Sau Khi Soán Ngôi Hắn Giả Chết Bỏ Trốn FULL


Máu từ từ chảy dọc xuống các khớp xương, nhỏ trên giấy Tuyên Thành trắng ngà, nhuộm thành những mảng đỏ loang lổ.
Cơn đau dữ dội cuối cùng cũng làm cho Mộ Tương bình tĩnh lại một chút.

Hắn liếc Thượng Hỉ đang quỳ mọp, nói: “Tăng số người đóng quân ngoài cung Vị Ương, không có sự chấp thuận của cô, Quốc sư không được đi đâu hết!”
“Dạ…”
Mộ Tương không biết tại sao Sư Hòa đột nhiên muốn rời cung, là phải đi làm gì hay vĩnh viễn sẽ không trở về, nhưng dù thế nào chăng nữa, hắn cũng sẽ không để y rời đi.
Ngoài việc tăng cường lính canh ngoài cung Vị Ương, Mộ Tương còn thắt chặt phòng vệ giữa mỗi cổng cung điện, tương đương với việc hoàn toàn giam cầm Sư Hòa trong cung Vị Ương.
Thượng Hỉ nhìn bàn tay vẫn đang chảy máu của Mộ Tương: “Nô tài đi gọi Thân Ngự y…”
“Không cần.” Sắc mặt Mộ Tương tối tăm, “Đi tách Thường Thanh và Mộ Ngọc ra cho cô.”
“… Dạ.”
Thường Thanh và Mộ Ngọc đã bị nhốt chung với nhau được vài ngày, nghe nói khôi phục không tồi, thần trí thanh tỉnh rất nhiều.

Tất cả là nhờ công Mộ Ngọc dốc lòng dỗ dành bầu bạn, nghe nói còn có cả kể truyện trước khi ngủ nữa.
Sau khi Thượng Hỉ rời khỏi, Mộ Tương tùy tiện tìm miếng vải quấn tay lại rồi ngồi nhắm mắt trên ghế, tâm tình rối loạn, ước gì có thể chặt đứt khả năng đi lại của Sư Hòa, khiến đời này y chỉ có thể dựa vào một mình mình.

Rất nhanh tới lúc tảo triều, người được chọn tạm thay chức Công Bộ Thượng thư cũng đã được quyết định, chính là vị tú tài ba năm trước đây.

Thư nhậm chức đã được phát xuống, hai ngày nữa có thể vào kinh diện thánh.
“Bãi triều ——”
Mộ Tương bước đi, bất giác đi đến cửa cung Vị Ương.

Giờ phút này ở đây có một số thị vệ đang canh gác, kể cả trên tường thành cũng thế, mấy tên thị vệ theo dõi sát động tĩnh xung quanh.
Sư Hòa nói mình biết võ, song chưa nói là tinh thâm bao nhiêu, Mộ Tương chỉ có thể tận khả năng phái thêm nhiều người trông coi hơn.
“Tham kiến bệ hạ!” Thị vệ thấy hắn tiến đến bèn vội vàng quỳ xuống hành lễ, sau đó chuẩn bị mở cửa cung.

“Không cần.” Mộ Tương lẳng lặng đứng ở cửa hồi lâu, sau đó xoay người rời đi, bóng lưng có chút hiu quạnh.
Cho nên sự thân mật và dung túng có thể nói là ăn ý trong khoảng thời gian này tới nay… Đều chỉ vì để y thuận lợi rời đi sao?
Cổ họng Mộ Tương tràn ngập chua xót vô tận, ngay cả h4m muốn ăn uống cũng giảm bớt, không còn hứng thú.
Sau khi ăn qua loa hai miếng bữa sáng, hắn sai người dọn đi rồi bắt đầu phê chữa tấu chương, buộc sự chú ý của mình dời khỏi chuyện Sư Hòa muốn rời đi.
Đương nhiên cũng không ăn trưa, bất luận Thượng Hỉ nói gì hắn cũng mặc kệ.

Mãi đến sẩm tối, lúc dạ dày quặn đau, hắn mới dừng lại, đi đến trước cửa sổ để bản thân nghỉ ngơi một lúc.
Nhất Kiến xuất hiện rất đột ngột, nàng quỳ xuống sau lưng Mộ Tương: “Bệ hạ.”
“Nói đi.”
“Nữ nhân Nam Vực kia tên là A Tang Mu, được xưng là Thánh Nữ của tộc nhân Nam Vực.”
Sau khi được Mộ Tương phân phó, Nhất Kiến theo sát nữ nhân Nam Vực, may mắn võ công của đối phương bình thường, không nhận ra có người đang theo dõi mình, đi thẳng ra ngoài kinh thành, thoạt trông đã đạt được mục đích, chuẩn bị rời khỏi.
Nhất Kiến tiếp tục đi theo, phát hiện A Tang Mu tiếp đón người khác ở nhà trọ trên quan đạo, cùng là tộc nhân Nam Vực nhưng không mặc phục sức Nam Vực, mà là ăn mặc phục sức Đại Tương để ngụy trang.
Một nhóm tổng cộng năm người, mỗi người đều chạy tới từ các thành bang khác quanh kinh thành, trông có vẻ đã đạt được mục tiêu của mình và đang thảo luận về bước tiếp theo.
Họ dường như không có ý định rời đi, mà là chuẩn bị chờ đến khi mở tiệc Quần Long Yến Hội, sau đó tham dự với thân phận đại biểu tộc quần Nam Vực, muốn cho Thánh Nữ liên hôn với Đại Tương liên hôn, tranh thủ giành một nơi sinh tồn ở Đại Tương.
“Thế à?”
“Thuộc hạ nghe được những chuyện này.”
Mộ Tương cau mày, miệng vết thương hơi ngứa.

Hắn không để ý, xé mảnh vải ném sang một bên: “Sau đó ngươi cứ thể trở về rồi?”
“… Dạ.” Nhất Kiến tự nhiên cảm thấy tâm trạng hiện giờ của bệ hạ rất xấu, nhất thời có chút do dự, “Bọn họ dự định ở lại quán trọ đó, mãi cho đến khi mở Quần Long Yến Hội mới tới kinh thành.”
Mộ Tương lạnh lùng phun ra một câu: “Ngu xuẩn.”
Nhất Kiến sửng sốt: “Thuộc hạ biết sai rồi, vậy thuộc hạ lại đi xem sao?”
Mộ Tương liếc nhìn nàng: “Ngươi cho rằng hiện tại trở về còn có thể nhìn thấy người à?”
Nhất Kiến giật mình: “Ý của bệ hạ là, bọn họ đã phát hiện ra ta?”

Mộ Tương đứng bên cửa sổ rất lâu, vẻ buồn bực trong mắt đọng lại mãi không tiêu tan.

Qua chốc lát hắn mới mở miệng nói: “Ngươi đi cung Vị Ương, nói là cô phân phó, phái ngươi đi theo hầu hạ Quốc sư.”
“… Thuộc hạ lĩnh mệnh.” Bước ngoặt này có hơi lớn, Nhất Kiến nhất thời không phản ứng kịp.
“Ngươi để mắt tới Quốc sư, đừng để y bước ra khỏi cung Vị Ương.”
“Dạ…” Nhất Kiến nghi hoặc, trước đó không phải bệ hạ vẫn rất tín nhiệm Quốc sư à, nhanh như vậy đã…
“Thuộc hạ cáo lui.”
Trước khi Nhất Kiến bước ra khỏi ngưỡng cửa, Mộ Tương nói thêm: “Giúp cô nhìn xem tay y thế nào rồi.”
“Thuộc hạ lĩnh mệnh.”
Mộ Tương mệt mỏi nhắm mắt lại, chống tay lên bàn hồi lâu.

Đến lúc Thượng Hỉ tiến vào hỏi muốn đưa bữa tối lên không, hắn mới xua tay từ chối, chịu đựng cơn đau nhói trong bụng và nằm lên giường.
“Không cần, cô ngủ một lát.” Mộ Tương nhắm mắt lại, thật lâu sau tiếp một câu, “Bữa tối đưa tới cung Vị Ương phong phú chút.”
Thượng Hỉ: “Dạ…”
Nếu là ngày thường, Thượng Hỉ thế nào cũng phải khuyên thêm hai câu, nhưng nay tâm tình của bệ hạ không tốt, vẫn là đừng va vào mũi đao thì hơn.
Gã bất đắc dĩ lui ra, nghĩ rằng nếu Quốc sư đại nhân không bị giam lỏng thì còn có thể tới đây khiến bệ hạ dùng bữa… Không đúng, nếu không bị giam lỏng, tức là hai người không cãi nhau, bệ hạ tự nhiên cũng sẽ không bỏ bữa.
Có lẽ vì Quốc sư đại nhân ở cung Vị Ương, thật ra gã cảm thấy trạng thái bây giờ của bệ hạ và Quốc sư giống như giữa Đế Hậu tranh cãi xích mích nhỏ vậy.
Hoàng hôn chậm rãi bị đêm tối nuốt chửng.

Mộ Tương nằm nhắm mắt trên giường nhưng không ngủ nổi, chỉ cảm thấy thân thể càng lúc càng lạnh, cánh tay bắt đầu run rẩy không kiểm soát được.
Đột nhiên chóp mũi ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, phảng phất mùi hoa dành dành.
“Quốc sư đại nhân thật sự không để cô vào mắt.” Trong mỗi chữ của Mộ Tương đều cắm gai nhọn.
Không đợi Mộ Tương mở mắt, hắn phát hiện mình đã bị người nào đó nắm cổ tay, giọng điệu đối phương cũng có chút lạnh lùng: “Điện hạ biết Nhất Kiến có khả năng trúng cổ, bảo nàng tới tìm bổn tọa, tại sao bản thân lại không biết phải tới?”

“Quốc sư đại nhân đều sắp rời đi, còn quản cô chết hay sống sao?” Mộ Tương mở mắt, muốn rút cổ tay mình ra khỏi bàn tay Sư Hòa nhưng không thành công, đành phải mở miệng châm chọc.
Tất nhiên Mộ Tương biết Nhất Kiến có thể trúng cổ.

Nếu đối phương tới đông như thế, mục đích tuyệt đối không đơn giản, hơn nữa nữ nhân kia lại là Thánh Nữ Nam Vực, dù thực lực của nàng ta không tốt song bên cạnh nàng ta nhất định có cao thủ theo cùng, làm sao có thể để Nhất Kiến trở về dễ dàng như vậy?
Ngoài mặt là bảo Nhất Kiến đi xem và hầu hạ Sư Hòa, thực tế là dể nàng đi cầu y.
Chung quy ngự y trong cung không có mấy ai hiểu biết cổ thuật.
Sư Hòa cương quyết bắt mạch cho Mộ Tương, đôi mày chau lại càng lúc càng sâu: “Mạo phạm.”
Y trực tiếp ngồi vào mép giường, ôm lấy nửa người trên của Mộ Tương vào lòng, một tay kéo áo trong của hắn ra, hai ngón tay thẳng đánh vào ngực.
Toàn thân Mộ Tương toát mồ hôi lạnh, không còn sức mà chống cự, cũng không muốn chống cự.
Hơi ấm sau lưng quá sức hấp dẫn với cơ thể lạnh lẽo của hắn, hắn yếu ớt vô lực dựa vào người Sư Hòa, hỏi: “Tại sao phải đi?”
Sư Hòa rũ mắt, chuyên tâm đuổi cổ trùng cho hắn: “Có việc không thể không làm.”
Người Nam Vực hạ cổ cho Nhất Kiến, tất nhiên không thể đơn giản chỉ muốn gi3t ch3t một ám vệ, mà là muốn theo ám vệ đi hãm hại kẻ phía sau lưng.
Quả thực đã đạt được mục đích, Mộ Tương cũng trúng cổ.
Nơi đầu ngón tay Sư Hòa chạm vào vô cùng đau đớn, như có vật gì đó khoan vào da thịt, Mộ Tương thậm chí không còn sức để mở mắt: “Có định trở về không?”
Hắn chỉ chờ được sự lặng im, mọi thứ không còn cần ngôn ngữ nữa, câu trả lời đã rõ ràng.
Mộ Tương tích góp sức lực, đột nhiên nghiêng đầu cắn mạnh lên cổ Sư Hòa, hạ miệng cực tàn nhẫn, như thể muốn ăn tươi nuốt sống y.
Hắn nói một cách hàm hồ và ác độc: “Ngươi sinh ở Hoàng thành, chết cũng phải làm quỷ Hoàng thành, dẫu cô phải giết ngươi —— cũng sẽ không thả ngươi đi.”
Động tác tay của Sư Hòa sững lại.

Y nhíu mày, mặc Mộ Tương cắn.

Y lấy ra một cây châm cực nhỏ, đâm vào nơi mình dùng ngón tay chạm đến, lấy từ bên trong ra hai con trùng.
“Hương Hương.”
Con thỏ Kim Thần cũng được y mang theo tới, lề mà lề mề ở bên ngoài không chịu tiến vào, nghe thấy tiếng gọi mới bất đắc dĩ nhảy tới trước giường.
Nhưng vừa thấy con trùng trên cây châm của Sư Hòa, mắt nó sáng lên, lập tức nuốt trọn, còn lao tới gầm bàn ngã nhào xuống đất, xoa xoa cái bụng mềm của mình.
Mộ Tương vẫn không chịu nhả ra, máu chảy dài trên cổ Sư Hòa nhuộm đỏ cả cổ áo trắng tinh của y.
Y lấy ra một bình dược, rắc chút thuốc bột lên miệng vết thương bị chọc rách của Mộ: “Trong vòng ba ngày không được dính nước.”
Mộ Tương không đáp lại, chỉ nếm thấy mùi tanh đầy miệng.


Hắn nhắm đôi mắt cay cay, hồi lâu không chịu rút ra.
Khi nhìn thấy vết thương ngổn ngang trên tay phải Mộ Tương, y càng nhíu mày sâu hơn, vết máu khô còn dính đầy bụi và mùn cưa mà Mộ Tương cũng không xử lý.
Sư Hòa khẽ khẽ nghiêng đầu nhìn xuống cái đầu giữa cổ mình, giọng điệu vẫn vững vàng: “Điện hạ, đừng tùy hứng.”
Mộ Tương nghe vậy liền vô thức nghiến răng, không ngờ cắn miệng vết thương càng sâu hơn.

Ngay lúc cảm giác cơ thể Sư Hòa căng thẳng, hắn há miệng buông ra.

Sau khi xác định không tạo thành thương tổn không thể nghịch chuyển, hắn mới giãy giụa rời khỏi vòng tay Sư Hòa, loạng choạng muốn dựa lên thành giường.
Sư Hòa cũng không xử lý vết thương dữ tợn trên cổ, mà là đẩy ngã Mộ Tương lên giường.
Y chú ý tới Mộ Tương đang vỗ dạ dày bèn gỡ tay y ra, khẽ điểm hai huyệt đạo, sau đó ngồi bên mép giường giúp hắn xoa nhẹ: “Thức ăn là nền tảng của con người, về sau điện hạ phải nhớ kỹ.

Không thể càn quấy như hôm nay.”
Mộ Tương không sức lực, chỉ có thể ác độc nhìn y: “Liên quan gì tới ngươi chứ?”
Sư Hòa nhìn thẳng hắn phút chốc, chỉ nói: “Điện hạ ngủ một lát đi.”
Ý thức Mộ Tương dần dần mơ hồ, cảm giác thân ảnh Sư Hòa dần biến mất trước mắt, khí tức cũng chậm rãi đi xa.
Hắn bất giác nắm chặt tay… Nếu Sư Hòa dám đi, hắn dám dẫn quân đánh tới, ép y “cam tâm tình nguyện” trở về mới thôi.
Có điều chỉ trong chốc lát, tiếng bước chân của Sư Hòa lại lần nữa xuất hiện, y còn nâng tay hắn giúp hắn xử lý vết thương.
Cổ trùng có thể dễ dàng xâm nhập vào thân thể hắn cũng chính xác là do vết thương trên tay hắn.
Lực độ của Sư Hòa còn tính dịu dàng, dường như chẳng hề tức giận vì bị hắn c4n vào cổ.
Mộ Tương muốn mở mắt xem có phải là hắn cắn cổ quá đáng lắm không, còn muốn xem xem tay y thế nào rồi, nhưng hắn mãi không mở mắt ra nổi.
Hắn chỉ có thể lẩm bẩm nói: “Sư Hòa, trừ khi cô chết, nếu không ngươi đừng hòng nghĩ chuyện ra khỏi bức tường cung điện này.”
Động tác Sư Hòa khựng lại.
Mộ Tương nói tiếp, giọng càng ngày càng nhỏ: “Ngươi muốn chạy, biện pháp đơn giản nhất chính là giết cô.

Nếu cô chết, ngươi có thể đi bất cứ đâu.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận