Tối nay trời đổ mưa to rửa sạch Hoàng thành, hệt như cái ngày cung biến ấy.
Mộ Tương đứng trước cửa sổ, ngắm khóm hoa bị nước mưa va đập đến ủ rũ ở bên ngoài, im lặng không nói gì.
Màn đêm sâu thăm thẳm, chỉ có một mình ngọn nến cháy sáng, khí lạnh len lỏi theo da thịt thấm vào tận xương tủy.
“Bệ hạ, đã đến lúc nghỉ ngơi rồi.” Thượng Hỉ kính cẩn khuyên nhủ
Mộ Tương gật gật đầu rồi trở lại trước giường.
Cung nữ rũ mắt giúp hắn cởi qu4n áo, sau đó quy củ lui ra.
Hắn đột nhiên hô: “Thượng Hỉ.”
Thượng Hỉ sửng sốt: “Nô tài ở đây.”
Mộ Tương: “Nếu cô nhớ rõ không nhầm thì năm nay ngươi hai mươi ba nhỉ?”
Thượng Hỉ: “… Dạ đúng.”
Mộ Tương như có điều ám chỉ, nói: “Nếu là nam nhi bình thường, sợ rằng đã sớm có thê thiếp vây quanh, nhi nữ song toàn rồi.”
Thượng Hỉ có khuôn mặt ưa nhìn, vẻ ngoài khôi ngô, nếu sinh ra trong một gia đình khá giả, gã hẳn sẽ là một thiếu niên lang ôn nhuận như ngọc.
“…” Thượng Hỉ không biết trong hồ lô của Mộ Tương muốn bán thuốc gì, đành phải cân nhắc trả lời, “Trước khi gặp bệ hạ, nô tài cũng từng rất ao ước, nhưng bây giờ có thể hầu hạ bệ hạ đã là phúc phận lớn nhất của nô tài.”
Mộ Tương nằm nghiêng trên giường, cách Thượng Hỉ một bức bình phong mỏng: “Ngươi thật sự cảm thấy hầu hạ ta là phúc phận à?”
“Bệ hạ nhân từ, có thể ở bên hầu hạ ngài tất nhiên là phúc phận của nô tài…”
Trong mắt Mộ Tương lóe lên ánh sáng kỳ quái, hắn không ngờ người đầu tiên nói hắn nhân từ sẽ là một nô tài.
Thượng Hỉ hơi dừng lại rồi mới tiếp tục: “Huống chi nếu không có bệ hạ, e là không biết bây giờ nô tài đang thoi thóp ở cái cống ngầm nào nữa.”
Đừng nhìn hiện tại Thượng Hỉ suốt ngày mang vẻ nhún nhường dễ bảo, nhưng Mộ Tương ngầm hiểu rõ, thật ra bọn họ là cùng một loại người.
Vào lần đầu tiên gặp mặt, Thượng Hỉ còn chưa phải là thái giám bên cạnh Mộ Hoài Hà, chẳng qua chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, ai cũng có thể giẫm một chân lên mặt gã.
Hôm ấy Mộ Tương đúng lúc gặp gã bị người khác chặn lại và khinh nhục sau núi giả, hắn dùng chút mưu mẹo nhỏ cứu gã.
Lý do cứu gã cũng không phải vì thấy gã đáng thương, mà là vì sự im lặng và tàn nhẫn ẩn sâu đằng sau mặt mày gã khi gã bị làm nhục.
Kế đó hai người ít giao tiếp, nhưng Mộ Tương vẫn thường xuyên nghe được các tin đồn.
Tổng quản thái giám lúc bấy giờ nhận một đứa con nuôi, cực kỳ sủng ái, còn đặt tên đối phương là Thượng Hỉ theo họ của mình.
Sau đó nữa, khi Mộ Tương đã bắt đầu kế hoạch muốn thay đổi triều cục thì nghe nói tiền tổng quản thái giám đã mất, đứa con nuôi Thượng Hỉ được Hoàng đế tin tưởng, thành công thăng chức lên tổng quản thái giám mới.
Chuyện về sau thuận lý thành chương.
Mặc dù tiên đế Mộ Hoài Hà đối xử với Thượng Hỉ không tồi, song gã vẫn không lưu tình mà ra tay hạ độc mạn tính suốt hai tháng cho tiên đế, vì ân cứu mạng tiện tay của Mộ Tương lúc trước.
“Ngươi tiến cung bằng cách nào?”
“Nô tài có gia cảnh bần hàn, phụ thân mất sớm, mẫu thân bệnh nặng, năm ấy đệ đệ mới 6 tuổi …”
Đều là bất đắc dĩ mà thôi.
Ai không muốn có thứ kia giống nam nhân bình thường, có thể cưới vợ sinh con kéo dài hương khói cho gia tộc, khi già thì con cháu đầy cả sảnh đường chứ?
Nhưng loại người như gã, sinh ra đã được định sẵn vận mệnh.
Nếu không phải Thượng Hỉ đủ tàn nhẫn, chưa chắc đã có thể sống sót giữa Hoàng thành ăn thịt người này.
Không ai sẽ đối xử với một hoạn quan như một con người thực sự.
Với những chủ tử cao cao tại thượng, bọn họ chẳng qua chỉ là đám kiến trên đất, rảnh rang không có việc gì thì chơi đùa cho vui, dẫu bóp ch3t một con vẫn sẽ có con tiếp theo thay thế.
Mộ Tương cũng không hỏi Thượng Hỉ xem mẫu thân gã hiện giờ thế nào, đột nhiên nói sang chuyện khác: “Một mình ngươi ở trong cung có cảm thấy cô tịch không?”
“Nô tài hầu hạ bên cạnh bệ hạ, đó là……”
Mộ Tương cắt ngang gã: “Đừng nói những lời khách sáo này nữa.
Cô chỉ hỏi ngươi, muốn tìm ai đó bầu bạn không?”
Thượng Hỉ hoàn toàn đoán không ra rốt cuộc tân hoàng đang nghĩ gì.
Gã vội vàng quỳ rạp trên đất: “Nô tài không dám có suy nghĩ xằng bậy như thế!”
Mộ Tương không lên tiếng, hồi lâu sau mới nói: “Tắt đèn đi.”
“Dạ…”
Mộ Tương nằm trên giường, tuy là mùa hạ nhưng dưới thân hắn vẫn lót đệm chăn rất dày, vô cùng mềm mại.
Đêm nay cực kỳ khó ngủ, có lẽ bởi đã quen với chiếc giường ở cung Vị Ương, trở về Dưỡng Tâm Điện sẽ cảm thấy khó chìm vào giấc ngủ.
Hoặc là do trong phòng thiếu tiếng thở khẽ khàng của một người khác, khiến lòng hắn trống rỗng lạ thường.
Sáng sớm hôm sau hạ triều, Mộ Tương vội vã đến cung Vị Ương, sải bước cực nhanh.
Trên đường có một nhóm cung nữ đi qua, quỳ xuống hành lễ với Mộ Tương: “Bái kiến bệ hạ ——”
Mộ Tương tùy ý gật đầu, cũng không ngoái lại mà đi qua luôn, rồi nói vọng với Thượng Hỉ chếch phía sau: “Nếu một ngày nào đó ngươi muốn bầu bạn với ai, ngươi có thể bảo cô.”
Thượng Hỉ hơi giật mình, bất ngờ với việc vị chủ tử quái gở lạnh lùng của mình sẽ suy xét loại việc nhỏ này cho mình
Mộ Tương dừng bước trước cung Vị Ương, nhìn cánh cổng cung điện mở rộng nhưng không bước vào.
Một lúc lâu sau hắn cất lời: “Hoặc một ngày nào đó trong tương lai, ngươi chán sống trong cung rồi, cô có thể thu xếp cho ngươi rời đi.”
Thượng Hỉ hoàn toàn sững sờ, có chút hoảng hốt quỳ xuống: “Nô tài nguyện ý hầu hạ bên cạnh bệ hạ cả đời, tuyệt đối không hai lòng.”
Thượng Hỉ hiểu lầm ý Mộ Tương, Mộ Tương cũng lười giải thích.
Hắn để Thượng Hỉ chờ ngoài điện, còn mình đi về phía chính điện.
Sư Hòa đang ngồi trước án thư, rũ mắt xem một quyển sách bìa vàng được nâng trên tay.
Thấy Mộ Tương tiến đến, y cũng chỉ thản nhiên gật đầu: “Điện hạ.”
Mộ Tương vẫn luôn ôm lòng dò xét tất cả mọi chuyện xoay quanh Sư Hòa.
Hắn vốn định xem Sư Hòa đang đọc sách gì, song lại bất chợt bị Sư Hòa che chắn.
Y đặt sách về trên giá.
Sư Hòa hỏi: “Điện hạ tới luyện chữ à?”
Mộ Tương ậm ừ một tiếng thiếu tự nhiên: “Luyện như thế nào?”
“…” Sư Hòa nhìn lớp quần áo mỏng manh của Mộ Tương, “Mấy ngày gần đây trở trở lạnh, điện hạ nên mặc nhiều hơn.”
“… Đã biết.” Hôm nay Mộ Tương cực kỳ dễ nói chuyện.
Sư Hòa lấy ra một xấp giấy Tuyên Thành: “Điện hạ không dẫn người theo, vậy phải tự mình mài mực.”
Mộ Tương: “…”
Có lẽ Sư Hòa là người đầu tiên có thể khiến đế vương tự mài mực.
Tuy nhiên, hắn vẫn cầm nghiên mực, đổ một ít nước lên rồi cầm thỏi mực bắt đầu mài.
Sư Hòa dùng quyển sách bên cạnh vỗ lên tay hắn: “Nhiều nước.”
Mộ Tương: “…”
Chỉ mỗi chuyện mài mực mà đã bị Sư Hòa phê bình không biết bao nhiêu lần, đôi khi là lực không đều, đôi khi là tư thế không đủ nghiêm chỉnh, lực mài quá nhanh hoặc quá chậm…
Trong khi hắn đang mài mực, Sư Hòa chấm mực viết lên giấy Tuyên hai chữ “Mộ Tương”, nét chữ gọn gàng sắc bén, tạo cảm giác xuất trần.
“Nhiệm vụ chính của điện hạ hôm nay là viết tốt tên của mình.” Sư Hòa đưa ra bản mẫu và đổi vị trí với Mộ Tương.
Mộ Tương vốn định nói điều gì đó, nhưng khi nhìn thấy Sư Hòa đang mài mực cho mình, hắn bất giác im lặng.
Hắn thất thần hạ xuống một nét bút, ánh mắt thường xuyên liếc về phía Sư Hòa đứng cạnh, khoảng cách gần gũi tới nỗi có thể ngửi được mùi hoa nhàn nhạt trên người đối phương, hình như là hương hoa dành dành.
“Hôm nay Quốc sư đã đi dạo ở sau núi à?”
Sư Hòa ừ một tiếng, lại lần nữa dùng sách vỗ lên tay Mộ Tương: “Chuyên tâm.”
Mộ Tương nào có thể chuyên tâm được chứ, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người Sư Hòa ở bên.
Nhưng hắn cũng không dám quá phận, sợ phá vỡ sự yên tĩnh hiếm có này.
Án thư đối diện cửa sổ, bên ngoài là một gốc cây dành dành còn chưa nở hoa, có hương thơm thoang thoảng phả vào chóp mũi Mộ Tương theo làn gió mát buổi sáng sau cơn mưa.
Sư Hòa nhìn hắn, rũ mắt tiếp tục mài mực không nói gì.
Mài mực cũng là môn luyện sự tập trung, Sư Hòa hơi vén ống tay áo lên, động tác không nhanh không chậm, thong dong bình tĩnh giống như sắc mặt y.
Mộ Tương viết một lúc liền chệnh hướng, vì tất cả suy nghĩ trong đầu toàn là Sư Hòa, nên vừa viết xong một chữ “Mộ” là chữ sau đã vô thức được viết thành “Sư”.
Mãi đến khi đối diện với ánh mắt khó hiểu của Sư Hòa, hắn mới kịp nhận ra, trong lòng hơi bức bối cũng hơi ngứa ngáy không diễn tả nổi: “Vừa mất tập trung.”
Sư Hòa buông thỏi mực xuống, đi tới cạnh Mộ Tương: “Điện hạ không tĩnh tâm, sẽ luyện không ra chữ tốt.”
Khi Mộ Tương còn không kịp phản ứng lại, tay phải của hắn đột nhiên bị cầm lấy khẽ khàng.
Nhận ra người đang nắm lấy tay mình đúng là Sư Hòa, toàn thân hắn cứng đờ, không hề nhúc nhích.
Giọng Sư Hòa vang bên tai hắn: “Ngày hôm qua không phải muốn bảo vệ Giang Thành, chỉ là hiện giờ Tương Quốc gặp hoạ ngoại xâm nghiêm trọng, binh lực không mạnh, Giang gia nắm trong tay một nửa kho thóc của Tương Quốc, còn có hai công trình chưa thể kết thúc, lúc này không thể xảy ra chuyện gì được.”
Mộ Tương hoàn toàn không nghe rõ Sư Hòa nói cái gì, đầu óc đặc quánh, sắc mặt ngưng đọng, mu bàn tay được che nóng bừng, nhiệt độ không ngừng thiêu đốt từ đầu ngón tay đến tận trái tim.
“Điện hạ thả lỏng chút.” Sư Hòa lại vỗ mu bàn tay của Mộ Tương lần nữa, song lần này y dùng chính tay mình.
Bấy giờ Mộ Tương mới sực tỉnh táo, cố gắng thả lỏng hết mức có thể, viết xuống từng nét trong tên mình theo sức mạnh của Sư Hòa.
Sư Hòa bình đạm nói: “Bất luận giữa điện hạ và Thái tử có mâu thuẫn gì, bây giờ điện hạ đã là hoàng đế, nên đặt dân lên đầu.”
Mộ Tương dừng lại: “Ta đã hiểu.”
Thừa tướng Tống Tấn yêu cầu hắn nhận lời không đụng vào Giang gia, phần lớn cũng bởi lý do này.
Sư Hòa và Tống Tấn không phải người sẽ hết lòng ủng hộ ai đó.
Mọi lời nói hay việc làm của họ đều có xuất phát điểm là suy xét vì Tương Quốc, suy xét vì dân chúng.
Mộ Tương hiểu rõ điều này nên dù khó chịu đến đâu, hắn cũng không thể trách cứ Sư Hòa dù chỉ một câu.
Mộ Tương có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể gần trong gang tấc của Sư Hòa, mất tự nhiên di chuyển cơ thể, giả vờ bất cẩn va phải Sư Hòa, hưởng thụ cảm giác nhiệt độ cơ thể chạm vào nhau trong hai giây ngắn ngủi.
Giờ khắc này hắn không màng suy nghĩ tại sao mình muốn cách Sư Hòa gần hơn, cũng không suy nghĩ tại sao mình lưu luyến độ ấm của y, chỉ vâng theo trái tim làm những gì mình thích.
Sư Hòa cầm tay Mộ Tương, dẫn dắt hắn viết xong hai chữ “Mộ Tương”: “Chữ của điện hạ còn cần củng cố, nếu muốn phê sổ con xinh đẹp thì phải rèn luyện thêm.”
Khoảng cách giữa bọn họ bỗng chốc bị kéo xa.
Mộ Tương dừng ngòi bút, trong lòng trống vắng.
Hắn chỉ ở đây một buổi sáng rồi phải đi về, Ngự Thư Phòng còn có rất nhiều tấu chương phải phê duyệt.
Trước lúc rời khỏi, hắn do dự hỏi: “Hai chữ mà Quốc sư viết……”
“Điện hạ có thể mang đi.”
Sư Hòa bê một chậu dành dành mới trồng từ trong phòng ra, đưa cho Mộ Tương: “Điện hạ thích thì có thể mang về, tưới nước là sống được, cũng có thể tĩnh tâm nhiều hơn.”
“…” Mộ Tương không biết dây thần kinh nào chạy sai rồi, nhìn chậu hoa dành dành còn chưa nở rộ trên tay, đột nhiên nói, “Trong dân gian, nếu nam tử tặng nữ tử một nhành dành dành, có nghĩa là muốn bảo vệ nàng cả đời.”
Sư Hòa: “…”.