Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính


Nghe được câu hỏi của An Lâm, An Nhu lại vô thức nhìn tủ quần áo, rất tốt, bừa bộn, không có ai.
“Đúng rồi, anh ấy nhảy xuống sau tôi.”
An Lâm sờ cằm, híp mắt phân tích: “Anh ấy còn sợ độ cao, có thể sẽ chần chừ một lúc, dựa theo sự chênh lệch thời gian giữa hai thế giới thì có lẽ phải một lúc nữa anh ấy mới tới noi."
An Nhu bất đắc dĩ nhìn vị khách đến từ bên ngoài trước mặt mình, thở dài nói: “Đói bụng không? Có cần tôi đi lấy gì cho cậu ăn không?”
“Vẫn là người anh em như cậu tri kỷ nhất.” An Lâm xoa bụng, ánh mắt đầy tủi thân: “Cậu không biết tôi ở bên kia hôm nào cũng bị biên tập viên bắt ăn Tích Cốc đan để đỡ việc cho anh ta, lại ăn thêm mỗi năm một viên Trú Nhan đan, như là muốn ép chết tôi đến nơi.”
“Em đi lấy đồ cho cậu ấy ăn.

Thịnh Hoan, anh nghỉ ngơi trước đi, ngày mai còn phải đi làm.” An Nhu hôn lên trán Mạc Thịnh Hoan, xoay người đi vào phòng bếp.

An Lâm đi theo như cái đuôi, lảm nhảm trò chuyện.
“Đồng hương này, cậu không biết Trú Nhan đan đó lớn cỡ nào đâu, cũng không biết cô đọng nó lại một ít.

Biên tập thấy tôi không muốn ăn liền ép phẳng Trú Nhan đan, vẽ thêm mấy đường trên đó giả làm bít tết cho tôi ăn.
Đây là việc con người có thể làm được ư? Tôi thật sự vừa khóc vừa uống thuốc đó, sắp thèm ăn muốn rồi đây!”
“Hơn mười năm mà đều sống vậy sao?” An Nhu lấy ra hai miếng bít tết từ ngăn đá, cho vào lò vi sóng để rã đông nhanh.
“Có một khoảng thời gian...!Tôi được nam chính Long Ngạo Thiên cứu ra ngoài.” An Lâm thở dài: “Những ngày đó cũng khá vui vẻ, đi chơi đùa khắp nơi với nam chính Long Ngạo Thiên.

Anh ta có linh thạch, chúng tôi sống phóng túng hạnh phúc như thần tiên.”
“Sau đó thì sao?” An Nhu liếc nhìn An Lâm: “Cậu bị bắt về?”
“Không phải, là chính tôi tự chạy về.” An Lâm khó nói ra nổi: “Tôi nói rồi cậu đừng kể ra ngoài nhé.”
“Ừ.” An Nhu lấy miếng bít tết ra khỏi lò vi sóng.
“Khi tôi mới đến đã giúp Long Ngạo Thiên.

Long Ngạo Thiên lại cứu tôi ra ngoài, tôi luôn nghĩ anh ta làm vậy để báo ân.” An Lâm hít một hơi thật sâu, hạ giọng nói.


“Nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng được là anh ta lại muốn ấy ấy cái đó cái kia với tôi.”
An Nhu cầm khăn giấy hút nước trên miếng bít tết, nhìn An Lâm thật sâu.
“Khi tôi viết chuyện về Long Ngạo Thiên vẫn còn trẻ lại ham muốn.

Trong đầu cả ngày chỉ nghĩ đến việc “ấy ấy” thế nào, cho nên mới viết về Long Ngạo Thiên có hơi...” An Lâm không thể tiếp tục được nữa, nhìn thấy ánh mắt hết sức hứng thú của An Nhu thì xua tay.
“Dù sao thì chính là như thể đó!”
“Như thế là thế nào?” An Nhu dùng sống dao vỗ vào miếng bít tết, khiêm tốn học hỏi.
“Thì là...” An Lâm liếc mắt nhìn xung quanh, ra hiệu với An Nhu, hai người cùng cúi đầu xuống.
“Từ tối đến ngày, mỗi đêm mười ba lần, trời phú dị bẩm, cái loại mà người bình thường không thể khống chế được đó.” An Lâm liếc xuống cẳng tay mình, còn khoa tay múa chân ra hiệu.
“Ồ lâu như vậy cơ à.”
An Nhu không khỏi nhướng mày nhìn An Lâm cười.
Khá lắm, nhìn không ra đấy!
“Sau đó Long Ngạo Thiên trên đường đi quan tâm tốt tính, gọi tôi thì rất thân mật, lúc thì “trưởng lão”, lúc lại “anh trai”, nếu tôi không biết đây là thế giới tu tiên thì có khi còn tưởng mình là Đường Tăng mất rồi!”
An Lâm hít sâu một hơi: “Nói tóm lại, sau khi nhìn thấu vẻ mặt thật sự của Long Ngạo Thiên tôi liền lặn về ngay.

Tôi thà ăn Tích Cốc đan mỗi ngày, ngồi viết bài còn hơn bị ép mười ba lần một đêm.

Chuyện đó là chuyện con người có chấp nhận nổi ư?"
“Ồ.” An Nhu gật đầu, kéo dài âm cuối nói: “Tôi hiểu.”
Nhìn thấy An Nhu đeo găng tay dùng một lần bôi muối và gia vị lên miếng bít tết, An Lâm nuốt nước bọt: “Sau này Long Ngạo Thiên chưa từ bỏ ý định lại tìm đến tôi, để có thể khiến cho anh ta rời đi tôi đã hôn biên tập ngay trước mặt anh ta.”
An Nhu quay đầu lại, vẻ hóng chuyện trong mắt lóe rực lên.
“Biên tập của tôi là chưởng môn ở thế giới đó, tôi là trưởng lão, giữa chúng tôi còn có quan hệ sư huynh sư đệ.

Tóm lại, hai người chúng tôi sẽ không được chấp nhận, thỉnh thoảng lại có người đến phỉ nhổ.” An Lâm nhìn chằm chằm vào miếng bít tết.
“Rồi sao nữa?” An Nhu ướp gia vị cho hai miếng bít tết xong, thấy An Lâm không đợi được nữa liền chuẩn bị chiên trước một miếng.

“Biên tập còn có thể làm gì nữa? Anh ấy nói hai chúng tôi làm hỏng thanh danh môn phái, cho nên tình nguyện đưa tôi đi, cùng rời khỏi môn phái.” Nghĩ đến đây, An Lâm lại không nói nên lời.
“Có rất nhiều người nói tôi là hồng nhan họa thủy vì chuyện này, bà mẹ nhà nó, sao không mở to mắt ra mà xem, có họa thủy nào trông như tôi không?”
Bơ cho vào chảo rán, An Nhu gật đầu đồng ý.
“Nói tóm lại tôi đã được biên tập đưa đến một nơi khác trên thế giới đó, mai danh ẩn tích, ở đó biên tập đã khoan dung hơn với tôi rất nhiều, đồng thời cũng áp dụng một cơ chế khen thưởng.
Chỉ cần mỗi tháng đều cập nhật 3000 chữ không ngắt quãng thì anh ấy sẽ đưa tôi vào trấn dưới núi đi chơi, cho tôi một lượng bạc, muốn mua gì thì mua.
Nếu tôi có thể làm được 6.000 chữ liên tục trong một tháng thì anh ấy sẽ đưa tôi vào thành chơi, cho tôi năm lượng bạc để mua quần áo mới và các loại đồ ăn ngon.
Nếu có thể làm được 10.000 trong mười ngày liên tục thì sẽ cho tôi nghỉ hai ngày, cho mười lượng bạc, có thể làm bất cứ điều gì.”
“Khá đấy.” An Nhu nhướng mắt: “Cậu được ăn rồi mà sao còn tham ăn thế này?”
“Đừng nhắc tới nữa!” An Lâm chán nản nói: “Để làm cho đủ số lượng tôi đã cố nói nhiều thành ít ghê lắm đấy, kết quả biên tập lại nổi giận đùng đùng, không cho tôi xuống núi suốt nửa năm.”
“Chậc chậc, nghiêm khắc thế.” An Nhu nhìn bơ đã tan chảy rồi cho miếng bít tết vào chảo rán.
“Tôi đoán là có thể anh ấy không thực sự tức giận như vậy đâu, chủ yếu là vì trong thời gian đó ở thị trấn dưới chân núi đã xảy ra chuyện.” An Lâm nhìn chảo rán không ngừng nuốt nước bọt.
“Về sau tôi biết được là Long Ngạo Thiên đã hắc hóa, đang tìm kiếm tôi và biên tập ở khắp mọi nơi.
Bởi vì tôi cho Long Ngạo Thiên bàn tay vàng quá nặng đô nên trong giai đoạn sau anh ta sắp thống trị Tam giới đến nơi, tôi và biên tập không còn cách nào khác nên bắt đầu tìm cách xuyên sách.”
An Nhu lật miếng bít tết lại: “Muốn chín cỡ nào.”
“Chín hẳn.” Bụng An Lâm phát ra tiếng “rồn rột”: “Tôi sợ ký sinh trùng.”
“Sau đó hai người sống thế nào?” An Nhu nghiêm túc nhìn miếng bít tết.
“Nói thì dễ nhưng quá trình này rất khó.
Trong khoảng thời gian này bởi vì quá thèm ăn nên tôi đã suýt bị Long Ngạo Thiên bắt một lần, suýt nữa không giữ được trong trắng!” An Lâm xúc động cảm thán: “Vào đúng thời khắc mấu chốt, vẫn là biên tập dồn hết sức lực, một thân một mình cầm kiếm tìm đến chỗ tôi!”
An Lâm nhớ tới cảnh tượng lúc đó, trong mắt hiện lên vẻ sùng bái: “Thân dài như ngọc, trong tay cầm trường kiếm, vạt áo tung bay phấp phới, quá đẹp trai!”
“Sau đó cậu được cứu?” An Nhu tò mò ngước mắt lên.
An Lâm cảm thấy tiếc nuối: “Không, bàn tay vàng tôi viết cho Long Ngạo Thiên quá ghê gớm, biên tập bị đánh cho nôn ra máu.

Tôi ôm chặt lấy chân Long Ngạo Thiên nên anh ta mới không gϊếŧ biên tập.”
“A.” An Nhu thả miếng bít tết đã rán xong vào đĩa, nhanh chóng mở chai rượu vang, bắt đầu làm nước sốt tiêu đen rượu vang.

“Sau này tôi mới biết biên tập vẫn còn giấu sức.

Anh ấy cố ý thua chỉ vì muốn đến được căn cứ của Long Ngạo Thiên để tìm tôi, bởi vì anh ấy đã phát hiện ra ranh giới giữa hai cuốn sách, muốn đưa tôi ra ngoài.” An Lâm gãi đầu: “Nói ra cũng xấu hổ, nhưng sau đó tôi đã dùng “mỹ nhân kế” để khiến cho Long Ngạo Thiên thả lỏng cảnh giác rồi bỏ trốn với biên tập ngay trong đêm, biên tập đưa tôi đến ranh giới, hóa ra chỗ đó là một vách đá!”
“Tình hình lúc đó rất nguy cấp.

Phía trước có vách đá, phía sau là Long Ngạo Thiên dẫn quân đuổi theo.

Tôi có kinh nghiệm xuyên sách, chỉ cần nhắm mắt là nhảy xuống ngay.

Còn biên tập ở phía sau thì hơi sợ độ cao nên có thể là đến muộn hơn chút.”
An Nhu gật đầu, đổ nước sốt đã nấu xong lên miếng bít tết, cắt một quả cà chua bi, miễn cưỡng làm đồ trang trí.
“Ngon quá! Tôi sắp chết đói rồi!” An Lâm nóng lòng cầm cái đĩa, ngửi thấy mùi thơm của miếng bít tết như được rót vào linh hồn, mắt sắp trợn trắng đến nơi.
Nhìn An Lâm ăn như hổ đói, An Nhu không khỏi nở nụ cười, trong mắt hiện lên vẻ hoài niệm.
Lâu rồi không gặp tên này, thật sự rất nhớ cậu ấy.
“Trước khi nhảy xuống vách núi, người mà tôi nghĩ đến là cậu, còn nghĩ đến chuyện không biết có quần áo để mặc không, không ngờ lại vào thẳng tủ đồ của cậu.

Không biết lúc tới tôi bị va đầu vào cái gì mà đột nhiên bất tỉnh.”An Lâm ăn xong miếng bít tết thì buồn bực sờ đầu.
An Nhu im lặng một lúc rồi không tự chủ nhìn sang chỗ khác, chuyển chủ đê.
“Cậu no chưa?”
“Rồi.” An Lâm xoa bụng, trông thì có vẻ là chưa no hẳn.
“Biên tập của cậu có thể không đến đây ngay được, cho nên tôi cũng chiến miếng còn lại cho cậu luôn nhé.” An Nhu đứng dậy đi vào bếp, trong lòng hơi chột dạ.
“Đồng hương, cậu thật tốt.” An Lâm cảm động nước mắt rưng rưng: “Cậu mãi mãi là anh em tốt của tôi.”
An Nhu chột dạ không dám nói gì.
Sáng sớm hôm sau, An Nhu giới thiệu An Lâm với hai đứa con, hai đứa bé chớp mắt đôi mắt to tò mò nhìn An Lâm.
“Ồ, tôi còn chưa có quà cho hai đứa nó nữa.” An Lâm cảm thấy hơi xấu hổ.
An Nhu mang ra cái di động của An Lâm: “Cậu còn nhớ cái này không?”
An Lâm chớp mắt giả vờ mất trí nhớ: “Ừm, đây là điện thoại di động của ai thế?”
Sau một năm rưỡi, điện thoại vẫn có thể sạc điện dùng tiếp.
An Nhu mở video, đối mặt với An Lâm.

“An Nhu, chắc là cậu đúng không?” An Lâm trong video cười rạng rỡ: “Nếu cậu xem được video này.”
An Lâm nhìn đoạn video mình từng quay lại, lập tức xấu hổ, nhanh chóng bước lên trước che cái điện thoại đi rồi hạ giọng nói.
“Anh em tốt, trước mặt trẻ con cho tôi tí mặt mũi đi!”
An Nhu nhướng mày, kéo đến đoạn cuối của video thì giọng nói An Lâm liền truyền ra từ bên trong.
“Còn nữa, nếu cậu đã lấy được điện thoại di động của tôi thì có thể giúp tôi trả lãi không? Tôi nghe nói là bây giờ còn chưa trả tiền thẻ tín dụng.

Tôi không muốn một ngày nào đó mình quay lại mà phải đối mặt với chủ nợ đâu.

Làm ơn nhé, tôi yêu cậu!"
“Xin chào.” An Nhu nhìn An Lâm: “Giới thiệu một tí nhé, hiện tại tôi là chủ nợ của cậu đấy.”
Gây chuyện thì sớm muộn gì cũng phải trả lại.
“Hu hu hu.” An Lâm tỏ vẻ tủi thân vô cùng: “Chủ nợ, giờ người ta không có tiền thì phải làm sao bây giờ?”
“Trả nợ bằng người đi.” An Nhu mặt không có biểu cảm.
“Tại sao...!ngay cả cậu cũng thèm muốn cơ thể tôi.” An Lâm không thể tin nổi, vung tay lên ôm chặt lấy mình: “Đừng mê muội tôi được không?”
An Nhu nín cười: “Trả bằng người có nghĩa là cậu là cậu ruột thì phải trả lại cái lỗi không làm bạn với cháu trai cháu gái.

Cậu đi lâu như vậy đám trẻ cũng quên mất rồi.”
“Làm tôi sợ chết khϊếp.” An Lâm lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Tôi đã bảo mà, sao cậu lại thèm muốn cơ thể tôi được, rất có thể là tôi bị tên Long Ngạo Thiên kia dọa cho ngu người rồi!”
An Lâm quay đầu, thấy hai đứa bé đang không nói lời nào: “Chào các con, để cậu giới thiệu một tí nhé, cậu là người cậu đẹp trai ngời ngời của các con đây.

Chúng ta đã gặp nhau trước đây rồi, nhưng khi đó hai con còn quá nhỏ nên chắc hẳn là đã quên cậu.

Bây giờ chúng ta làm quen với nhau một lần nữa nhé.”
“Thím Phương, thím Dương, hai thím đi nghỉ ngơi đi ạ.” An Nhu mỉm cười nhìn hai người, ngồi bên cạnh An Lâm, nhìn cậu ấy không ngừng thao thao bất tuyệt khoác lác linh tinh, hai nhóc con đều mở to mắt tò mò nhìn thẳng vào người cậu xa lạ trước mặt.
“Tuy cậu rất lợi hại, nhưng đầu tháng các con tuyệt đối không được cắt tóc nhé.” An Lâm khoanh chân ngồi ở trước mặt hai đứa bé, vẻ mặt nghiêm túc: “Cậu của các con giờ tiếc mạng lắm đấy.”
Tác giả có lời muốn nói:
An Lâm (đầy phẫn nộ): Xin đừng yêu anh đó nha, anh chỉ là một truyền thuyết thôi...
Tác giả (quay đầu đi): Oẹ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận