Sau Khi Sống Lại Các Anh Hối Hận Rồi

"Cô ta nói ông là Bạch thần y, ông lấy cái gì chứng minh điều đó?" Khương Ấu An chậm rãi ra tiếng.

Bạch thần y tức khắc sầm mặt.

Thần Nam vương phi lập tức phẫn nộ hiện lên trong mắt, răn dạy: "Con dâu, chớ có nhiễu sự!"

Chọc giận Bạch thần y, bệnh của con trai bà không được trị thì sao? Ngày thường con dâu nhìn thông tuệ, cớ sao hôm nay đột ngột ngớ ngẩn?

"Đúng vậy đó, Lục tỷ, em biết chị có thành kiến với em, nhưng không thể lấy việc cá nhân mà công kích thân phận thần y tiên sinh như vậy, em đã chứng kiến thấy ông ấy cứu người bệnh, em còn thấy người nọ đột nhiên hôn mê, cả người co giật liên hồi, mà Bạch thần y chỉ một châm đã khiến người nọ tỉnh táo lại..."

Khương Diệu Diệu nói xong, Hà thị cũng theo sát tiếp lời: "Tiểu Lục, con gần đây là như thế nào? Lần trước em gái con đến nhà Tam đương gia, con động thủ đánh em, nhưng em gái con một lòng vì tốt cho con, con lại khắp nơi bắt bẻ con bé, trong mắt con có còn người mẫu thân này không hả?"

"Lục muội, nếu đắc tội Bạch thần y, em gánh vác được trách nhiệm này nổi sao?" Khương Tu Trạch nhíu mày. Còn Khương Uẩn Trần lấy tay áo che miệng, ho khan vài tiếng, vẫn nhìn chăm chú Khương Ấu An. Chỉ có Khương Cẩm Nam, đứng ở một góc nào đó, bộ dạng thất thần.

Khương Ấu An không phản ứng đám người này, mà hướng về mẹ chồng, cung kính hồi đáp: "Ngài quá nóng vội rồi ạ."

"Con..."

Thần Nam vương phi banh mặt tính bắn hết một câu dài, bị thu hút chú ý bởi hành động Bạch Thần y lắc lắc tay áo, vẻ mặt âm trầm, ông ta nói: "Nghe ý tứ của phu nhân cho rằng lão phu là kẻ lừa đảo, đã là như vậy, lão phu không cần thiết phải lưu lại..."

"Bạch thần y tiên sinh..."

"Bạch thần y tiên sinh!"

Thần Nam vương phi lẫn Hà thị đồng thanh mở miệng.


Hà thị lại cả giận nói: "Ấu An, tình huống quan trọng này, há để con làm càn như vậy? Con còn không mau thỉnh tội với tiên sinh!"

Thần Nam vương phi nghe bà sui gia nói có chút không thích hợp!

Bà định nói cái gì đó, Hà thị liên tục chất vấn chính đáng: "Con một hai muốn phụ thân con tới giáo huấn trước mặt mọi người mới hài lòng sao?"

Bà giận không thể át, "Mẫu thân biết con trước giờ bất hòa với em gái con, nhưng em gái con không màng mâu thuẫn nhỏ đó mà đích thân mời được thần y đến chữa trị chân cho phu giúp con, con lại chất vấn trách móc nó, nhưng con còn quá đáng hơn nữa không?"

"Mẫu thân, người đừng nói Lục tỷ như vậy mà..." Khương Diệu Diệu đỏ hồng khóe mắt, khẽ nói: "Vẫn là con hướng tiên sinh xin lỗi..."

"Rõ ràng là nó không đúng, vì cái gì con phải xin lỗi? Ấu An, con không nghe lời mẫu thân nói sao?". Đọc‎ tru𝓎ện‎ ha𝓎‎ tại‎ —‎ 𝗧‎ 𝖱‎ 𝑈‎ 𝑴‎ 𝗧‎ 𝖱‎ 𝑈‎ Y‎ Ệ‎ 𝙉﹒Vn‎ ‎ —

"Tôi không muốn chơi." Khương Ấu An vẫn không phản ứng bà ta, thậm chí một cái liếc mắt cũng chưa cho Hà thị.

Cô nhìn đại boss nói chuyện.

Mặc Phù Bạch vẫn ung dung quan sát biểu tình các thành viên nhà họ Khương.

"Ừm, không chơi."

Lãnh đạm nhưng dung túng mười phần.

Giây tiếp theo, đại boss ánh mắt sắc bén nhìn Hà thị, lạnh lùng ra lệnh, "Bắt lấy!"


Từ thị vệ và Cao thị vệ đã sớm chờ thời khắc này.

Sảng khoái quá trời! Gom cổ kẻ giả mạo này trước.

Hai người đồng thời nhảy ra, ở lúc mọi người không phản ứng kịp, mắt thấy đao đã kề trước cổ Bạch thần y. Sau đó đạp đầu gối ông ta ngã quỵ xuống đất, mọi người cả kinh, sôi nổi hồi thần.

"Phù Bạch, là sao vậy con?" Thần Nam vương phi khó hiểu.

Từ thị vệ cao giọng cung kính: "Hồi bẩm Vương phi nương nương, hai ngày nay nương nương không có ở trong phủ nên không biết, Bạch thần y chân chính đã tới phủ từ lâu! Còn thứ trước mắt ngài là hàng giả mạo! Là còn phản đồ từ núi Dược Vương, Bạch Phong!"

Lời vừa ra, Bạch Phong – kẻ giả mạo thần y lập tức run rẩy mềm nhũn cả người, biểu cảm kinh hoảng thất thố.

Khương Diệu Diệu cũng trắng bệch đi.

Sắc mặt nhỏ em trà xanh biến hóa đã vào tầm mắt Khương Ấu An.

Cô chậm rãi bước lên, lấy kiếm trong tay Từ thị vệ, nhân lúc mọi người ngỡ ngàng thật giả thì đã cứa một đường lên cánh tay Bạch Phong.

Biểu cảm lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ, Khương Ấu An khẽ nói: "Quả thật rất to gan, dám tới vương phủ lừa đảo sao! Cái đầu của ông không muốn ở trên cổ à?!"

Bạch Phong ăn đau che cánh tay của mình, cả người co lại run rẩy, hèn mòn quỳ xuống cầu xin nào giống khí chất cao cao tại thượng vừa rồi, "Tha mạng, xin tha mạng, tiểu nhân chỉ mỡ heo che mắt, cúi xin Vương phi nương nương, Thế tử điện hạ tha cho tiểu nhân một mạng!"

"Ông còn không thành thật khai ra?!" Khương Ấu An lạnh lùng quát.


"Tiểu nhân nói, tiểu nhân nói..."

Lúc này, Khương Diệu Diệu mắt thấy mọi chuyện không xong.

"Tiểu nhân vốn dĩ không tính toán tới vương phủ lừa gạt, là vương phủ bỗng phái người tới nhà trọ tìm tiểu nhân, nói rằng mời tiểu nhân đến vương phủ, lúc đó mới nổi lòng tham... Là cô gái kia, chính cô ta tới tìm tiểu nhân đi lừa gạt một người có cái bớt trên mặt, cả hai chúng tôi đã sớm thương lượng..."

"Lừa một người có cái bớt trên mặt?" Khương Ấu An cười lạnh.

"Vâng vâng vâng... Cô ta còn nói, tiểu nhân đi lừa người đó, trước giả bộ chữa trị mấy ngày sau đó nói trị không hết..."

Mọi người đồng loạt hướng mắt về về phía Khương Diệu Diệu.

Khinh thường, chán ghét, còn có ngạc nhiên, nghi hoặc...

Khương Diệu Diệu lắc đầu, "Không phải, tiểu nữ cũng bị lừa... Ông ta rõ ràng nói bản thân là thần y, chính mắt tiểu nữ chứng kiến ông ta cứu người, tiểu nữ không biết ông ta là đang gạt người... Thật sư, tiểu nữ có cùng ông ta nói qua, để chữa trị mặt cho chị Tuyết Dao, mấy lời khác tiểu nữ hoàn toàn không có nói..."

Khương Diệu Diệu lại ra tuyệt kỹ - khóc lóc.

"Tiểu Thất sẽ không làm ra loại chuyện này, con bé chắc chắn là bị lừa! Còn có ông, vì cái gì muốn nói dối?!" Hà thị vẻ mặt phẫn nộ.

Bạch Phong cũng không phải đồ ngốc, đã nhìn ra tới, Khương Ấu An và Khương Diệu Diệu dĩ nhiên người đầu tiên không thể đối phó được.

Chỉ cần thành thật khai báo, mới có con đường sống!

Bạch Phong từ trong vạt áo lấy ra vòng tay vàng chạm khắc thủ công tinh xảo, mắt thấy là vàng ròng.

"Đây là tiền cọc mà cô ta đưa cho tiểu nhân, chờ khi đi khám bệnh cho người có vết bớt kai xong, cô ta sẽ cho tiểu nhân thêm một số tiền!"


"Tiểu Thất, đây là chuyện gì?" Khương Tu Trạch ánh mắt trầm trầm.

Người nhà họ Khương đều nhận ra được vòng tay vàng này, là Hà thị cho người làm chuẩn bị thành của hồi môn cho Khương Ấu An, nhưng con gái nhỏ yêu quý của bà nhìn trúng liền đưa cho con bé.

Khương Diệu Diệu nước mắt rớt càng nhiều hơn, "Nhị ca, vòng tay này hai ngày trước em đã làm mất, em còn nói với Tổ mẫu biết, em không biết sao nó ở trong tay của kẻ lừa gạt này, nếu mọi người không tin tưởng, có thể đối chiếu với Tổ mẫu, em thật sự vô tội..."

Hà thị tức giận không thôi, "Cái đồ lừa đảo này, ông từ sớm đã theo dõi con gái tôi rồi phải không?"

"Đủ rồi!"

Ở trong góc Khương Cẩm Nam bỗng nhiên hét lên.

Khương Ấu An bao gồm những người khác, đều hướng mắt tới xem hắn.

"Rốt cuộc ông ta có nói thật hay nói dối, Khương Diệu Diệu, trong lòng em hẳn biết rõ ràng?"

Hà thị đột ngột tiến lên, một cái tát thẳng lên mặt Khương Cẩm Nam, "Con điên rồi sao? Không nói giúp cho em gái con mà còn nghi ngờ nó?"

Khương Cẩm Nam đôi mắt đỏ đậm, "Mẹ, Khương Diệu Diệu biết rõ Tiểu Lục không có ở trong phủ, lại cố tình trà trộn lén tiến vào vương phủ, đây là ý gì? Nếu người không tin lời của con, có thể cho mời thị vệ gác cổng ở vương phủ đến, hỏi một chút liền sẽ biết bọn họ có nói với Khương Diệu Diệu rằng Tiểu Lục không ở vương phủ!"

Thêm một cái tát vang dội.

Hà thị căm tức nhìn con trai, "Còn không mau câm miệng cho mẹ!"

Khương Diệu Diệu nghẹn ngào: "Ngũ ca, Lục tỷ mỗi lần ở trên phố nhìn thấy em đều tránh mặt, lần trước em đi tới nhà Tam thúc để tìm chị nhưng bị chị ấy đuổi em đi, lần này em cố ý trà trộn vào vương phủ, chờ Lục tỷ trở về, muốn cùng chị nói chuyện thật tốt... Chị ấy là Lục tỷ của em, chị không để ý tới em nên lòng em khó chịu..."

"Conđã nghe rõ chưa? Là Tiểu Lục không hiểu chuyện, ngay cả con cũng hồ đồ theo?"Hà thị lạnh lùng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận