/Một cái kết rất viên mãn, nếu được mọi người hãy chọn cho mình một bài hát khiến bản thân thoải mái để đọc nhé^^/
------------------------------------------
Theo thời gian trôi qua, dậy sóng Ô Bách Chu xảy ra chuyện nhấc cũng chậm rãi lắng xuống. Ô Bách Chu vẫn còn phải nằm viện quan sát, Bạch Đường Sinh cũng vội vã qua lại giữa hai nơi đoàn phim và bệnh viện.
Ô Bách Chu vì thế rất đau lòng, bệnh viện bây giờ hắn ở không phải là bệnh viện trước đó hắn phẫu thuật, mà là một bệnh viện tư nhân, cách đoàn phim gần một tiếng thời gian đi đường.
Qua lại giữa hai bên như vậy quá vất vả, Ô Bách Chu liền khuyên cậu không cần phải ngày nào cũng đến.
Nhưng Bạch Đường Sinh lại hiếm khi mà không nghe theo ý hắn, cố chấp mỗi ngày đều hoàn thành công việc xong rồi chạy đến chỗ hắn, Ô Bách Chu chẳng còn cách nào với cậu.
Đặc biệt là khi Bạch Đường Sinh mềm giọng nói với hắn "Em không nhìn thấy anh thì không an tâm", trong lòng Ô Bách Chu cũng mềm nhũn ra như nước, làm sao còn nói được không cho cậu tới.
Hôm Sóng dữ đóng máy, Ô Bách Chu cũng vừa lúc xuất viện, chuyện đầu tiên khi về đến nhà đó là kéo Bạch Đường Sinh vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ một phen.
Tắm rồi lại sinh ra hỏa khí. Từ khi Sóng dữ bắt đầu quay, hai người vẫn luôn ăn chay, Ô Bách Chu sợ ngày hôm sau Bạch Đường Sinh đóng phim trạng thái không tốt, không nỡ lăn lộn cậu. Kết quả sau đó hắn lại xảy ra chuyện nằm viện, mãi cho đến bây giờ cũng đã hai tháng.
Bạch Đường Sinh đẩy động tác cầu hoan của Ô Bách Chu ra: "Không được, bây giờ anh có vết thương, không nên làm động tác kịch liệt."
"Tôi không kịch liệt, em kịch liệt là được." Ô Bách Chu câu môi cười cười: "Tự mình động, thế nào?"
Bạch Đường Sinh như vỗ về mà hôn xuống khóe môi hắn, vẫn cự tuyệt: "Ai bảo anh bị thương ở chỗ thấp như vậy, không được."
Cuối cùng vẫn không đành nhìn Ô Bách Chu không được như ý, Bạch Đường Sinh thở dài: "Em dùng miệng giúp anh..."
Hai người vần vò một hồi, cuối cùng Bạch Đường Sinh vẫn bị Ô Bách Chu nửa dụ dỗ tự ngồi lên di chuyển.
"Cuối cùng cũng không còn ngửi thấy mùi nước sát trùng nữa rồi..."
Bạch Đường Sinh hít hít bên cần cổ Ô Bách Chu, mùi sữa tắm thơm mát ngửi rất thoải mái. Trước đó ở bệnh viện khi lau mình tắm rửa cho Ô Bách Chu cũng cảm giác có thể ngửi được mùi nước sát trùng.
"Ừm..." Ô Bách Chu cuối cùng cũng ăn được người ta sạch sẽ thần thanh khí sảng, dựa vào đầu giường ôm Bạch Đường Sinh nghịch di động: "Vé máy bay đã đặt rồi."
"Hửm... Vé máy bay gì..." Bạch Đường Sinh thoáng sửng sốt.
Ô Bách Chu ngậm lấy vành tai Bạch Đường Sinh dùng hàm răng nhẹ nhàng day một chút: "Thầy Bạch thật là quý nhân hay quên đó, lúc trước phát trực tiếp nói thế nào với fan? "Quay bộ phim này xong dự định cùng thầy Ô ra ngoài thư giãn"... Sao nào, lời thầy Bạch nói không tính sao?"
Giọng Ô Bách Chu rất êm tai, sau khi hạ giọng mang đầy từ tính. Dù cho là ở tình huống gì, Bạch Đường Sinh đều không thể nghe được Ô Bách Chu nói bên tai mình như vậy, còn mở miệng lại cứ gọi thầy Bạch.
Chỉ nghe thôi Bạch Đường Sinh cũng có thể mềm nửa người, cậu điều chỉnh tư thế, nằm nghiêng trong lòng Ô Bách Chu, "Không tính thì làm sao đây?"
"Vậy thì chỉ có thể đánh ngất em... Hừm, đánh ngất không được, không nỡ, vậy nghĩ cách chuốc thuốc mê cho em, đóng gói mang đi." Ô Bách Chu cười thấp: "Nếu thật sự không được, vậy thì làm đến ngất cũng có thể."
"..."
Bạch Đường Sinh sờ lên mad Ô Bách Chu, cảm thán: "Thầy Ô à trước kia thầy có ngờ tới mình còn một mặt lưu manh như vậy không?"
"Em không thích à?"
"Thích, anh thế nào cũng thích..."
- -
Vé máy bay đặt là nửa tháng sau, lần đi này bọn họ chẳng dẫn theo ai, hai người dùng chung một valy, đi đến một vùng đất khác.
Trước khi đi Tề Kỳ gợi ý bọn họ có thể làm một kỳ vlog, đến lúc đó có thể chiếu cho fan xem. Tuy rằng trước cuối năm hai người không có dự định làm việc gì, nhưng tần suất lộ diện vẫn phải duy trì.
Hơn nữa trên mạng có rất nhiều fan kêu gào trên mạng xin hai người đăng ảnh hoặc video, muốn xem cuộc sống ở chung hằng ngày.
"Còn có nửa tiếng nữa là chúng tôi phải bay rồi, đây là ngày đầu tiên tôi với thầy Ô ra ngoài chơi..."
Bạch Đường Sinh cười nói với màn hình di động, sau đó lại chuyển camera về phía Ô Bách Chu, "Cho mọi người xem thầy Ô mọi người luôn nhớ nhung, đừng lo lắng, anh ấy khôi phục rất tốt..."
Nhiệt độ trong cabin để rất thấp, Ô Bách Chu hỏi nữ tiếp viên một cái chăn, đắp lên người Bạch Đường Sinh: "Đắp kín, đừng để cảm lạnh."
Hai người ở trên máy bay ngủ vài tiếng đồng hồ, sau khi tỉnh lại đã ở một đất nước khác. Bên này vẫn là buổi tối, máy bay đã bắt đầu chậm rãi hạ cánh, sau khi ra khỏi tầng mây, các hành khách có thể nhìn thấy cảnh đêm của thành phố qua cửa kính.
Từ trên trời cao nhìn xuống cảm giác rất tuyệt, ánh đèp rực rỡ của cả thành phố đều thu vào mắt, như là dải sao lấp lánh.
Ô Bách Chu câu lấy cằm Bạch Đường Sinh, hôn lên khóe môi cậu, "Đẹp."
Bạch Đường Sinh cố ý hỏi: "Cái gì đẹp?"
"Mắt." Ô Bách Chu theo ý cậu trả lời, lại hôn lên lông mi cậu, khiến mí mắt Bạch Đường Sinh cũng run lên.
Bạch Đường Sinh chớp chớp mắt: "Di động còn đang quay đấy."
Vì cần tư liệu*, di động Bạch Đường Sinh vẫn không tắt, khi ngủ cũng quay. Ô Bách Chu không hề bận tâm, hắn lại đặt xuống ba nụ hôn lên khóe mắt cậu.
(*)Tư liệu ở đây là ý chỉ kiểu phải có nhiều video hoặc đoạn video để hậu kỳ có cái mà edit, chọn lọc ấy. Raw là vậy dịch ra t cũng không biết để sao cho hợp.
"Quay thì đã quay rồi, nếu em không muốn để người khác xem vậy thì hậu kỳ cắt bỏ là được."
Hai người ngồi khoang hạng nhất, hai ghế còn lại ở hàng đầu tiên đều trống. Bạch Đường Sinh bị Ô Bách Chu hôn đến phát ngứa thì câu lấy cổ Ô Bách Chu kéo đầu hắn xuống, triền miên trong bóng tối, ánh đèn ồn ào huyên náo ngoài cửa, nhận một nụ hôn dịu dàng lưu luyến.
Mãi đến sau khi máy bay hạ cánh hoàn toàn, hai người mới tách ra.
Trước khi đến, chỗ ở gì Ô Bách Chu cũng đều đã sắp xếp ổn thỏa, vì lần này có thể ở khá lâu, Ô Bách Chu trực tiếp thuê một căn nhà. Sau khi dò hỏi Bạch Đường Sinh, hắn thuê một căn chung cư nhỏ. Chủ nhà là một cụ bà lớn tuổi, phía sau căn hộ có một khu vườn nhỏ, ngày thường cũng có rất nhiều khách thuê ngồi trong khu vườn chụp ảnh.
Bạch Đường Sinh nâng di động đi đến ban công, camera quay xuống phía khu vườn, tuy rằng đã là buổi tôi, nhưng trong vườn vẫn có đèn chiếu, rất sáng: "Chỗ này thật xinh đẹp, hoa cỏ nhìn vào đã thấy thoải mái."
Cậu xoay người: "Thầy Ô đang treo quần áo chúng tôi mang đến lên... Bộ trên tay anh ấy là đồ đôi, tôi đặt riêng trước khi đến."
Bạch Đường Sinh cười lém lỉnh với Ô Bách Chu: "Ngày mai chúng mình mặc bộ này ra ngoài được không?"
Ô Bách Chu đương nhiên không có ý kiến: "Được."
Sáng sớm hôm sau, hai người thay bộ đồ đôi thoải mái kia rồi ra cửa: "Bây giờ bọn tôi phải đi mua đồ ăn, miệng của thầy Ô kén lắm, anh ấy không thích đồ ăn bên này, đành để tôi nấu cho anh ấy ăn thôi..."
Tuy hai người đều là nhân vật công chúng, nhưng một khi không còn gánh nặng thần tượng, rõ ràng là đang quay vlog, nhưng cả hai đều không trang điểm, chẳng hề chải chuốt làm đẹp gì.
Nhưng cũng may mà nhan sắc hai người chịu được, đặc biệt là sau khi thay bộ đồ đôi thoải mái, nhìn trông giống như là hai sinh viên hơn hai mươi tuổi, đi trên đường mà cảnh đẹp ý vui.
Bạch Đường Sinh mua một ít món ăn thường ngày, gia vị trong phòng bếp chung cư nhỏ đều có cả. Vì chủ nhà biết bọn họ là khách thuê Trung Quốc, cho nên đồ dùng trong phòng đều đã chuẩn bị trước đầy đủ.
"Lượng người trong siêu thị ở đây so với trong nước quả thật ít hơn nhiều... Ừm... Nhưng mà người Hoa ở đây cũng không ít."
Hai người ở nước ngoài nên không còn nhiều e dè nữa, khi đi đường đều dính bên nhau, ngọt ngọt ngào ngào. Ô Bách Chu nhìn thấy một cậu bé ngồi trên xe đẩy, ý vị không rõ mà cười: "Em có muốn thử hay không?"
Bạch Đường Sinh nhìn thoáng qua bên đó, "Người ta là ba đẩy con trai, sao đây, anh còn muốn làm ba em?"
"Cũng không phải không được." Ô Bách Chu chống xe đẩy cười: "Kêu một tiếng nghe thử xem?"
Bạch Đường Sinh nhướng mày, nhìn nhìn xung quanh, tiến đến bên tai Ô Bách Chu hôn một cái: "Ba ơi, nơi đông người đừng có xx*."
(*)Ở đây đã ăn kiểm duyệt=))
Tai Ô Bách Chu run lên, như là nghĩ tới gì đó, không nói nữa.
Mua đồ ăn xong thì phải về nấu, Bạch Đường Sinh đeo tạp dề, khi đang chuẩn bị mở bếp Ô Bách Chu đột nhiên tắt điện thoại đang quay đi, hắn kéo tạp dề Bạch Đường Sinh xuống, "Cởi quần áo ra."
"Hửm?" Bạch Đường Sinh bật cười: "Anh không phải đó chứ, có thể ăn cơm trước không?"
"Không làm." Ô Bách Chu khóa cậu vào trong ngực, tay cầm tay để cậu cởi quần áo của mình ra, chỉ để lại một cái quần lót, sau đó lại giúp Bạch Đường Sinh tròng tạp dề lên, thắt lỏng lẻo trên eo.
"Được rồi." Ô Bách Chu vừa lòng nói: "Nấu cơm đi, con trai."
Đây là cái thú tính kỳ lạ gì đây...
Bạch Đường Sinh xoay mình, có chút không thoải mái. Tạp dề chỉ che khuất được phía trước cậu, phía sau lưng và đùi đều lộ ra ngoài. Cổ tạp dề lại thấp, theo động tác không ngừng vuốt ve trên ngực của hắn mà vừa ngứa vừa khó chịu. Dưới ánh mắt thâm trầm chăm chú của Ô Bách Chu, còn mang theo chút tê dại không thể nói rõ.
Làm cơm xong, Bạch Đường Sinh vừa mới lấp đầy bụng đã bị Ô Bách Chu ôm lên bàn đá cẩm thạch trong phòng bếp ăn sạch sẽ, sáng hôm sau không bò dậy nổi.
Chờ khi cậu tỉnh lại, Ô Bách Chu đã mặc xong một thân chính trang, trong tay cầm một cái cà vạt.
"Giúp tôi thắt."
Bạch Đường Sinh mơ màng nhướng người, thắt cà vạt cho hắn. Ánh mắt cậu chạm đến mép giường, nhìn thấy còn có một bộ tây trang bày biện chỉnh tề có kiểu dáng giống với bộ tây trang của Ô Bách Chu, chỉ là màu sắc khác nhau.
Trong lòng cậu run lên, lập tức hiểu ra Ô Bách Chu muốn làm gì.
"Hôm nay đi luôn sao?"
"Ngại sớm à?" Ô Bách Chu hôn xuống trán cận, "Tôi lại chờ không kịp nữa, hôm nay em không đi cũng phải đi*, không đi thì tôi trói em đi."
(*)Ở đây có vẻ đánh thiếu một chữ 不(không)
"Vậy e là cha sứ sẽ báo cảnh sát đấy." Bạch Đường Sinh nhịn không được cười: "Đến lúc đó tin tức đầu đề lả "Ảnh đế Ô ở nước ngoài cưỡng ép người yêu đồng tính kết hôn bị bắt bỏ tù"..."
"Vậy vì để tôi không vào tù, thầy Bạch của tôi có thể sẵn lòng đồng ý hay không?"
Mi mắt Bạch Đường Sinh khẽ run, dùng tiếng Anh nói một câu: "Đương nhiên."
Ô Bách Chu cầm lấy bộ tây trang bên mép giường kia, như là giúp bé con ba bốn tuổi mặc quần áo, đùa nghịch tay chân Bạch Đường Sinh, chậm rãi cẩn thận mặc vào rồi chỉnh trang lại cho cậu.
Trên đường, Tề Kỳ tất nhiên đã biết sắp xếp hôm nay của bọn họ, hỏi bọn họ có thể phát sóng trực tiếp hay không. Bạch Đường Sinh suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Điện thoại cậu tiếp tục quay video, sau đó dùng điện thoại của Ô Bách Chu mở phòng phát sóng trực tiếp ra, trong chớp mắt đã có rất nhiều người vào.
[ Uầy! Thế mà lại có livestream! Bạch Bạch và Ô đang ở đâu đây, sao mặc trang trọng thế?]
Bạch Đường Sinh câu môi: "Ở nước ngoài."
[ Má ơi, thầy Bạch mặc chính trang quá rù quyến luôn! ]
[ Đây là lần đầu tiên tui thấy Bạch Bạch mặc chính trang đó, siêu cấp đẹp! ]
Bạch Đường Sinh chuyển máy đến chỗ Ô Bách Chu: "Thầy Ô mặc còn đẹp hơn."
[ Bạch Bạch quả thật chính là simp cấp 10 của thầy Ô, ở trong mắt anh, thầy Ô có khi nào mặc cái gì mà xấu không? ]
[ Bọn tui là bé cá mực, Bạch Bạch là cá mực bự, fanboy số một của thầy Ô... ]
[ Nói đi, hai người mặc trang trọng như vậy, tôi có một phỏng đoán không biết có nên nói hay không.]
[ Lầu trên, hai chúng ta sẽ không nghĩ đến cùng một chuyện nhỉ? ]
[ Mấy người lầu trên nói giảm nói tránh ghê vậy, tui đây thẳng tính lắm, hỏi thẳng luôn ha, hai người định đi kết hôn sao! ]
Xe đã ngừng, hai người xuống xe, Bạch Đường Sinh nhìn thấy bình luận trên màn hình mà chuyển hướng máy ảnh - bên đó là một tòa giáo đường.
Bạch Đường Sinh chậm rãi nói: "Hôm nay chỉ có hai người tôi và thầy Ô, không có bất kỳ khách mời nào cả... Mọi người có đồng ý làm người chứng kiến không?"
[ Má ơi, hai người này thật sự muốn kết hôn này! ]
[ Em đồng ý cực đồng ý! Em ghi hình rồi, muốn giữ làm kỷ niệm! ]
[ Hai người này chắc giết tôi quá, ngọt quá rồi đó. Bạch Bạch và thầy Ô nhất định phải lâu dài, nếu bọn họ chia tay thì tôi không bao giờ tin tưởng tình yêu nữa! ]
Cha sứ đã ở trong chờ bọn họ. Thật ra kết hôn thế này chỉ làm qua loa mà thôi, trừ khi bọn họ di dân, cũng không có bất kỳ hiệu lực pháp lý nào.
Nhưng thứ hai người để ý vốn cũng không phải là hiệu lực pháp lý, mà là cảm giác nghi thức và thuộc về kết hôn mang đến.
Vì không có khách mời nên cả quá trình vô cùng ngắn gọn, nhanh chóng đến lúc tuyên thệ. Cha sứ nhìn hai người trịnh trọng hỏi: "Bạch, liệu con có đồng ý để người đàn ông này trở thành chồng con, ký hôn ước với y hay không? Dù bất kỳ lí do nào, cũng đều yêu thương, chăm sóc, tôn trọng, và chấp nhận y, vĩnh viễn trung trinh không dời với y cho đến tận cùng sinh mệnh?"
"Con đồng ý." Bạch Đường Sinh đáp tiếng Trung lại thêm một câu: "Đến chết không dời."
"Ô, liệu con có đồng ý để người đàn ông này trở thành chồng con, ký hôn ước với y hay không? Dù bất kỳ lí do nào, cũng đều yêu thương, chăm sóc, tôn trọng, và chấp nhận y, vĩnh viễn trung trinh không dời với y cho đến tận cùng sinh mệnh?"
"Con đồng ý." Ô Bách Chu câu môi cười: "Tôi sẽ vĩnh viễn yêu em."
Bởi vì đã nói trước có phát sóng trực tiếp, cha sứ tiếp tục hỏi: "Mọi người liệu có đồng ý trở thành nhân chứng cho lời thề nguyện của bọn họ hay không?"
Trong nháy mắt, bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp của Ô Bách Chu chỉ toàn là một câu "Con đồng ý".
[ Con đồng ý! ]
[ Không thể tin được lúc hai người nói con đồng ý mà tôi lại khóc. ]
[ Hôm nay lại là một ngày rơi lệ vì tình yêu tuyệt mỹ. ]
[ Tình yêu đồng tính có thể đi đến bước này thật sự không dễ dàng, hy vọng hai người có thể mãi như vậy, tựa như lời thề ấy, mãi cho đến tận cùng sinh mệnh. ]
Phát sóng trực tiếp kết thúc khi Ô Bách Chu ôm eo Bạch Đường Sinh đặt xuống một nụ hôn. Trong nước chẳng qua bao lâu đã lên hot search, đa số đều mang thái độ chúc phúc, chút ít tranh luận có thể bỏ qua không tính.
Bàn luận về hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính trên Weibo vẫn còn tiếp tục. Mọi người tự đáy lòng đều chờ mong ngày ấy, tin tưởng tương lai không lâu, tình yêu của mọi người đều có thể nhìn thấy ánh sáng, tình yêu của mọi giới tính đều được thế giới công nhận.
Lần phát sóng trực tiếp này không thể nói là không cao điệu, nhưng trong lòng Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu lại rõ ràng. Bọn họ làm nhân vật công chúng, bây giờ càng cao điệu, như vậy nếu tương lai có một ngày bọn họ suy xét đến chuyện chia tay thì lực cản và băn khoăn cũng sẽ càng lớn. Từ khi bắt đầu hai người đã chặt đứt mọi khả năng chia tay.
Đêm động phòng hoa chúc ấy, Bạch Đường Sinh nằm dưới thân Ô Bách Chu, hai người trao nhau một nụ hôn ướt át, Bạch Đường Sinh híp đôi mắt đã bị nước mắt thấp ướt -
Em sẽ dùng cả mạng sống để yêu anh, cho anh tất cả, mọi tình cảm đều trút cả vào anh. Anh là mọi thứ của em, là cả thế giới.
Hoàn chính văn.
27.05.2023
- ---------------------------------
Chính văn đã hoàn, còn ba phiên ngoại nữa sẽ dần update cho mọi người, ba phiên ngoại này t không có qt và dài gấp đôi chương thường nên chắc là sẽ tốn thời gian và kém chỉn chu hơn, có gì mong mng đợi và thông cảm nha. Trong đó có một pn của bạn Bạch và thầy Ô, hai phiên ngoại còn lại dành riêng cho Lộ Tưởng, Vưu Trinh và Diệp Thâm.
Tác giả rất trân trọng nhân vật của mình, an ủi và bù đắp cho mọi bất hạnh của họ nên đừng lo nhé^^