Sau Khi Sống Lại Gả Cho Phế Thái Tử


Vô luận là việc phế Hậu hay là phế Thái tử cũng làm mất hết mặt mũi của Đế vương.

Buổi thịnh yến hôm nay chỉ là vì muốn thể hiện sự thái bình, ngoại trừ Trương các lão, lão thần của Chiêm sự phủ còn có mẫu tộc của Hoàng hậu là Trần gia bên ngoài, những người còn lại đều tận lực muốn quên đi tràng bão táp làm người sợ hãi trên triều đình không lâu trước kia.

Lá gan Dư Thanh Yểu hơi lớn lên, ánh mắt nhìn về phía bên phải ngai vàng, vốn là chỗ ngồi được an trí cho Hoàng Thái tử không ngoài dự liệu đã trống không.

Đối với việc Thái tử bị phế, Dư Thanh Yểu chỉ được nghe qua ngắn gọn, không biết rõ ràng tình hình bên trong.

Nhưng mà nàng cũng biết, tuy Thái tử bị phế, nhưng đến tận ngày nàng chết, phế Thái tử vẫn sống thật tốt.


Sau khi từ hôn cùng Dư gia cũng không cưới phi nạp thiếp, một thân một mình.

Nàng nhìn xuống một chút nữa, là mấy vị Hoàng tử đã trưởng thành hoặc sắp thành niên, ngoại trừ Sở vương vừa mới thay đổi phòng ngự nên còn chưa đến kịp, là đã phong phiên vương Tề vương, còn lại là Đại vương, Việt vương, Ngô vương, mấy người bọn họ giờ phút này đều rối rít nhìn về phía nàng, trên mặt cũng không có mong đợi gì, chỉ có xem cho vui, tuổi nhỏ nhất Ngô vương còn nghịch ngợm hướng nàng nháy mắt một cái.

Lần này tứ hôn chẳng qua chỉ là đi ngang qua sân khấu, bọn họ đều biết là nàng sẽ chọn ai.

Dư Thanh Yểu thu hồi tầm mắt, hai tay nắm chặt dưới ống tay áo, mồ hôi lạnh chỗ tóc mai rơi xuống còn nhanh hơn thanh âm của nàng, nàng ổn định tâm thần, từ từ nâng mặt lên, nhìn Hoàng đế nói: “… Thần nữ nguyện gả cho Tần vương.


”Bên ngoài cửa điện truyền đến một tiếng vang lớn, phảng phất như là cánh cửa bên ngoài bị người đạp một cước, suýt chút nữa che lấp thanh âm thanh thúy hai chữ cuối cùng của Dư Thanh Yểu.

Nhưng mà chỉ là suýt nữa, bởi vì trước khi tiếng vang lớn phát sinh, mọi người ở chỗ này đều nghe rõ ràng, miệng Dư Thanh Yểu nói là Tần vương, không phải Sở vương.

Là đã bị phế truất vị trí Thái tử Tần vương Lý Sách.

Chỗ cửa điện, một người nam nhân trẻ tuổi mày kiếm mắt sáng ăn mặc huyễn giáp, áo khoác màu đỏ ở trên vai theo hắn ta sải bước đi tới, tung bay giống như tấm cờ xí đang diễu võ dương oai.

Tiểu thái giám ở cửa kinh hoãng kéo thanh âm sở trường, mất dê mới lo làm chuồng mà thông báo một tiếng.

“Sở, Sở vương đến!—— ".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận