Sau Khi Soán Ngôi Hắn Giả Chết Bỏ Trốn FULL


Mộ Tương bỏ đi mà không nghe câu trả lời của Sư Hòa, bóng dáng trông có chút hiu quạnh chật vật.
Hắn không biết Sư Hòa sẽ nghĩ thế nào về mình, sẽ nghĩ gì về nụ hôn trượt môi sau khi cảm giác say trôi qua.
Liệu Sư Hòa có đối xử với hắn hơi khác một chút không? Có thể có một chút thiên vị như thế không…
Thượng Hỉ ngoài cửa lên nghênh đón: “Bệ hạ ——”
Mộ Tương vung tay gã ra: “Cô đi một mình.”
Trên tường thành cao đắp ngói đỏ im lìm, không biết đã giam cầm bao nhiêu trái tim và hồn người, lại chôn vùi bao kiếp tàn từ ngàn xưa.
Hắn đạp bậc thang, chậm rãi đi tới nơi cao nhất.

Gió đêm lạnh buốt phất qua mặt hắn, tóc đen xuôi gò má bay giữa không trung.
Đêm đã sâu, từ nơi này nhìn ra xa, ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà ở kinh thành đã tắt cả, chìm vào im lặng vô tận.
Nơi nào mới là bến đỗ của hắn?
Nơi nào sẽ trở thành chốn về Sư Hòa?
Đối với Sư Hòa, trong cuộc đời dài lâu vô biên này, chỉ sợ thật sự là không có gì để kỷ niệm, không có gì phải vướng bận, vì thế lúc đi mới có thể dứt khoát nhường ấy, chẳng chút do dự.
Đối với Sư Hòa, e rằng hắn không khác gì ngàn vạn con dân Đại Tương, chẳng qua chỉ là một trong những chúng sinh nhỏ bé.
Vậy sự đối xử đặc biệt trong khoảng thời gian lại tính là gì?
Mộ Tương vịn bức tường chắn cao ngang eo, ngắm nhìn phương xa trong bóng đêm băng giá.

Cái lạnh vô hạn tuôn trào trong lòng từ từ lan đến tứ chi, lạnh đến mức mất hết tri giác.
Hoang đường biết bao.
Từ xưa đến nay, hắn chưa bao giờ nghe nói thiếu gia nhà ai sẽ thích một vị công tử, thư sinh nhà ai sẽ thích một vị đồng môn.
Hắn là đế vương Đại Tương, lại động lòng với Quốc sư Đại Tương, chân thành hứa hẹn với y, lo được lo mất thấp thỏm vì y, còn muốn vĩnh viễn giữ người ở bên cạnh, không cho đi bất kỳ đâu.
Hắn động vọng niệm không nên động, cũng chỉ có thể là vọng niệm.
Sư Hòa không phải người mà hắn có thể cưỡng cầu được đến, đã lâu như vậy, hắn biết quá rõ điều này.
Nhưng vẫn không cam tâm.
Sau lưng truyền đến một loạt tiếng bước chân, Mộ Tương không nhúc nhích cũng không quay đầu lại: “Quốc sư đại nhân thật sự không coi thủ vệ Hoàng thành của ta ra gì.”
“Điện hạ không cần lưu tâm.” Giọng Sư Hòa vang lên phía sau Mộ Tương, “Bổn tọa sẽ không bao giờ trở thành kẻ địch của điện hạ.”
“… Nếu là kẻ địch, cô sợ mình đã sớm đầu thân hai nơi rồi.” Mộ Tương chờ Sư Hòa đi đến bên cạnh mới nghiêng mắt, nói, “Quốc sư thật sự không rõ sao? Thứ cô muốn không chỉ là việc không phải thù địch, mà càng muốn ngươi đứng ở phía cô.”
Sư Hòa hơi sững lại: “Điện hạ là quân vương, vạn dân Đại Tương đều sẽ đứng ở bên điện hạ.”
“Thế Quốc sư thì sao.” Mộ Tương nhìn thẳng đôi mắt Sư Hòa, “Ngươi có là con dân Đại Tương không?”
Sư Hòa không nói gì, Mộ Tương cũng không trông chờ y trả lời: “Sau khi giải quyết chuyện Nam Vực, Quốc sư định đi đâu?”
Sư Hòa rũ mắt: “Đi nơi nên đi.”

Mộ Tương hỏi: “Nơi nên đi là nơi nào?”
Sư Hòa nhìn đôi mắt phiếm đỏ của Mộ Tương, than khẽ một tiếng: “Điện hạ không cần biết điều này.”
Mộ Tương nở nụ cười trầm thấp mang theo chút tự giễu, xoay người muốn rời khỏi.
“Còn có một chuyện cần báo cho điện hạ.”
Mộ Tương dừng bước, chờ câu tiếp theo của y.
“Về chuyện một tháng mà điện hạ vừa nói, bổn tọa không thể đồng ý.” Sư Hòa chậm rãi nói, “Ba ngày sau ta cần rời đi.”
“Vậy thì đi đi.”
Mộ Tương thoáng lảo đảo bước xuống thềm đá, dù sao hắn cũng không ngăn cản được.
Sư Hòa muốn đi đâu, muốn đi lúc nào, từ trước đến nay không bao giờ là điều mà hắn có thể định đoạt.
Khi trở lại Dưỡng Tâm Điện là đã gần canh bốn, Mộ Tương nằm trên giường, lấy ra miếng ngọc bội trên cổ được nhiệt độ cơ thể ủ ấm.

Hắn ngắm nó trong bóng đêm rất lâu, không hề buồn ngủ.
Ánh nến chưa tắt, Mộ Tương móc từ trong lòng ra quyển thoại bản cầm từ chỗ Sư Hòa trước đó, khẽ khàng vu0t ve.
Thoại bản chủ yếu viết về chuyện thú vị và khói lửa dân gian.

Với tính cách của Sư Hòa, có thể đọc lâu như vậy thì hẳn là rất thích.
Mộ Tương mở trang đầu tiên, rũ mắt nhìn một câu chuyện trong đó, có chua xót, có tiếc nuối, cũng có ấm áp, kể tận muôn màu thế gian.
Trong đó có câu chuyện về một nữ tử si tình làm Mộ Tương nhìn rất lâu.

Chuyện kể rằng có một vị công tử thế gia chịu áp lực từ phía gia tộc, phải cưới một nữ nhân mình không thích, vì thế vào tân hôn, người trong lòng thật sự của gã chuẩn bị treo cổ trên tán cổ thụ nghiêng nghiêng bên bờ sông.

Thật ra cũng chỉ là chơi ít mưu kế nhỏ nên nữ tử cố tình chọn ở đường ngoài đông đúc, chính là nhằm để công tử thế gia nhận được thông tin mà dừng việc thành thân.
Tuy là uy hiếp trá hình, nhưng quả thực công tử thế gia đau khổ tê tái khi biết tin.

Lúc này người thương đã treo giữa không trung, công tử thế gia không màng cha mẹ người nhà ngăn trở mà xông ra ngoài cứu người, hai người ôm nhau khóc lóc thảm thiết.
Sau sự việc này, công tử thế gia hoàn toàn tỉnh ngộ, muốn chống lại gia tộc này đến cùng.

Nếu cần thiết, gã sẵn sàng từ bỏ mọi quyền thế, chỉ để ở bên người mình yêu.
Mộ Tương không muốn đọc tiếp, tiện tay đặt cuốn truyện sang một bên.
Vị nữ tử này chung quy vẫn may mắn, nếu đối phương không yêu nàng, vậy tất cả uy hiếp chỉ trở thành một canh bạc không có cơ hội chiến thắng, giống như hắn.
Mấy lần trước dùng Mộ Ngọc uy hiếp Sư Hòa, sao không phải một hiểu hư trương thanh thế chứ?

Mộ Tương nghiêng người, không đành lòng hạ ngọc bội xuống.

Song lần này dường như ngọc bội cũng không có hiệu quả, hắn vẫn không thể đi gặp Chu Công, mắt vẫn mở đến rạng sáng.
Cảm giác say rượu rồi không ngủ cũng chẳng dễ chịu gì, cả người thẫn thờ tê dại.
Bên tai bỗng nghe thấy một ít động tĩnh, Mộ Tương khựng lại rồi lật người một cái, định chế trụ kẻ sắp tới gần giường.

Sau khi đặt chủy thủ trên cổ đối phương cổ, Mộ Tương mới nhận ra là Sư Hòa.
Hắn khó khăn dừng chủy thủ đâm vào, khàn giọng nóng giận: “Ngươi phát điên cái gì! Cô đã cho ngươi đi rồi, hà tất còn tới đây dây dưa nữa?”
Ban nãy Sư Hòa cũng không có ý muốn phản kháng kiềm chế hắn, một khi hắn không thành công dừng chủy thủ thì thật sự sẽ đâm vào.
“Tới gọi điện hạ uống thuốc.” Mộ Tương mới phát hiện trên tay Sư Hòa bê một chén dược thiện.
“… Cô không uống.” Mộ Tương nhíu mày quay đầu đi chỗ khác, chậm rãi ngồi trở lại lên giường, “Ngươi phải đi thì tranh thủ sớm.

Nếu trễ, cô thật sự sẽ lấy Mộ Ngọc ra trút giận đấy.”
“Điện hạ đừng tùy hứng.”
Sư Hòa đột nhiên mơn tr0n vai Mộ Tương, Mộ Tương sửng sốt.

Xúc cảm ấm áp cách áo lót khiến hắn quên cả chống cự.

Vì nhất thời sơ sẩy, hắn trực tiếp bị định thân, không thể động đậy.
Hắn căm tức nhìn Sư Hòa, Sư Hòa cũng không để ý, ngồi trước mặt hắn và giữ chặt cằm hắn.

Y đút từng thìa dược thiện vào miệng hắn, do không thể tự nuốt nên một phần dược thiện chảy ra khỏi miệng, cũng đều được Sư Hòa dùng khăn lau sạch.
“Chuyện xảy ra đột ngột, Nam Vực có biến, hôm nay ta cần phải đi.”
Trái tim Mộ Tương run lên, nhưng lại nói không thành lời.
Sư Hòa cúi đầu thổi dược thiện nóng hổi rồi đưa vào trong miệng Mộ Tương lần nữa: “Sau này Thừa tướng sẽ không khó xử điện hạ quá mức đâu.

Hẳn điện hạ cũng đã có phương pháp ứng đối với những người khác, còn Mộ Ngọc…”
Sư Hòa lau nước thuốc đọng trên khóe miệng Mộ Tương: “Nếu thật sự không thích thì giết đi.”
Mộ Tương hơi kinh ngạc, không ngờ Sư Hòa sẽ nói thế.
“Điện hạ muốn ngôi vị hoàng đế này, hiện giờ đạt được rồi, vậy phải ngồi ổn định, không bằng làm một vị minh quân thịnh thế.”


Mộ Tương muốn nói nhưng không nói được gì, chỉ có thể lắng nghe những lời chia tay của Sư Hòa.
Không biết có phải là ảo giác không, hắn cảm thấy trong dược thiện thoang thoảng mùi gỉ sắt, càng khó nuốt hơn trước.
Sư Hòa nói: “Trước kia bảo điện hạ đi tắm thuốc, nếu thật sự không thích thì thôi, không ngâm cũng không sao, điện hạ sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Đây là lần đầu tiên Mộ Tương thấy Sư Hòa chủ động nói nhiều như vậy, nhưng giọng điệu của y vẫn bình tĩnh và bằng phẳng, như thể mọi thứ được thuận miệng nói ra.
“Ta đã nhờ Thân Ngự y trông coi chuyện của công tử Trần gia.

Nếu không có việc gì thì điện hạ không cần phải đến đó.”
Điều mà Sư Hòa không nói là, ngoài việc yêu cầu Thân Trác Mặc hỗ trợ đuổi cổ dựa theo phương pháp của y, y còn dặn dò hắn ta ba ngày sau nếu đuổi cổ chưa thành công thì trực tiếp động thủ giết Trần Khắc.
Việc này vốn nên dặn dò Mộ Tương phái người đi làm, cuối cùng y vẫn chuyển chủ ý.
“Lần này từ biệt sợ là khó gặp lại, điện hạ bảo trọng.” Sư Hòa đứng dậy đặt chén không xuống.
Mộ Tương mấp máy môi một cách khó khăn.
Bắt gặp ánh mắt của Mộ Tương, Sư Hòa rốt cuộc dừng bước rồi trở về giải huyệt đạo của hắn: “Điện hạ muốn nói gì?”
Mộ Tương vốn định nói ở lại cùng cô ăn một bữa sáng đi, nhưng cuối cùng lại sửa miệng: “Chân cô tê cả rồi.”
Sư Hòa: “…”
Mộ Tương có thể nhìn ra một chút bất đắc dĩ trong mắt Sư Hòa.

Sư Hòa nghe vậy bèn ngồi trở lại mép giường, nhẹ nhàng xoa bóp chân cho hắn.
Tim Mộ Tương đập loạn nhịp, vẫn là không giống nhỉ.
Nếu Sư Hòa thật sự chẳng hề bận tâm, sao đến nỗi…
“Thuốc vừa uống là gì?”
“Cổ trong cơ thể điện hạ vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn.”
Mộ Tương yên lặng nhìn Sư Hòa, căn bản không tin những gì y nói.

Song hắn không thể nhận được đáp án từ Sư Hòa, chỉ đành từ bỏ.
Sư Hòa ngẫm nghĩ phút chốc rồi lấy từ trong lòng ra một chiếc trâm xanh: “Đây là cây trậm không hiểu sao lại xuất hiện bên cạnh bổn tọa vào ngày điện hạ được sinh ra.

Để lại cho điện hạ làm niệm tưởng nhé.”
Khi Mộ Tương chạm vào cây trâm xanh lục, đồng tử co rụt lại, hất mạnh tay Sư Hòa: “Không cần!”
Sư Hòa sững sờ, như không kịp phản ứng lại.

Cây trâm rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng keng.
Y cũng không nói gì nữa: “Nếu điện hạ không thích, cứ việc vứt đi.”
Mộ Tương không nhìn cây trâm trên đất, kiểu dáng giống hệt cái trong giấc mơ của hắn ngày trước.
Hình ảnh Sư Hòa một tay nắm trái tim còn tay kia cầm trâm xanh cứ lởn vởn trong tâm trí, ám ảnh hắn như một cơn ác mộng.
Vật trong mộng xuất hiện trước mắt, điều đó có nghĩa là chuyện trong giấc mơ sẽ thực sự xảy ra vào một ngày nào đó trong tương lai sao?

Mộ Tương kinh hãi, không chú ý tới bàn tay khẽ run của Sư Hòa, cũng không phát hiện động tác của y, vì thế ngất đi cũng không kịp phản ứng.
Thấy Mộ Tương nhắm mắt, Sư Hòa rốt cuộc khẽ nhíu mày.

Ống tay áo rộng rãi trượt xuống một chút, lộ ra vết thương được quấn quanh bởi lớp vải, máu đã thấm ra qua vải và chảy vào lòng bàn tay.
Chất lỏng dính nhớp làm con người ta khó chịu, như thể có những đường trắng mờ loang trên da y, để lộ một sự thánh khiết quỷ dị.
Sư Hòa giúp Mộ Tương chỉnh gọn chăn rồi đứng lên, nhìn mắt cây trâm xanh trên mặt đất.

Y cũng không nhặt nó lên.
Y nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang say ngủ của Mộ Tương rất lâu, sau đó xoay người rời đi.
Hắn không mang theo bất kỳ ai, một mình ra khỏi kinh thành.

Sau khi vào quan đạo mới ngoái đầu lại, mắt nhìn Hoàng thành xa xăm.
Sư Hòa không biết tại sao mình đến nơi này, giờ lại biết tại sao rời đi.
——
“Ngươi còn chưa nói với ta vì sao cuối cùng lại chết rồi?” Chu Thuần Vinh rót chén nước cho một vị lão đạo đột nhiên đến thăm, nghe ông kể tiếp câu chuyện vẫn dang dở.
“Nếu người có linh đều có thể can thiệp chuyện phàm trần, vậy chẳng phải là sẽ lộn xộn à?” Lão đạo cười tủm tỉm uống chén nước, “Vạn vật trên thế gian đều trốn không thoát hai chữ nhân quả.

Loạn sửa mệnh số và quốc vận cũng phải trả giá chút đại giới.”
“Kỳ quái.” Chu Thuần Vinh không đồng ý, “Lúc trước theo như ông nói, Tưởng Niệm Thanh và Tưởng Chấp Tiêu thật sự là một người à?”
Lão đạo giận dữ trừng Chu Thuần Vinh: “Sao, ta còn có thể lừa tên vãn bối là ngươi chắc? Hai lão đạo đã bấm tay tính toán, rõ ràng cùng một người, đều là nam nhi.”
Chu Thuần Vinh cả kinh: “Thế Nhã Đế quả thực cưới tướng quân của mình làm Hoàng hậu à? Đây cũng quá, quá…”
Hắn nhất thời nói không nên lời.

Chân tướng luôn khiến người ta kinh hãi, nếu theo như lão đạo nói thì lúc trước Tướng quân Tưởng Niệm Thanh chết giả, sau đó nam mặc nữ trang, dùng tên giả Tưởng Chấp Tiêu, trở thành chủ hậu cung.
Lão đạo nhàn nhã hỏi: “Đều vì chung tình, có gì không thể?”
“Nhưng, hai nam nhân…” Chu Thuần Vinh vô lực phản bác, nói tiếp, “Vậy chẳng phải tiên đế không thuộc huyết mạch hoàng thất sao?”
“Vô nghĩa.” Lão đạo trợn trắng mắt, “Ngươi nhìn ngươi xem, có thể sinh con không?”
Cứ thế thì, tiên đế Mộ Hoài Hà hẳn là đời sau được chọn lựa từ thần tử bên cạnh.
Chu Thuần Vinh: “Vậy đương kim Thánh thượng cũng không phải huyết mạch Nhã Đế…”
Hắn đột nhiên nhớ tới chuyện hôm qua tiến cung diện thánh, cảm thán nói, “Ông lão à, ta nói cho ông hay, đương kim Thánh thượng cũng không phải vật trong ao đâu.

Đây là lần đầu tiên ta gặp một người trên thân mang nhiều công đức như thế.”
Lão đạo hứng thú: “Dẫn ta đi xem thử xem?”
“…” Chu Thuần Vinh tức giận nói, “Đó là đương kim Thánh thượng, ông muốn gặp là có thể gặp à?”
—.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận