía đông, một phía tây, ở giữa còn có một khoảng cách rất xa.
Đây là trạng thái trước khi ngủ.
Nhưng lúc tỉnh lại vào hôm sau, Liễu Nhứ phát hiện không biết tại sao mình lại nằm trong lòng Mạnh Lễ, ôm chặt lấy anh.
Cô đang định hỏi đây là đã xảy ra chuyện gì vậy, thì Mạnh Lễ lạnh nhạt nói, là tự cô nửa đêm lăn tới ôm anh.
Liễu Nhứ cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra vào tối hôm qua, đoạn phim liên quan tới việc cô lăn vào lòng người đàn ông cô chẳng có chút ấn tượng nào.
Nhưng Mạnh Lễ cứ khăng khăng nói là tự cô lăn tới.
Liễu Nhứ không tìm được chứng cứ phản bác, chỉ đành mặc nhận.
Liễu Nhứ vùng vẫy muốn rời khỏi vòng tay Mạnh Lễ, vừa giãy hai cái, cô cảm thấy trong chăn, có cây gậy cứng rắn đang đâm vào mông mình.
Đưa tay sờ xuống dưới, cô lập tức kinh ngạc kêu lên: “Anh Mạnh, dương vật của anh lại cương rồi.”
Mạnh Lễ cứng người, im lặng.
Liễu Nhứ nắm lấy cây gậy thịt cứng rắn của người đàn ông bóp một cái, kinh ngạc vui mừng nói: “Anh Mạnh, có phải bệnh của anh khỏi rồi không?”
Khỏi rồi không?
Ánh mắt Mạnh Lễ hơi tránh né, lập tức phản bác: “Không có, vẫn chưa khỏi.”
Dứt lời, anh đẩy bàn tay của cô ra, vội vàng xuống giường.
Khỏi hay chưa, Mạnh Lễ không chắc, nhưng đối với sự đụng chạm của Liễu Nhứ, phản ứng của thân thể anh sẽ càng nhạy cảm hơn.
Cách lúc khỏi bệnh càng ngày càng gần hơn rồi.