Thím Lê muốn nói lại thôi, trong mắt ngập tràn vẻ không đành lòng.
Đứa bé trai sau lưng bà hạ giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng để ý tới chị ta.
”
Thím Lê không đành lòng: “Nhưng mà…”
Nói gì thì nói đó vẫn là một mạng người, sao có thể không để ý cho được?
“Con biết mẹ không muốn chị ta chết, nhưng nếu chị ta không chết thì người chết sẽ là chúng ta, mẹ cũng không muốn nhìn thấy con trai của mẹ chết oan chết uổng đâu nhỉ?”
Thím Lê: “…”
Thằng con trai của bà mới có ba tuổi, đương nhiên bà phải thương xót coi trai rồi.
Thím Lê không thể cứu được Hoắc Yến Thanh, cũng không có mặt mũi nào để nhìn mặt cô nên lúng túng quay mặt đi, làm như không nghe không thấy.
Hoắc Yến Thanh biết mình chẳng thể cậy nhờ gì thím Lê, thất vọng nhìn về phía thím Bao hàng xóm, đáy mắt cô hiện lên ngôi sao hy vọng, cô cầu xin: “Thím Bao ơi…”
Thím Bao cũng không đành lòng.
Con gái bà là Trần Xuân Trúc lập tức cảnh cáo: “Mẹ, mẹ không muốn trở thành kẻ địch của cả thôn thì đừng có lên tiếng.
”
Thím Bao đỏ hoe mắt: “Dù sao cũng là một mạng người, nếu như bị người khác biết, chúng ta…”
Trần Xuân Trúc ngắt lời: “Chỉ cần mọi người ngậm miệng lại không bàn tán gì về chuyện này thì sẽ chẳng ai biết trong thôn từng có người chết, cũng sẽ không ai phát hiện trong thôn thiếu đi một người.
Hơn nữa đây là do Hoắc Yến Thanh tự miệng đồng ý đi hiến tế, trách ai bây giờ?”
Thím Bao: “…”
Đấy là do mọi người thừa dịp Hoắc Yến Thanh phát điên mới hỏi cô có đồng ý hầu hạ Quỷ Vương hay không đấy chứ.
Ngay lúc đấy cô vừa hay phát bệnh, là một kẻ điên cái gì cũng không rõ, đương nhiên là đồng ý rồi.
Trần Xuân Trúc đánh tan ý nghĩ muốn giúp Hoắc Yến Thanh của thím Bao, đáy mắt cô ta rặt một vẻ độc địa.
Chỉ cần Hoắc Yến Thanh chết thì sẽ không có ai tranh giành anh A Lý với cô ta nữa.
Anh A Lý là người đàn ông đẹp trai nhất thôn, nhưng người đàn ông này vậy mà lại có cảm tình với một con ngốc.
Hơn nữa không riêng gì anh A Lý mà còn có mấy người đàn ông khác thích Hoắc Yến Thanh.
Nhưng thứ họ thích chính là khuôn mặt quyến rũ đó của Hoắc Yến Thanh, không thì ai mà thích một người bị bệnh tâm thần chứ.
Người có suy nghĩ giống vậy không riêng gì Trần Xuân Trúc, rất nhiều cô gái trẻ trong thôn đều mong Hoắc Yến Thanh chết quách đi.
Bây giờ họ trông thấy Hoắc Yến Thanh sắp bị hiến tế thì đều mừng thầm trong lòng.