Nhìn thấy hai cục bột trắng và linh hồn thè lưỡi ở giữa, An Nhu bất an ngẩng đầu lên nhìn Mạc Thịnh Hoan.
Anh đưa tay đặt lên vai của An Nhu, ra hiệu cậu tiếp tục nhìn.
Ở giữa hai cục bột trắng xuất hiện một màn chắn, linh hồn thè lưỡi tới lui giữa hai cục bột, cục bột có linh hồn được sở hữu tình cảm, sẽ lộ ra trái tim hồng phấn, phẫn nộ, bi thương, rơi nước mắt.
Còn cục bột không có linh hồn thì sẽ bật trạng thái chung là hoạt động, chỉ duy trì nhu cầu sinh tồn cơ bản của mình, phần lớn thời gian sẽ ngẩn người, động tác giống hệt máy móc.
Phim hoạt hình tiếp tục phát.
Lúc bắt đầu, hoàn cảnh của hai cục bột tương tự nhau.
Chúng đều có ba mẹ thương mình, có đủ kiểu đồ chơi, linh hồn hoạt bát xuyên qua lại giữa hai cục bột.
Tụi nó cắp sách đến trường, dần dần lớn lên.
Nhưng đột nhiên hoàn cảnh sống của cục bột bên trái nảy sinh thay đổi, một thiên thạch bốc cháy từ trên trời rơi xuống, ba mẹ của cục bột biến thành quái vật, vợ chồng hàng xóm đã cứu cục bột.
Trước khi chết, họ giao một chú thỏ con cho cục bột.
Để chăm sóc chú thỏ con, cho dù hoàn cảnh rất tồi tệ, linh hồn vẫn dừng lại thật lâu ở trên người cục bột bên trái.
Đợi chú thỏ con ngủ thì mới xuyên qua bên phải.
Vì ban ngày và ban đêm của hai bên thế giới cơ bản đồng bộ, vì để lo cho cuộc sống đôi bên hoà bình nên đã đề xuất cục bột bên phải ra nước ngoài học tập.
Cục bột bên phải xách vali, đi tới nửa kia của trái đất, múi giờ ngược lại hoàn toàn.
Linh hồn mỗi ngày chỉ có thể nghỉ ngơi trong thời gian rất ngắn, nhưng thấy chú thỏ con đang lớn lên từng chút, nó vẫn làm không biết mệt.
Mãi đến một ngày, bên trái xuất hiện sự cố, một nhóm người xấu bắt cục bột và chú thỏ con chia cắt, nhốt cục bột ở một nơi đáng sợ.
Cục bột bị thương chồng chất, nhìn người xung quanh lần lượt ngã xuống.
Để gặp lại chú thỏ con, cục bột cố gắng sống sót, nhưng trên người đã dần trở nên xám xịt, cuối cùng trở thành cục bột xám.
Còn cục bột sống trong cảnh hoạt bình bên phải, vì không có chú thỏ con để chăm sóc, sau khi hoàn thành chuyện học hành liền kéo vali trở về cạnh người nhà.
Nhưng viễn cảnh tươi đẹp diễn ra chưa lâu thì xảy ra tai nạn xe, mẹ ruột qua đời, cục bột trắng nằm trong bệnh viện, kéo dài chút hơi tàn.
Bắt đầu từ đây, linh hồn bắt đầu dừng thời gian trên người của cục bột xám.
Nó trải qua rất nhiều chuyện, màu sắc trên người đậm dần, nhưng nó luôn nhớ đến chú thỏ con.
Sau đó, cục bột màu xám đậm kia gặp phải tập kích, cục bột phản công thành công, đội lên đầu một chiếc vương miện.
Nhưng chú thỏ con trong trí nhớ đã trở nên rời rạc.
Cục bột màu xám bắt đầu nổi quạu, màu trên người đậm hơn, trở thành màu đen.
Cục bột đen lúc này lại gặp chú thỏ con lần nữa.
Cục bột đen cẩn thận chạm vào chú thỏ con, muốn chắp vá ký ức.
Lúc này một người thần bí tìm đến cục bột đen, sau khi nói rất nhiều, người đó liền kêu cục bột đen nhốt mình vào nhà tù.
Chú thỏ nhỏ lấy con dao ra.
Lúc này chú thỏ nhỏ trong đầu của cục bột đen đã trở nên hoàn chỉnh, cục bột đen rút con dao trong tay của chú thỏ con, nhốt chủ thỏ con và người thần bí kia lại.
Người thần bí lật giở cuốn sách trong tay, sau đấy đột nhiên chú thỏ con xuất hiện bên cạnh cục bột trắng trong khung cảnh hòa bình.
Linh hồn từ cục bột đen bay bổng, phát hiện mình không biết từ lúc nào đã biến thành màu xám, muốn hoà vào cục bột trắng nhưng lại vô cùng khó khăn.
Chú thỏ trắng đối xử rất tốt với cục bột trắng, không ngừng lôi ra các đạo cụ, quyển sổ tay nhỏ màu đỏ, hoa, múa cho cục bột trắng xem, còn có rất nhiều món ngon.
Linh hồn màu xám dần dần trở thành màu trắng, nổi lên trái tim màu hồng, hoà tan nhiều hơn vào trong cục bột trắng.
An Nhu ngơ ngác xem phim hoạt hình, xem hết lần một thì lại xem lần nữa.
Mạc Thịnh Hoan đứng bên cạnh, cúi mắt nhìn mà không phát ra tiếng, tay bên hông nắm chặt.
Đợi khi xem hết lần thứ ba, An Nhu ngồi trên ghế, trong lòng ngẩn ngơ.
Cục bột màu trắng, chính là Mạc Thịnh Hoan.
Từ cục bột màu trắng chuyển sang xám rồi đến đen, nếu không đoán sai thì chính là người điều hành.
Người điều hành tàn bạo vô tình, gϊếŧ tiểu đội trưởng của mình, gϊếŧ tất cả bạn bè của mình.
Nhưng điều mà An Nhu không ngờ, anh trai nhỏ trong trí nhớ của mình chính là người điều hành.
Sao lại có chuyện đó?
An Nhu muốn gọi điện ngay, liên lạc với An Lâm hỏi cho rõ, nhưng đột nhiên nhớ tới biểu hiện kỳ lạ của An Lâm tại quán trà sữa, rồi lần trước tới nhà, An Lâm vừa gặp Mạc Thịnh Hoan đã chui xuống gầm bàn, tay An Nhu siết chặt điện thoại, từ từ buông ra.
Là sự thật.
Đáy lòng dâng lên cảm xúc phức tạp, An Nhu không biết nên miêu tả tâm trạng của mình lúc này thế nào, càng không biết nên đối mặt anh ra sao.
“Nhu Nhu...” Giọng trầm thấp truyền đến từ phía sau, An Nhu gần như không dám quay đầu lại nhìn.
Thủ đoạn của người điều hành tàn nhẫn biết bao, An Nhu muốn gϊếŧ anh ra sao, càng rõ hơn, cho dù chuyện trước đây không phải anh làm, nhưng tất cả những gì anh làm cũng không tử tế hơn bao nhiêu so với người điều hành cũ.
An Nhu không dám tưởng tượng, dáng vẻ Mạc Thịnh Hoan thờ ơ nhìn cuộc đời trôi qua trước mặt, trên gương mặt lạnh lùng đầy bụi trần, máu bắn tung toé.
Anh cao cao tại thượng, lạnh lùng vô tình.
“Nhu Nhu...”
Sau lưng có tiếng gọi nhẹ, giống như mèo con làm chuyện xấu, bị chủ nhân ấn đầu răn dạy, bối rối và bất lực khẩn cầu tha thứ.
“Em...!em vào nhà vệ sinh đã.” An Nhu hoang mang lo sợ cầm điện thoại rồi đứng lên, xém chút vấp phải ghế.
Mạc Thịnh Hoan dùng một tay giữ chặt An Nhu.
Cậu nhìn anh, nhìn người đàn ông mình sớm tối kề bên, ánh mắt như bị thiêu đốt, cậu vội quay đâu.
Mạc Thịnh Hoan nhìn thấy ánh mắt của chàng trai, đôi mắt hơi híp lại, thấy An Nhu đứng vững rồi thì lẳng lặng buông tay đang đỡ cậu ra.
An Nhu sải bước lớn đi vào nhà vệ sinh, khoá trái cửa rồi tựa vào tấm cửa, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở.
Lượng thông tin hơi lớn, cần phải tiêu hoá một lúc.
Anh trai nhỏ là Mạc Thịnh Hoan, người điều hành cũng là Mạc Thịnh Hoan.
Người ba của đứa con trong bụng mình, cũng là Mạc Thịnh Hoan.
Liên hệ với những gì An Lâm tiết lộ trước đây, vốn dĩ thế giới thật của mình rất có thể cũng chỉ là một quyển truyện.
Với trình độ của An Lâm, thậm chí có thể không phải là thực thể.
Từ quyển truyện này đến quyển truyện khác, cái tên An Lâm vô dụng kia muốn dùng tên giống nhau cho cả 2 bộ truyện.
Cả hai An Nhu đều là mình, còn Mạc Thịnh Hoan, cảnh ngộ còn tồi tệ hơn mình nữa.
An Nhu thử đứng ở góc độ của Mạc Thịnh Hoan mà nghĩ vấn đề này.
Nếu có người muốn tới gϊếŧ mình, mình trở tay gϊếŧ anh ta, là sai ư?
Không sai.
Theo luật pháp của thế giới này mà nói, là tự vệ chính đáng.
Là Mạc Thịnh Hoan tự nguyện thành người điều hành sao?
Không hề, anh chỉ muốn nuôi chú thỏ con, nếu không phải hoàn cảnh ép buộc anh thay đổi, anh sẽ luôn là cục bột trắng như lúc ban đầu.
Ở mạt thế, ngay cả bản thân mình cũng phải siết chặt con dao.
Vậy Mạc Thịnh Hoan thì sao? Những gì anh phải chịu, có thể phải đau khổ gấp hàng trăm hàng ngàn lần mình nữa.
An Nhu nghĩ rất nhiều, đột nhiên điện thoại trong tay rung lên.
Cậu cầm lên xem, là cuộc gọi video của An Lâm.
An Nhu vô thức nhìn ra bên ngoài một chút, nhận cuộc gọi video.
“Cậu bạn của Thượng Đế à, cậu khỏe không?” An Lâm trông có vẻ dạo này ngủ cũng ổn, cả người mặt mày rạng rỡ, tinh thần phơi phới.
“Không ổn.” An Nhu cắn răng, đưa tay lên chọc vào camera trước vài lân.
“Ây da, bây giờ hai người gạo sống đã nấu thành cơm rồi.” An Lâm chột dạ sờ mũi: “Bây giờ cậu là người mang thai, cảm xúc không thể quá kích động được đâu.”
“Cái đồ xấu xa nhà cậu.” An Nhu mắng chửi không chút khách khí: “Chúc cậu ăn mỳ gói không có gói nêm, mua đồ ăn tăng giá, đi vệ sinh không có giấy!”
“Đừng mà.” An Lâm cười xấu xa.
“Cậu đừng nghĩ như vậy.
Nếu ở thế giới ban đầu, cậu và Mạc Thịnh Hoan định sẵn không thể ở bên nhau, nhưng đổi lại hoàn cảnh khác, hai người không phải đã thành đôi rồi sao?”
An Nhu há miệng, đột nhiên phát hiện mình không cách nào phản bác An Lâm.
Quả thật, nếu ở thế giới ban đầu, cho dù thế nào mình cũng không thể ở bên cạnh người điều hành.
“Tôi nói cậu nghe, dạo này tôi cũng không rảnh.” An Lâm xoay xoay cây bút, quay ống kính về phía quyển ghi chép đối diện.
An Nhu nhìn bút tích của học sinh tiểu học phía trên, cậu chau mày: “Đây là gì vậy?”
“Phát hiện hai cuốn truyện tôi viết có liên quan đến nhau nên tôi bắt đầu phục hồi tất cả các cuốn truyện mà tôi từng viết.” An Lâm quay ống kính sang quyển ghi chép.
‘Một trăm cách Long Ngạo Thiên làm cho Hải Đường phải khóc
‘Ngày tận thế
‘Hào môn kiều phu vác bụng bầu chạy
“Tôi dựa vào thôn tính dị năng có thể đi đến đỉnh cao của cuộc đời..
An Nhu đọc tên mấy quyển truyện An Lâm viết, không nhịn được mà lộ nét mặt ông cụ nhăn mặt nhìn điện thoại.
“Tại hạ bất tài, mấy thứ này đều là tôi viết đấy.” An Lâm có vẻ kiêu ngạo: “Đổi tâm trạng của cậu lại đi, chúng ta vẫn có thể làm bạn.”
“Không cần đâu, không cần đâu.” An Nhu lắc đầu lia lịa.
“Tôi là một người không biết đặt tên, thông cảm chút đi mà.”
An Lâm chớp mắt, cố tỏ ra đáng yêu: “Tên sách còn khó đặt hơn tên người, lúc đó tên mấy quyển này tôi còn phải nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được.
Tuy tên sách nhìn có vẻ không nghiêm chỉnh, nhưng nội dung của tôi là nghiêm chỉnh đó nhé.”
“Cậu cho tôi xem mấy thứ này là có ý đồ gì đây?” An Nhu hơi khó hiểu.
“Mời xem.” An Lâm chỉ vào Hào môn kiều phu vác bụng bầu chạy: “Đây là quyển truyện liên quan tới hai người hiện giờ.”
An Nhu hít một hơi thật sâu, vô thức sờ lên bụng mình.
An Lâm tiếp tục chỉ vào “Ngày tận thể: “Đây là vị trí ban đầu của hai người.”
An Nhu gật đầu.
“Cái quyển ngày tận thế được viết trước quyển vác bụng bầu, quyển Long Ngạo Thiên được viết trước ngày tận thế.” An Lâm không nhịn được mà thở dài.
“Không giấu gì cậu, hầu hết truyện của tôi đều có tên của tôi, trong quyển của Long Ngạo Thiên, tôi là một tu sĩ siêu lợi hại, cái kiểu nói gì ra là nó sẽ thành sự thật ngay ấy.
Cho nên tôi nghi ngờ, quyển đó biến thành sự thật rồi.
Sau đó dẫn đến việc tôi xuyên sách, bao gồm xuyên qua mấy quyển sách của các cậu luôn.”
“Sau đó thì sao?” An Nhu nhíu mày.
“Hình như tôi có thể nghĩ được cách quay về rồi, nhưng tôi hy vọng hai người các cậu thật hạnh phúc.” An Lâm nhìn thẳng vào An Nhu.
“Nếu ngày nào đó tôi không còn nữa, các cậu đừng quá đau buồn.”
Ánh mắt của An Lâm có chút buồn bã: “Điều đó chứng minh tôi rất có thể đang ở trong thế giới khác, lấp cái hố tôi chưa viết xong”
An Nhu mím môi, đưa tay chạm vào camera trước.
“Yên tâm, tôi sẽ không đau buồn đâu.”
Thậm chí tôi còn muốn đốt pháo tiễn cậu một đoạn nữa kìa.
An Nhu cúp cuộc gọi video với An Lâm, sờ vào bụng mình, nhìn gương trong toilet rồi lấy hết can đảm.
Chú là ân nhân cứu mạng của mình.
Thế giới này, chú chưa từng làm chuyện có lỗi với mình.
Mình đã từng nói, phải luôn ở bên cạnh chú, cũng sẽ không nói ly hôn.
Không cần nhiều lý do nữa, những điều này đã đủ rồi.
An Nhu hít một hơi thật sâu, mở cửa toilet ra, phát hiện Mạc Thịnh Hoan đứng ngoài cửa, hình như đã đứng lâu lắm rồi.
Đôi môi mỏng của người đàn ông trắng bệch, trên mặt không còn chút huyết sắc, đôi mắt đen kịt chỉ mở to nhìn cậu thiếu niên, gần như đã chuẩn bị xong, sẵn sàng chấp nhận thử thách khắc nghiệt nhất.
Ngón tay của An Nhu tóm lấy vạt áo, nhìn Mạc Thịnh Hoan, nhón chân hôn lên đôi môi nhợt nhạt trước mặt.
An Nhu ôm cổ anh, nhắm mắt hôn thật câu người đàn ông hạn đầu hơi thật sâu, người đàn ông ban đầu hơi cứng ngắc người lại, sau đấy, cậu lập tức cảm giác mình bị anh nâng người bế lên.
Giống như để chứng minh sự dũng cảm của mình, An Nhu rời khỏi cánh môi của Mạc Thịnh Hoan, liếm môi rồi cúi đầu nhẹ nhàng cắn yết hầu của người đàn ông.
“Em không sợ anh.”
“Anh là người em yêu.”