Chương 9: Đến bệnh viện kiểm tra
Mạnh Lễ nhận hợp đồng, cầm lấy cây bút ở bên cạnh, ký tên của mình một cách lưu loát.
Hai bản hợp đồng, mỗi bên giữ một bản.
Cuối cùng cũng đã làm xong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Liễu Nhứ nhét hợp đồng vào trong túi xách, mừng thầm, cô không bị kết án nữa, sau này vẫn là một cô gái trong sạch.
Mạnh Lễ liếc nhìn lịch treo trên tường, nói: “Mai là cuối tuần, cô có rảnh không? Nếu rảnh, thì cùng tôi đến bệnh viện kiểm tra một lần.”
Cuối tuần Liễu Nhứ không cần đi làm, cô gật đầu: “Có, có, khi nào anh Mạnh chuẩn bị xuất phát, thì thông báo cho tôi một tiếng, tôi sẽ tới ngay.”
Lúc quay người chuẩn bị rời đi, Liễu Nhứ đột nhiên nhớ ra, mình vẫn chưa có phương thức liên lạc của Mạnh Lễ.
Cô lấy điện thoại ra, mở Wechat: “Anh Mạnh, chúng ta thêm Wechat đi, để sau này tiện liên lạc, bàn về việc bồi thường chi phí điều trị.”
Mạnh Lễ nghe vậy lấy điện thoại ra, mở mã QR Wechat cho Liễu Nhứ quét.
Sau khi làm xong, hai bên đã trở thành bạn Wechat.
Avatar Wechat của Mạnh Lễ là một bức ảnh màu trắng, trên ảnh không có gì cả.
Tên Wechat của anh cũng rất đơn giản, chỉ có một chấm đen nhỏ “.”.
Động thái trong vòng bạn bè rất ít, tấm ảnh đăng lên gần nhất trong vòng bạn bè còn là vào tháng sáu năm ngoái, trên ảnh chỉ có một bóng lưng cao lớn.
Không có dòng cap nào, không có gì cả.
Liễu Nhứ thầm tặc lưỡi, kiểu lạnh lùng cao lãnh này của anh Mạnh, rất giống với Tiêu Bạch.
Có lẽ phần lớn người đàn ông có dáng vẻ cao lớn đẹp trai đều có tính cách như vậy, cũng khó trách sau khi cô say lại nhận nhầm người.
Sau khi lưu lại Wechat và số điện thoại của nhau, Liễu Nhứ quay về nhà.
Mười giờ tối, Liễu Nhứ nằm ở trên giường đắp mặt nạ, điện thoại “Đinh đong” một tiếng, tiếng nhắc nhở vang lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Liễu Nhứ mở điện thoại ra nhìn, phát hiện là Mạnh Lễ gửi tin nhắn Wechat cho cô: “Tám rưỡi sáng mai, gặp ở khu A dưới hầm để xe.”
Liễu Nhứ trả lời một câu: “Được, anh Mạnh yên tâm, sáng mai tôi sẽ tới đúng giờ.”
Sau đó là một khoảng trầm mặc, Mạnh Lễ đến cả một dấu chấm câu cũng không trả lời.
Liễu Nhứ bĩu môi, ném điện thoại sang một bên.
Sáng ngày hôm sau, tám giờ hai mươi lăm phút, Liễu Nhứ mang theo trứng gà cuộn hành băm do mình làm, đi xuống hầm để xe.
Lúc này, Mạnh Lễ đã ngồi ở trong xe, liếc thấy bóng dáng của Liễu Nhứ, anh bật hai đèn lên, nhấn còi.
“Bíp bíp...”
Liễu Nhứ nghe tiếng quay đầu nhìn, thì thấy gần đó có một cái xe con dáng khí động màu đen, cô nhìn thấy gò má quen thuộc và tuấn tú của Mạnh Lễ qua cửa kính xe chưa đóng.
Liễu Nhứ vội vàng chạy tới, kéo cửa xe bên ghế phụ ra, trực tiếp ngồi xuống.
Sau khi thắt dây an toàn xong, cô giơ thức ăn thơm phức trong túi giấy dầu lên nói:
“Anh Mạnh, anh ăn sáng chưa? Đây là trứng cuộn hành băm tôi làm, anh muốn ăn không?”
Mạnh Lễ vừa khởi động xe vừa nhíu mày, anh liếc mắt nhìn Liễu Nhứ, trầm giọng nói: “Cô định ăn đồ có mùi vị nồng như vậy ở trên xe của tôi?”
Liễu Nhứ đã cắn một miếng trứng gà cuộn hành băm chợt khựng lại, cô phồng quai hàm, cẩn thận nói: “Không được?”
Vẻ mặt Mạnh Lễ u ám, anh quay đầu nhìn cô, mày kiếm nhíu chặt, lạnh lùng hỏi ngược lại: “Cô nói xem?”
Liễu Nhứ lập tức cảm nhận được áp suất thấp tản ra từ quanh người đàn ông ở bên cạnh, lạnh tới mức cô run cầm cập, cô lúng túng nói: “Anh… Anh Mạnh, hay là anh dừng xe trước, tôi xuống ăn xong rồi lên.”
Mạnh Lễ nghe vậy thì dừng xe lại, tay của Liễu Nhứ vừa chạm vào tay cầm cửa xe, phía sau chợt truyền tới một tiếng còi dồn dập.
“Bíp bíp bíp...”
Nơi này, vừa hay là thời gian người ở tiểu khu đi làm buổi sáng.
Mạnh Lễ quay đầu nhìn, phát hiện phía sau có vài chiếc xe muốn ra ngoài.
Anh gọi Liễu Nhứ lại: “Bỏ đi, cô đừng xuống nữa.”
“Ồ.”
Liễu Nhứ chỉ đình ngoan ngoãn ngồi lại, cô sợ Mạnh Lễ tức giận, cầm trứng gà cuộn hành băm còn nóng hổi, nhưng không dám ăn nữa.
Xe rời khỏi hầm để xe, chạy tới bệnh viện ở trung tâm thành phố với tốc độ ổn định.
Cảnh vật trên đường đi vụt qua, mười phút sau, bụng Liễu Nhứ đột nhiên vang lên tiếng “Ùng ục”.
Cô xoa cái bụng đói tới mức bẹp dí, đáng thương nhìn Mạnh Lễ: “Anh Mạnh, tôi chưa ăn sáng, đói bụng lắm, có thể ăn trứng cuộn hành băm không?”