Sau Khi Sống Lại Ngày Nào Cũng Vả Mặt Trà Xanh Cặn Bã

Cố Tuyết có quá nhiều chuyện bất ngờ khiến Lâm Nhã Thi bị xịt keo cứng ngắt. Vốn dĩ cô ta muốn vịnh vào cái danh đệ tử của Trác Lãm khiến Cố Tuyết trầm trồ, ngưỡng mộ, tuy nhiên, có nằm mơ Lâm Nhã Thi cũng chưa từng nghĩ đến việc Cố Tuyết và sư phục của cô ta quen biết nhau. Không chỉ vậy, Trác Lãm còn đưa danh thiếp và mời cô ấy đến hội quán để trao đổi.

Phải biết Trác Lãm là đại sư thư pháp danh tiếng lẫy lừng, không phải ai cũng có thể làm quen.

Do đó, Lâm Nhã Thi càng ghi hận Cố Tuyết vì lúc nào cũng nổi trội.

Lúc Cố Tuyết xuất viện đã là cuối tuần, vì vậy cô cùng Niên Bác Văn, và Lâm Nhã Thi đã đến tìm Trác Lãm.

Mỗi khi trông thấy Niên Bác Văn, hai mắt Lâm Nhã Thi lại tỏa sáng.

“Haha, hôm nay hiếm có thật nha, không ngờ Tiểu Tuyết lại cùng Bác Văn và Thi Thi đến thăm ông già này. Sau cái hôm ở buổi tiệc, ta còn tưởng cháu đã quên ông già nhàm chán này rồi chứ!”

Trác Lãm cười ha hả nói.

Thái độ vui mừng của ông ấy khi gặp Cố Tuyết, khiến Lâm Nhã Thi siết chặt tay lại thành nắm đấm.

“Sao cháu có thể quên bác được ạ. Do cháu có nhiều chuyện phải xử lý nên không thể đến tìm bác. Cháu và cô Lâm tình cờ có quen biết, lại biết cô ấy là đệ tử của bác nên bọn cháu hẹn nhau cùng đến đây, như vậy mới đông vui, làm giảm đi bầu không khí tẻ nhạt bác hay nói đó!”

Cố Tuyết vui vẻ đáp.

“Đúng là các cháu đến thì không còn tẻ nhạt nữa. Nào, cùng vào trong đi, ta mới sưu tầm được mấy bức thư pháp đẹp lắm.”

Trác Lãm hào hứng.

Ông đưa ba người Cố Tuyết vào nhà, trên bàn trà phòng khách có rất nhiều cuộn giấy được xếp ngay ngắn, vài người trong hội quán đang mở ra xem để đán giá chúng, nhìn thấy mấy người họ đến, những người đang tập trung làm việc cũng dừng tay.

“Thi Thi, đã lâu không gặp, em vẫn khỏe chứ?”

Một trong số họ - Từ Kiến Quốc vui mừng phấn khích, ôm chầm lấy Lâm Nhã Thi.

Hắn cũng là một trong những đồ đệ của Trác Lãm, là sư huynh của cô ta.

“Em vẫn khỏe, sư huynh, lâu rồi không gặp. Giới thiệu với anh hai người bạn của em. Đây là Cố Tuyết và Bác Văn, hôm nay họ cùng em đến thăm sư phụ đó!”

Lâm Nhã Thi mỉm cười giới thiệu.

Từ Kiến Quốc nhìn về phía sau của Lâm Nhã Thi, hắn nhận ra hai người này. Đây là cặp vợ chồng có nhiều tai tiếng.

Hắn không thường xuyên lên mạng, nhưng cũng biết mấy chuyện nhốn nháo lúc trước của Cố Tuyết, vì vậy ấn tượng của Từ Kiến Quốc dành cho cô ấy không mấy tốt đẹp. Còn về phần Niên Bác Văn, hắn biết tên ấy là người Lâm Nhã Thi luôn nhung nhớ.

“Xin chào, tôi tên Từ Kiến Quốc, sư huynh của Thi Thi, rất vui được làm quen… với tổng giám đốc Niên.” Hắn dừng lại mấy giây mới miễn cưỡng nói tiếp: “Và mợ hai Niên nữa.”

Biểu hiện của Từ Kiến Quốc khiến Trác Lãm chau mày, còn Lâm Nhã Thi thì cươig thầm trong bụng.

“Xin chào, rất vui được làm quen.”

Niên Bác Văn lịch sự đáp lại.

Sau khi bắt tay hắn lấy khăn giấy trong túi quần lau tay mấy lượt. Đối với người xem thường vợ hắn, thì hắn cũng không khách sáo gì mà đáp trả.

Bầu không khí thoáng chốc chùn xuống rấy nhiều.

“Sư huynh, tổng giám đốc Niên có bệnh sạch sẽ, anh đừng để ý nhé!”

Lâm Nhã Thi cười ngọt nói.

Từ Kiến Quốc vốn định nói “không sao”, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng đã nghe Niên Bác Văn lạnh nhạt lên tiếng:

“Tôi không có bệnh sạch sẽ, có phải cô Lâm nhầm tôi với ai không? Trước giờ thứ gì tôi cũng có thể chạm vào, ngoại trừ đồ dơ bẩn hoặc là mấy người có tâm tư không sạch sẽ, xem thường vợ tôi.”

“Phì!”

Cố Tuyết che miệng cười khúc khích, vừa rồi hình như cô mới nghe âm thanh vả mặt ở đâu đây. Bây giờ chắc Lâm Nhã Thi đang rát mặt lắm.

Cô cũng nhìn qua nét mặt sửng sốt của tên sư huynh họ Từ kia, chắc là hắn không nghĩ chồng cô sẽ không cho hắn mặt mũi trước mặt Trác Lãm.

“Vậy… chắc là mình nhớ lầm rồi! Thật ra trong ký ức của mình luôn tồn tại Niên Bác Văn yêu thích sạch sẽ. Mà bây giờ Niên Bác Văn đã biến mất rồi, không còn giống như lúc trước nữa.”

Lâm Nhã Thi cười buồn đáp.

“Vậy à! Vậy thì cô chế tạo cổ máy thời gian đi tìm người cô diễn tả đi. Chứ tôi không nhớ mình lúc còn nhỏ có bệnh sạch sẽ giống như cô nói. Hóa ra trên đời này cũng có người cùng họ cùng tên, cùng gương mặt với tôi à? Cô Lâm, có phải cô từng ở hành tinh song song không? Tôi nghe nói ngoài vũ trụ có một hành tinh giống trái đất, tất cả những người sống trên đó hoàn toàn giống với chúng ta, tuy nhiên, tính cách lại khác một chút. À, mà hành tinh đó chắc là thay nước biển bằng nước trà xanh nhỉ? Vì vậy mà cô mới có bề ngoài thì xanh tươi đẹp mắt, nhưng bên trong lại đắng chát khó uống phải không?”

Niên Bác Văn nghiêm túc hỏi.

Câu hỏi này của hắn càng làm Cố Tuyết không nhịn được phá lên cười lớn tiếng, còn sắc mặt của Lâm Nhã Thi lại tái xanh, Niên Bác Văn không hề chừa cho cô ta một chút mặt mũi nào trước mặt Trác Lãm.

“Mình… mình không phải… mình… mình muốn nhắc chút chuyện cũ thôi… nếu cậu không thích nghe thì mình xin lỗi nhé…”

Nói xong, Lâm Nhã Thi ôm mặt khóc lóc bỏ đi. Từ Kiến Quốc liếc nhìn Niên Bác Văn một cái rồi vội vàng chạy theo an ủi cô ta.

“Bác Văn, Tiểu Tuyết, hai đứa với Thi Thi không phải bạn bè à? Nhìn mấy đứa giống như đang xem một phim tình cảm tay ba vậy đó!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui