Sau Khi Sống Lại Ngày Nào Cũng Vả Mặt Trà Xanh Cặn Bã

Không nói đến thì thôi, nhắc đến chuyện thua cược phải xin lỗi, thái độ ngạo mạn của Niên Tuyết Kỳ liền biến mất, thay vào đó là gương mặt sượng ngắt của cô ta. Cứ nghĩ Cố Tuyết sẽ không mang chuyện này ra nói nữa, nhưng thì ra không phải là cô ấy không nói mà là chờ cơ hội để vả mặt cô ta.

“Dám cá cược thì dám chịu phạt. Tuyết Kỳ, vì tối qua tôi không muốn bà thêm buồn nên mới không đả động gì đến cô, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua chuyện đó nhé! Con người tôi ân oán rõ ràng, chuyện gì cũng phải đâu ra đó!”

Cố Tuyết cầm lấy phần ăn sáng của mình để đến trước mặt của Niên Tuyết Kỳ, rồi lấy phần ăn của cô ta để lại chỗ mình nói tiếp: “Phần ăn sáng tôi chuẩn bị vốn không có vấn đề gì, để chứng minh tôi không chột dạ, tôi sẵn sàng đổi bữa sáng với cô. Nếu cô vẫn không tin thì có thể tìm bất kì người giúp việc nào trong nhà để đối chất, còn nếu cô vẫn cho rằng tôi mua chuộc họ thì tùy cô thôi. Đối với việc này tôi sẽ không giải thích nữa. Còn về phần xin lỗi của cô, tôi sẽ từ từ tính.”

Cô Tuyết cũng hướng về phía bà cụ Niên đang ăn sáng tiếp tục: “Cháu xin lỗi, cháu lại khiến bà và bố mẹ không ăn ngon nữa rồi. Về chuyện của Tuyết Kỳ, chắc chắn cháu sẽ tìm ra thủ phạm!”

“Ừm, tiếp tục ăn sáng đi!” Bà cụ Niên chậm rãi nói tiếp: “Phần ăn đó không ăn được nữa, quản gia, mau đổi phần ăn khác cho mợ hai đi!”

“Bà, bà đổi phần ăn khác cho chị ta làm gì chứ? Cứ để chị ta ăn đi, để chị ta biết con vừa nếm phải thứ gì nữa chứ? Bà đừng để chị ta dùng mấy lời giả tạo lừa gạt. Chị ta khônh có ý tốt gì với nhà họ Niên của chúng ta đâu!”

Niên Tuyết Kỳ cố chấp nói.

“Đúng sai vẫn chưa làm rõ, con la hét cái gì? Ngồi xuống ăn sáng đi!”

Bà cụ Niên lạnh giọng.

Trong ngôi nhà này, bà cụ vẫn còn có uy quyền lắm, mặc dù tuổi đã cao và không còn quản nhiều chuyện nữa, nhưng lơig nố của bà vẫn khiến người khác phải e dè khiếp sợ.

Niên Tuyết Kỳ từ nhỏ đến lớn có thể ngang ngược bướng bỉnh với ông bà Niên, nhưng tuyệt đối không dám tỏ thái độ cao ngạo trước mặt bà nội.

Nghe thấy bà cụ Niên vì Cố Tuyết mà chỉ trích mình, Niên Tuyết Kỳ muốn nói tiếp, nhưng lại sợ càng chọc giận bà cụ Niên nhiều hơn nên đành ôm cục tức ngồi xuống ăn sáng.

Từ Châu cũng mang một bữa sáng khác lên cho Cố Tuyết, hiển nhiên là phần ăn này không có vấn đề gì, tất cả mọi người tiếp tục dùng bữa.

(…)

Tập đoàn Niên Thị đầu tư ngành giải trí với quy mô lớn, công ty con - Bạch Hiên rất phát đạt. Đây cũng là công ty lớn nhất trong giới, hầu hết các nghệ sĩ đầu quân về đây đều là người có tiếng tăm lừng lẫy.

Vì Cố Tuyết đã kết hôn với Niên Bác Văn nên có nhiều tài nguyên ưu đãi, tuy nhiên, số tài nguyên này chưa bao giờ đến tay cô, mà nó được chuyển qua cho Cố Nguyệt Sương và Trần Yến Nhi, chính vì vậy dù vào nghề đã lâu, nhưng Cố Tuyết vẫn lận đận ở tuyến mười tám.

Kiếp trước Cố Tuyết không để mắt đến các tài nguyên này, nhưng kiếp này tuyệt đối không nhường cho ai nữa cả.

“Cô vừa nói gì? Nói lại tôi nghe xem?”

Người quản lý Trương Ly cười nhạo hỏi.

Cô ta là một trong các quản lý có tiếng của Bạch Hiên, những nghệ sĩ nào từng qua tay cô ta rèn dũa đều thành danh nổi tiếng. Vì vậy mà Niên Bác Văn đã chỉ đạo trực tiếp cô ta dẫn dắt Cố Tuyết, điều này khiến Trương Ly vô cùng bất mãn.

“Tôi nói, tài nguyên của Bác Văn sắp xếp cho tôi, tôi mong chị mau chóng trả lại!”

Cố Tuyết nghiêm túc nói.

Cô nhìn thẳng vào Trương Ly lạnh nhạt, con người này cũng chẳng tốt lành gì, cô ta chấp nhận cô, nhưng lúc nào cũng xem thường khinh rẻ.

“Chẳng phải cô luôn nói mình không cần đồ bố thí à? Bây giờ sao tự nhiên lại muốn lấy đồ bố thí đó vậy? Cô nghĩ cô là ai? Cô không cần thì tôi đã đem cho người khác hết rồi. Không còn phần của cô nữa đâu!”

Trương Ly hống hách đáp.

“Bác Văn cho tôi rất nhiều tài nguyên, chứ không phải chỉ có một hai cái. Tôi đã xem qua các tài nguyên đó rồi, hiện giờ Cố Nguyệt Sương và Trần Yến Nhi vẫn chỉ nhận được hai ba phần, số còn lại vẫn còn nằm trong tay cô. Nếu cô không trả lạo thì đừng trách tôi đem chuyện này nói với Bác Văn.”

Cố Tuyết cười cợt nói.

“Cô đừng tưởng cô uy hiếp tôi thì tôi sẽ sợ cô. Tài nguyên của cô đừng nói là hiện tại, dù là tương lai thì tôi cũng không bao giờ đưa cho cô. Cô là cái thá gì chứ? Cưới được tổng giám đốc Niên là ngon lắm sao? Tôi khinh, loại người như cô nên sớm cút khỏi ngành giải trí mới phải.”

Trương Ly xem thường.

Hôm trước cô ta đã nghe chuyện của Trình Lạc, mặc dù không biết vì sao Cố Tuyết dùng đến chỗ dựa của mình, nhưng vậy thì sao chứ? Cô ta so vơi Trình Lạc có giá trị hơn nhiều, chắc chắn dù Niên Bác Văn cô ta chèn ép Cố Tuyết thì cùng lắm là đổi người đại diện khác thôi. Mà tất cả người đại diện trong công ty này đã chướng mắt Cố Tuyết từ lâu, bất kì ai nhận cô ta đều cũng sẽ tranh thủ mang tài nguyên cho nghệ sĩ khác.

“Bạch Hiên có kiểu người như cô mới cần phải cút khỏi làng giải trí. Cô lấy tài nguyên của tôi cho người khác thì cứ chờ xem Cố Nguyệt Sương và Trần Yến Nhi có thể tiếp tục nuốt trôi chúng không nhé! Tôi không phải Cố Tuyết của lúc trước mà cô muốn khi dễ thế nào cũng được đâu.”

Cố Tuyết lạnh nhạt nói xong thì rời khỏi văn phòng của Trương Ly, đằng sau cánh cửa đã đóng kín, Trương Ly vẫn đang cười cợt và không hề để tâm thái độ bất mãn của Cố Tuyết đối với mình.

Bên ngoài, Cố Tuyết vừa đi đến ngã rẽ hành lan liền đụng phải Trần Yến Nhi và trợ lý của cô ta.

“A, Cố Tuyết, gặp cô đúng lúc quá, tôi đang muốn cảm ơn cô vì đã nhường cho tôi nhiều tài nguyên. Làm vợ của tổng giám đốc như cô sướng thật, tài nguyên bao la, nhiều vô số kể, không như tôi phải chật vật tìm kiếm từng tài nguyên một.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui