Sau Khi Sống Lại Gả Cho Phế Thái Tử


Trời đất phong bế, gió dữ sương bay.

Cỏ tranh cao đến eo người khô héo suy bại, bị gió bắc thổi gãy.

Một thiếu nữ mặc trên thân trang phục hoa lệ, đang một thân một mình chạy như điên trên đồng cỏ dại úa vàng.

Cơn gió khô khốc thổi qua giống như con dao sắc bén, cắt ngang từ cổ họng bến bụng của nàng.

Vị ngọt của máu tươi trào lên, nàng nghẹn ngào một tiếng, dùng tay gắt gao che lại, chỉ sợ một khi sự yếu ớt bị bại lộ, sẽ trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết nàng.

Nhìn mảnh đất cỏ dại trải dài vô tận, những cành khô và cỏ gai không ngừng quấn lấy làn váy của nàng, phảng phất như muốn bắt lấy cánh tay của nàng, người trước ngã xuống để người sau tiến lên.

Dư Thanh Yểu cực kỳ sợ hãi, nhắm mắt lại, không tiếc hết thảy dùng sức nắm chặt tơ bạc đắt tiền, cố gắng chạy về phía trước.


Truy binh ở phía sau lưng, nàng không dám ngừng nghỉ một chút nào.

Hy vọng duy nhất của hôm nay, chính là phía trước sẽ có người tiếp viện nàng.

Sở vương Lý Duệ, người mà nàng tin cậy và ái mộ nhất, cho dù nàng bị bắt cóc, đã bị hủy danh tiết, hắn cũng nguyện ý tiếp nhận nàng.

Lúc này nàng cũng mong mỏi hắn sẽ tới cứu mình.

Một thanh âm ngựa hí, vang lên khắp nơi hoang dã.

Ngay sau đó là tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc như sấm rền rơi xuống, từ xa tới gần, dần dần rõ ràng.

Trong lòng Dư Thanh Yểu vui mừng, hai mắt mở ra, dõi mắt trông mong về phía xa.

Nhưng mà mi tâm nhíu chặt vừa mới buông lỏng, trên mặt mới vừa hiện lên nụ cười, phảng phất như bị người đè chặt dây đàn, mọi thứ đều ngừng lại.


Người tới ngồi trên lưng ngựa, cách nàng xa xa, sau đó không nhanh không chậm giương cung lên nhắm về phía nàng.

“Chậc, thật đúng là có thể chạy.

”Dư Thanh Yểu mờ mịt dừng lại bước chân, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy: “Sao lại là ngươi…”Người tới ‘tiếp viện’ nàng không những không phải Lý Duệ, mà là người đáng lẽ ra đã chết!Là người này đã bắt cóc nàng, hại danh dự của nàng bị thương tổn, ngăn cản nàng trở thành Vương phi.

Vẫn bị Sở Vương trong sự giận dữ, đánh đến chết, không cho bất cứ người nào giúp người nọ nhặt xác!Hắn ta không có chết, thậm chí còn ngênh ngang mặc y phục thị vệ của Sở vương phủ, giương cung nhắm về phía nàng bắn một mũi tên chí mạng.

Hắn ta giống như đang nhìn một sinh linh đáng thương, cười nói: “Tiểu Dư Trắc phi, nếu ngươi không chết, Sở vương cuối cùng sẽ khó có thể an lòng nha —— "Dư Thanh Yểu bỗng nhiên bị tháo xuống hết thẩy sức lực giãy giụa.

Phốc——Mũi tên xoay tròn, dễ dàng bắn xuyên qua thân thể đơn bạc của nàng, ở địa phương chí mạng, một mũi tên xuyên tim.

Liền ở trong lúc ngã xuống, những chuyện trùng hợp mà trước đây không thể nghĩ ra hiện lên trước mắt nàng như đèn kéo quân.

A, hóa ra là như vậy…Hóa ra, tất cả sự đau khổ của nàng đều do Sở vương Lý Duệ chính tay đổ thêm dầu vào lửa.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận