Edit: Apri
Sáng hôm sau, Phượng Tình điều chỉnh lại tâm trạng, ngồi ăn sáng trong phòng ăn.
Sự việc phát sinh ngày hôm qua làm cậu ta rất khó chịu, cũng may sau đó Phượng Nhạc đã xuất hiện tặng quà cho cậu nên không khí căng thẳng mới giảm bớt.
Lúc ấy khi Phượng Tình nhìn thấy quà sinh nhật Phượng Nhạc tặng là dây chuyền của phu nhân, cậu ta càng thêm vui vẻ hơn.
Điều này cho thấy Phượng Nhạc đã chấp nhận cậu, thậm chí là sợi dây chuyền kia cũng mang nghĩa phu nhân chấp nhận cậu ta.
Cậu cảm thấy ngay cả Phượng Nhạc cũng đã ủng hộ mình hoàn toàn, vậy chỉ cần tiếp tục cố gắng, Phượng Thời cũng sẽ xóa bỏ thành kiến, chấp nhận đứa em trai là mình.
Đều là người thân, nào có hận thù sâu nặng gì chứ, Phượng Tình thực sự cho là như vậy.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Bạch Tô Ngự ở lại để dọn dẹp giải quyết công việc tồn dư.
Có điều khi tạm biệt, Phượng Tình muốn nói chuyện với Bạch Tô Ngự thì đối phương lại vội vã rời đi.
Phượng Tình cầm thìa khuấy khuấy bát cháo, thở dài.
Bạch Tô Ngự vẫn để tâm tới mấy chuyện linh tinh vụn vặt.
Phượng Tình cảm thấy tối qua việc Phượng Thời nói thay đối tượng thực hiện hôn ước đã chứng minh suy đoán của cậu là đúng.
Phượng Thời không yêu Bạch Tô Ngự, hai người ở bên nhau chỉ càng mệt mỏi hơn mà thôi.
Từ lâu trước đây Phượng Tình đã đem lòng thầm mến Bạch Tô Ngự, nhưng cậu chưa bao giờ muốn cướp người với Phượng Thời.
Mãi đến tận khi cậu phát hiện Phượng Thời vốn không yêu Bạch Tô Ngự, vì trong khoảng thời gian y bị thương phải chữa trị trong 2 năm, số lần y liên lạc với Bạch Tô Ngự không hề nhiều nhặn gì.
Nhưng Bạch Tô Ngự vẫn như trước, luôn đến Phượng gia tìm Phượng Thời trong vô thức.
Lúc đầu Phượng Tình chỉ nhìn từ xa, nhưng sau đó lại đau lòng cho vẻ mặt mất mát của Bạch Tô Ngự nên liền tiến tới bắt chuyện.
Vốn chỉ là an ủi người ấy, làm...!bạn bè mà thôi.
Những chuyện xảy ra sau đó không phải là Phượng Tình cố ý, dù sao tình cảm không phải là thứ mà mình có thể kiểm soát được.
Bạch Tô Ngự tỏ tình với cậu ta, bọn họ đau khổ rối rắm rất lâu, sau đó mới thổ lộ tâm ý với nhau.
Làm sao bây giờ...!Phượng Tình không biết nên thuyết phục Bạch Tô Ngự như thế nào, trong lòng rối bời.
"Anh hai? Anh làm sao vậy?"
Phượng Tình tỉnh táo lại, thấy Phượng Nhạc quan tâm nhìn cậu: "Không có gì, anh đang nhớ lại chuyện hôm qua.
Anh cả đang giận làm anh hơi lo lắng, dù sao bây giờ cơ thể anh ấy đang không khỏe..."
Phượng Nhạc đã biết vụ việc tối hôm trước, nếu không do Bạch Tô Ngự ra tay đè dư luận xuống thì giờ ba vị trí hotsearch đầu tiên đã thuộc về Phượng gia rồi.
Cậu vỗ vai Phượng Tình, nói: "Không sao, tôi biết tính anh cả, anh ấy chỉ sĩ diện mà thôi."
Phượng Tình mở miệng, đang định nói gì đó thì nghe có người hỏi:
"Phượng Thời trở lại rồi? Nó bắt nạt con?"
Hai người quay đầu lại, thấy Phượng Minh Hoa đứng ở cửa phòng ăn, khẽ nhíu mày.
Phượng Tình đứng lên, vui vẻ nói: "Cha, cha đã về!"
Phượng Minh Hoa gật đầu, đi đến ngồi xuống, hỏi lại: "Mới nãy hai đứa đang nói gì? Phượng Thời bắt nạt con à?"
"Không phải!" Phượng Nhạc vội vã giải thích thay Phượng Thời.
Cậu dù có chút phản đối với hành động của anh cả, nhưng cậu vẫn biết rằng từ trước đến giờ cha vẫn luôn thiên vị anh hai, chỉ sợ cha không cần biết rõ đã gọi anh đến để răn dạy.
Phượng Nhạc liếc Phượng Tình một cái: "Anh hai."
Dường như bị lời nhắc của cậu thức tỉnh, Phượng Tình đang vui mừng mới tỉnh táo lại.
Cậu ta vội vàng giải thích rõ: "Không phải, chỉ là hôm trước anh cả mới về, tâm trạng không tốt thôi.
Không sao đâu ạ, chút nữa con sẽ lên tầng xin lỗi anh."
Lông mày của Phượng Minh Hoa càng nhíu chặt hơn.
Khi ông ta mới từ Thần sơn về đã nghe được một ít tin đồn về chuyện tối qua.
"Con và Bạch Tô Ngự đã xảy ra chuyện gì?"
Phượng Tình: "Anh ấy chỉ hiểu lầm thôi, không có gì cả."
Phượng Minh Hoa thấy Phượng Tình cũng bao che cho Phượng Thời, không chịu nói sự thật, liền đứng dậy ra ban công gọi một cuộc điện thoại.
Sau khi cúp, ông ta giận tái mặt, quay người nói.
"Thằng nghịch tử, trong trường hợp ấy mà cũng dám làm bậy!"
Phượng Tình thấy thế, vẻ mặt lo lắng khuyên bảo cha mình.
Phượng Nhạc còn vội vàng hơn, quay đầu định đi báo với anh.
Cậu mới chạy từ phòng ăn ra đã thấy Phượng Thời đứng ở đầu cầu thang.
Phượng Thời đứng đó, sau một lúc thì xoay người lại đi mất.
Phượng Nhạc sững sờ, cậu nhận ra trên vẻ mặt của anh cả mình là sự bối rối mà cậu chưa từng thấy bao giờ.
Người anh hoàn hảo, không bao giờ phạm sai lầm của cậu vậy mà lại có vẻ mặt như thế.
Anh ấy có thực sự không buồn hay không? Có phải là mình đã làm gì sai? Là vụ dây chuyền? Hay là do mấy câu vừa rồi của cha?
Tiểu thiếu gia Phượng gia không sợ trời không sợ đất lần đầu tiên trong đời nghiêm túc suy ngẫm lại.
Tất cả sự việc xảy ra trong vòng hai năm Phượng Thời rời đi đều được cậu nhớ lại, suy nghĩ kỹ càng.
Phượng Thời sau khi trở về phòng mình liền bắt đầu tự hỏi, không hề biết rằng thằng em đang tưởng tượng ra một vở kịch drama.
Vừa nãy việc xảy ra trong phòng ăn y đã nghe rõ mồn một.
Khi Phượng Thời nhìn thấy Phượng Minh Hoa trở lại, ngẩn người ra.
Rõ ràng vào mấy lần sống lại trước, tháng này Phượng Minh Hoa chưa về, do vậy mới dẫn đến việc hôn ước của y và Bạch Tô Ngự bị trì hoãn đến tận một tháng sau, mọi chuyện loạn tùng phèo lên mới được giải quyết.
Đến tột cùng là đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao Phượng Minh Hoa lại đột nhiên xuất hiện? Phượng Thời chợt nhớ tới giấc mơ tối hôm qua, trong mơ Phượng Minh Hoa đã chết một lần.
Thậm chí lúc đầu Phượng Thời nghi ngờ người kia không phải Phượng Minh Hoa, mãi đến khi nghe thấy ông ta thiên vị Phượng Tình không chút do dự, còn đối với mình thì trách móc nặng nề mới khiến Phượng Thời chắc chắn.
Người này chính là cha y, Phượng Minh Hoa.
Sau khi hiểu rõ, Phượng Thời lập tức quăng chuyện nhỏ này ra sau đầu, quyết định đi hết đoạn kịch còn lại.
Nhân vật mấu chốt Phượng Minh Hoa đang ở đây, không chừng có thể xóa bỏ hôn ước sớm.
Sau khi Phượng Thời chuẩn bị sẵn sàng, liền đứng dậy mở cửa.
Vừa ra khỏi phòng, y đã thấy Phượng Nhạc tội nghiệp ngồi xổm ở cửa.
Phượng Nhạc? Nó ở đây làm gì?
Vốn trong thời gian này Phượng Nhạc đã hoàn toàn về phe Phượng Tình, mình trong lòng nó có chăng chỉ là một kẻ độc tài đang hạn chế tự do của nó.
Phượng Thời không để ý tới Phượng Nhạc, y nhấc chân lên chuản bị xuống lầu, nhưng lại cảm giác ống quần bị kéo lại.
Phượng Thời cúi đầu, thấy đôi mắt Phượng Nhạc cứ như cún con, vô cùng đáng thương.
"Làm gì?"
"Anh ơi, em sai rồi."
Phượng Thời không hiểu gì: "Sai gì cơ?"
"Em...!Em không nên lấy di vật của mẹ đi tặng người khác, với cả không đi đón anh về nhà nữa."
Phượng Thời cười cười, không để ý chút nào nói: "Ừ, anh chấp nhận xin lỗi của em."
Nói xong, y mặc kệ cậu mà rút ống quần ra, xuống lầu.
Phượng Nhạc hoảng loạn vội vàng đứng dậy, ngoan ngoãn theo sau.
Cậu nhìn bóng lưng Phượng Thời, không hiểu có chuyện gì.
Rõ ràng anh đã chấp nhận lời xin lỗi của cậu, nhưng tại sao cậu vẫn cảm thấy bất an? Phượng Nhạc rất ủ rũ, cúi đầu, hai vai chùng xuống phờ phạc.
Phượng Thời làm như không nhìn thấy, sau khi trải qua sự thất vọng và cái chết trong ba lần trước, Phượng Thời đã học được cách không thèm để ý những thứ này.
Điều quan trọng nhất là yêu bản thân mình.
Y chỉ muốn trong quãng thời gian ngắn ngủi này, y có thể hưởng thụ cuộc sống thuộc về Vu Phượng thật tốt.
Trong phòng ăn đang diễn ra cảnh tượng cha con hòa thuận, không khí đầm ấm.
Khi Phượng Thời đi vào, tiếng cười bên trong đột nhiên ngừng lại.
Phượng Minh Hoa sầm mặt lại, trừng Phượng Thời, không nói gì.
Ông ta đang chờ Phượng Thời chủ động chào hỏi mình, dù sao thì với tính cách nhã nhặn và lễ nghi chu toàn của Phượng Thời, hiếu thảo luôn là trên hết.
Nhưng Phượng Thời lại chỉ kéo ghế đối diện ông ta, ngồi xuống.
Y ung dung thong thả tháo cúc tay áo, xắn ống tay áo sơmi đến khuỷu tay, rồi mới bắt đầu ăn sáng.
Phượng Minh Hoa không nhịn được, trầm giọng nói rằng: "Lễ nghi của mày là thấy cha mà không chào hỏi à?"
Phượng Thời ngẩng đầu, mỉm cười cong mắt: "Cha, đã lâu không gặp, nhìn tinh thần của cha có vẻ không tốt lắm, nên chú ý cơ thể hơn ạ."
Cực kỳ lễ phép, không hề phạm sai lầm.
Phượng Minh Hoa nghe sao cũng cứ thấy sai sai, đang muốn làm khó dễ thì lại thấy sắc mặc Phượng Thời tái nhợt đến mức gần như là trong suốt, ăn một miếng xong thì che miệng ho nhẹ hai tiếng.
Giọng điệu ông ta nhẹ nhàng hơn: "Thân thể mày giờ thế nào?"
"..."
Phượng Tình thầy Phượng Thời không nói gì, liền giải thích: "Cha, tối qua anh mới về, chưa ăn gì cả, chắc giờ ảnh đói bụng."
Không nói còn đỡ, nói xong Phượng Minh Hoa lại nhớ đến Phượng Thời đã làm chuyện gì trong bữa tối hôm qua.
"Phượng Thời, vụ việc tối qua mày không giải thích à?"
Phượng Thời thả thìa xuống, cười có chút bất đắc dĩ: "Khi ăn không nói chuyện, khi ngủ không hé lời, đây không phải là lễ nghi cơ bản mà từ nhỏ cha đã luôn dạy bảo con hay sao?"
"..." Phượng Minh Hoa không có gì để nói.
Sau khi ăn xong, Phượng Thời mới mở miệng, ngẩng đầu nói.
"À, tối qua con nhờ mọi người xem qua mấy tấm hình thôi."
Phượng Minh Hoa thấy thái độ này của y thì càng tức giận hơn: "Mày làm trò gì vậy, hôm qua là lễ trưởng thành của em trai mày, vậy mà mày lại chạy đến phá rối?"
Phượng Thời hơi kinh ngạc, nói: "Con không có ý định phá rối, con chỉ nghĩ là sau này hôn ước cũng phải thay người, không bằng thừa dịp này nói luôn."
Phượng Minh Hoa bị thái độ của Phượng Thời làm cho choáng váng.
Nếu nói Phượng Thời đang tức giận thì thái độ của y vô cùng thản nhiên chân thành; nhưng nếu y không tức, vậy chuyện thay người này là sao đây.
Phượng Thời cười cười, tiếp tục nói: "Bạch Tô Ngự nói, tụi con chỉ là tình anh em từ nhỏ lớn lên cùng nhau mà thôi, ở bên Phượng Tình hắn mới biết cái gì gọi là tình yêu."
Phượng Nhạc hơi kinh ngạc, ngẩng đầu liếc Phượng Tình một cái.
Khoảng thời gian này cậu đã nhiều lần gặp phải Bạch Tô Ngự tới nhà tìm Phượng Tình, Phượng Nhạc cũng không phải người ngu, cậu từng hỏi Phượng Tình là có chuyện gì xảy ra.
Phượng Tình luôn miệng nói rằng bọn họ là bạn bè, bình thường toàn nói chuyện liên quan đến Phượng Thời.
Phượng Nhạc biết Phượng Thời kiêu ngạo, hai năm trước bị thương nên phải đi an dưỡng chữa trị, ngoại trừ có chút liên lạc với người nhà thì gần như là hoàn toàn biến mất.
Bạch Tô Ngự cũng rất ít khi nhìn thấy Phượng Thời, nên Phượng Tình nói vậy Phượng Nhạc lập tức tin luôn, không hiểu sao lại không hề nghi ngờ gì.
Bây giờ nghe Phượng Thời nói câu này, Phượng Nhạc lại cảm thấy có chút sai sai.
Phượng Nhạc từ trước đến giờ có sao nói vậy, thẳng thắn hỏi luôn: "Anh hai, không phải anh nói rằng anh và anh Ngự chỉ là bạn bè thôi sao?"
Phượng Tình vốn đang ngồi cạnh không lên tiếng giả làm bình hoa, đột nhiên bị Phượng Nhạc điểm danh, có hơi lúng túng.
Cậu ta rũ mắt xuống, nói: "Con, bọn con đúng chỉ là bạn, chưa từng vượt qua ranh giới bao giờ, con cũng không biết tại sao anh Ngự đột nhiên lại nói rằng anh ấy yêu con..."
"Cái này không quan trọng." Phượng Thời ngắt lời biện giải của Phượng Tình.
Y nhìn về phía Phượng Minh Hoa: "Sự việc chính là như vậy, Bạch Tô Ngự tình nguyện, Phượng Tình cũng vui vẻ, con không muốn làm kẻ ác chia uyên rẽ thúy, lúc nào tìm ngày đẹp thì đi Bạch gia một chuyến đi."
Phượng Minh Hoa thấy Phượng Thời đúng là thản nhiên không hề để tâm, liền nhìn về phía Phượng Tình: "Ý con thế nào?"
Phượng Tình cắn cắn môi dưới, gật đầu.
Cả nhà đều vui.
Phượng Nhạc lại sững sờ.
Sao anh cậu lại thay đổi nhiều như vậy, dựa theo tính cách kiêu ngạo của Phượng Thời, làm sao có thể dễ dàng nói ra chuyện thay người cho hôn ước như vậy chứ.
Hôn ước giữa Phượng Thời và Bạch Tô Ngự tuy không công bố chính thức với bên ngoài, nhưng cũng đã là việc được ngầm thừa nhận bởi mọi gia tộc.
Đơn giản mà nói, hôn ước bất chợt thay người, bên ngoài sẽ có không ít lời đồn đại, là một chuyện rất mất mặt.
Với sự cao ngạo của anh cậu, tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy phát sinh.
Đây là có chuyện gì vậy?
Phượng Nhạc sững sờ nhìn về phía Phượng Thời, thấy đối phương nghiêng mặt sang bên, che miệng ho khan hai tiếng.
Lúc này cậu mới phát hiện, Phượng Thời trong ký ức mạnh mẽ đến mức như không gì có thể làm khó được rõ ràng đã gầy đi hẳn.
Trong lòng Phượng Nhạc dâng lên cảm giác khó chịu.
Trong hai năm qua, cậu chỉ cho rằng anh quá vô cảm, việc không cho người khác gặp mặt, ít khi liên lạc chỉ đơn thuần là do sĩ diện mà thôi.
Nhưng cậu lại chưa hề nghĩ tới người anh trai bị thương nặng, huyết thống bị phế bỏ hoàn toàn, lẻ loi một mình ở Dũ Cảnh đã trải qua những ngày tháng như thế nào.
Mà cậu Phượng Nhạc, hai năm qua thậm chí còn chậm rãi chấp nhận sự lấy lòng của Phượng Tình, thậm chí đến di vật của mẹ cũng tặng cho người khác.
Anh đã thất vọng bao nhiêu cơ chứ! Chẳng trách sau khi tối hôm trước trở lại, anh không thèm nhìn tới cậu.
Đây đều là do chính mình gây ra!
Một luồng cảm giác áy náy lẫn hối hận ập tới, Phượng Nhạc yên lặng siết chặt nắm đấm.
Trong lòng cậu lần đầu tiên tuôn ra một loại ý thức trách nhiệm sau khi mẹ qua đời, anh trai lại bị thương.
Hiện giờ, người có thể đứng ra bảo vệ vệ anh trai, gánh vác tất cả chỉ có cậu.
Phượng Nhạc lặng lẽ hạ quyết tâm.
Anh chỉ có một mình cậu là người thân ruột thịt, cậu tuyệt đối sẽ không để cho anh đau lòng.
Mà Phượng Thời vừa mới hoàn thành từ hôn sớm hơn tiến độ của vở kịch, đang suy tư xem nên tiến hành nội dung tiếp theo như thế nào.
Y cần đuổi Phượng Tình ra khỏi cái nhà này, mà còn phải đuổi một cách danh chính ngôn thuận, khiến Phượng Minh Hoa không thể nói gì.
Đang suy đi tính lại, Phượng Thời đột nhiên cảm thấy có một tầm mắt nóng rực đang nhìn mình chằm chằm, ngẩng đầu nhìn lại mới thấy là thằng em ngu Phượng Nhạc.
Đôi mắt sáng quắc bao hàm cả sự nhiệt tình kia bỗng làm y cảm thấy dáng vẻ của Phượng Nhạc khá là giống với Husky.
Sức phá hoại mạnh, lại còn ngu không nói lên lời..