Sau Khi Sống Lại Gả Cho Phế Thái Tử


Nếu không phải phụ thân của Dư Thanh Yểu nhiều lần lập chiến công, hiện giờ thăng quan tứ phẩm, được phong làm Minh Uy, nắm giữ 20 vạn đại quân trấn thủ biên cương.

Nếu không quốc yến lần này, loại nữ nhi dòng thứ của sĩ tộc như nàng không thể nào được ló mặt.

Dư Thanh Yểu vẫn còn đang che lại lồng ngực đau nhức của chính mình, đáy mắt tràn đầy lệ quang, cộng với hai gò má đỏ bừng, nàng thật giống như lời Dư thứ phụ nói, một tiểu cô nương không uống được.

Không có ai biết, mới ngay vừa rồi, Dư Thanh Yểu đã trải qua cuộc đời bi thảm ngắn ngủi của nàng.

Nàng không biết vì sao mình đã chết đi lại có thể mở mắt ra lần nữa, một lần nữa trở lại.

Vẫn là hết lần này tới lần khác trở về thời khắc này.

Minh Thuần đế ngồi trên ngai vàng, ánh nến sáng chói tứ phía khiến cho ông giống như thần linh đang ngồi ở trên tiên trì, làm cho người khác không dám nhìn thẳng.

Dư Thanh Yểu còn nhớ, chính là lần này, Hoàng đế vì khen thưởng cho mãnh tướng có công lao cực khổ trấn thủ biên cương, quyết định đem hôn nhân của con trai chính mình làm phần thưởng.


Đúng như dự đoán, chẳng chốc lát, trong đại điện đã truyền đến tiếng cười của Hoàng đế.

Ca vũ ngừng lại, văn võ bá quan tất cả đều tại chỗ buông xuống chén rượu, đũa, đồng loạt nhìn về phía ngai vàng.

Hoàng đế ngồi ở phía trên long ỷ, nghiêng người nhìn về phía phương hướng của Dư gia: “Trẫm nghe nói, tướng quân Minh Uy đưa nữ nhi đến Kim Lăng, là bởi vì hy vọng Dư lão phu nhân có thể cho nàng chọn một chàng rể tốt.

”Dư Bá Hiền vội vàng đứng lên hành lễ, trong miệng nói: Chuyện này là thật sự.

Bỗng nhiên nghe thấy tước hiệu của phụ thân, nước mắt của Dư Thanh Yểu lưng tròng.

Nếu không phải đã đến tuổi, Dư Thanh Yểu cũng sẽ không bị đưa tới Kim Lăng, còn nhớ tới lúc khi phụ thân muốn đưa nàng đi, sờ đầu của nàng nói, con gái lớn phải gả chồng, ông không thể ích vì ích kỷ mà trì hoãn cả đời của nàng.

Nhớ tới sự trông đợi tha thiết của phụ thân, ông hy vọng có thể nhờ vào chiến công mà ông dùng mạng đổi lấy có thể khiến cho nàng ở Kim Lăng được coi trọng thêm một phần, một mối nhân duyên tốt.


Nhưng ngàn vạn không nghĩ tới những đảng phái đấu tranh thay đổi quỷ quyệt, lại lấy đi tính mạng của nàng.

Tay Hoàng đế vuốt râu, khoan hậu phóng khoáng mà đối với Dư Thanh Yểu nói: “Dư nhà đầu, trẫm còn có mấy đứa con trai không có hôn phối, ngươi nhìn trúng ai, trẫm lập tức tứ hôn cho người đó.

”Dư Thanh Yểu nghe những lời mà đời trước đã nghe qua, một chữ cũng không sai lệch, nỗi đau như trùy đâm càng ngày càng nghiêm trọng, giống như mũi tên kia vẫn còn đâm xuyên qua ngực nàng.

Làn váy của nàng bị máu thấm ướt, như một suối nguồn không ngăn được, ứa ra máu tươi.

Sinh mệnh dần dần trôi đi, cũng mang đi tất cả tình yêu của nàng đối với Sở vương khi còn sống.

Nàng thật sự không thể động đậy, tựa như bị kinh sợ bởi uy nghi của thiên gia.

Dư Bá Hiền nghiêng đầu bất mãn, thấp giọng nói với Dư Thanh Yểu: “Có cái gì phải lo lắng, bệ hạ tứ hôn, ngươi nên trước tiên tạ ơn! Còn không mau đứng dậy!”Dư Thanh Yểu từ nhỏ tang mẫu, phụ thân không có tục huyền, cho nên từ trước tới nay không có người dạy dỗ nàng, sau khi đi tới kim lăng, lần đầu tiên thấy nàng Dư lão phu nhân đã nói: “Thương hại vì không có người quản thúc ngươi, ngươi không hiểu lễ phép, nhưng sau này phải nhớ là muốn khiêm tốn cẩn thận, đừng có làm bẩm thanh danh của Dư thị chúng ta.

”Dư gia coi nàng như một người nuôi thả ở bên ngoài, một nha đầu quê mùa không có giáo dữơng, xem thường nàng.

Chỉ cần nàng làm không đúng nửa điểm, bọn họ liền dùng loại giọng cao cao tại thượng, giáo huấn nàng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận