Sau Khi Sống Lại Ngày Nào Cũng Vả Mặt Trà Xanh Cặn Bã

Cố Hải vẫn luôn sợ Diệp Tuyết Hi, vừa nhìn thấy bà ấy ngồi ở sofa phòng khách, hai chân ông ta đã run rẩy xém chút đứng không vững, may mà có Cao Phương bên cạnh đỡ lấy, bằng không Cố Hải đã ngã quỵ xuống sàn, lúc nào ông ta cũng là người chết nhát.

“Bà… bà về nước khi nào vậy…?”

Cố Hải lắp bắp hỏi.

“Vừa mới về đến liền đi gặp ông. Chồng cũ của tôi, ông có thấy tôi đối với ông rất có tình cảm không?”

Diệp Tuyết Hi cười hỏi, mặc dù đang cười nhưng giọng nói của bà ấy lại lạnh băng.

“Có… rất có tình cảm…” Cố Hải lau mồ hôi nói: “Bà tìm tôi có việc gì vậy…”

“Không có việc thì không thể tìm ông à? Tìm ông hàn huyên chuyện cũ không được sao?” Diệp Tuyết Hi vừa nói vừa nhìn quanh một vòng phòng khách: “Tôi nhớ lúc mình rời đi ở đây toàn trang trí đồ sang trọng, ông bán con gái rồi khônh phải nên có nhiều tiền hơn để sống xa hoa sao? Lẽ nào tiền sính lễ từ nhà họ Niên không đủ ông dùng, khiến ông phải bán hết đồ quý giá lấy tiền tiêu vặt hả?”

“Không… không phải… thật ra là gần đây tôi hơi kẹt…”

“Ông kẹt? Ông là chủ tịch tập đoàn Cố Thị, lợi nhuận phần trăm hàng tháng lên tới mấy chục tỉ mà ông vẫn bảo là kẹt à? Tôi nói này Cao Phương, lúc trước cô làm thư ký cho ông ta mà, bây giờ lại đang giữ chức Giám đốc tài chính, cô nên biết sắp xếp mọi thứ, giúp ông ấy chi tiêu hợp lý chứ? Sao cô có thể để ông ta tiêu tiền hoang phí vậy được? Lỡ như ông ta dunhf số tiền đó nuô vợ bé bên ngoài thì sao? Giống như năm đó ông ta lén nuôi mẹ con cô vậy đó. Cô là người từng trãi nên phải biết đề phòng mấy chuyện này đúng không? Cô thật là…”

Diệp Tuyết Hi vừa nói vừa thơt dài, đồng thời cũng châm chọc Cao Phương đỏ mặt tía tai.

Ai chẳng biết ngày xưa Cao Phương là vợ bé, lại dựa vào đàn ông làm bằng cấp giả vào Cố Thị, từ thư ký lên giám đốc tài chính, đủ thấy bản lĩnh của bà ta không nhỏ. Mấy năm nay cũng nhờ vào vị trí này bà ta và Cố Hải bòn rút rất nhiều tiền của Cố Thị.

Sau khi Cố Thừa Sâm nắm quyền, điều đầu tiên hắn làm là sa thải Cao Phương, đồng thời cũng báo cảnh sát điều tra mọi chuyện. Bởi vì cảnh sát vẫn chưa có kết luận nên hai vợ chồng họ vẫn ung dung tự tại.

“… Chuyện đó không thể nào xảy ra đâu… ông ấu không dùng tiền vào việc bao vợ bé đâu…”

Cao Phương cười gượng.

Trước mặt Diệp Tuyết Hi, bà ta không có chút khí thế nào, trái lại lại giống như một tên trộm bị bắt quả tang, không dám ngẩn đầu nhìn mặt ai cả.

“Sao lại không thể? Tôi và cô đều là nhân chứng sống còn gì? Đàn ông mà, ngoại tình một lần sẽ có lần hai. Mà cô lại khônh tài giỏi giống tôi, ly hôn rồi coi chừng cô lại phải lưu lạc phong trần nữa đó.”

Diệp Tuyết Hi sụt sùi thương cảm.

Càng nhắc nhiều về quá khứ, Cao Phương càng muốn lao lên tát Diệp Tuyết Hi mấy cái, nhưng mà bà ta không thể làm vậy, bởi vì từ trước đến giờ, mỗi khi đối diện với bà ấy, Cao Phương luôn là kẻ bại trận đáng thương, không bao giờ ngóc đầu lên được.

Thế cho nên khi Cố Tuyết được giao cho Cố Hải chăm sóc, bà ta mới dồn hết oán hận qua cho cô ấy, rồi thẳng tay hành hạ.

“Đã là chuyện bao nhiêu năm rồi, bà đừng nhắc lại nữa… hiện giờ tôi túng thiếu còn không phải do Tiểu Tuyết gây ra sao? Nó biết tôi và Thừa Sâm đối đầu sống chết, vậy mà nó còn ủng hộ thằng nhóc đó nắm quyền Cố Thị, vừa ngồi vào ghế chỉ tịch, Thừa Sâm đã cắt chức của tôi và bà ấy. Chẳng những vậy còn báo cảnh sát vu oan tôi biễn thủ nữa… bà xem, tôi vất vả nuôi Tiểu Tuyết nhiều năm, cuối cùng nó lại ăn cháo đá bát.”

Cố Hải tỏ ra thương tâm đáp.

Lời lẽ của ông ta khiến Diệp Tuyết Hi xém chút nữa cười lớn. Bản thân ông ta có bao nhiêu bản lĩnh, bà là người biết rõ nhất. Vậy mà người đàn ông không biết xấu hổ còn đổ tội cho con gái bà. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ thấy Cố Tuyết nhiều năm nay chịu bao nhiêu thiệt thòi, thua thiệt.

“Vậy sao? Tiểu Tuyết đối xử với ông tệ thế à? Mà chuyện này cũng đâu thể trách con bé, mấy năm nay các người đối xử với nó thế bào, bây giờ con bé trả lại cho mấy người thôi. Ông còn kêu ca gì nữa? Nếu tôi là Tiểu Tuyết, tôi cam đoan sẽ đá ông ra khỏi Cố Thị khi con bé được mười tám tuổi rồi. Ông và cô ta tưởng mấy chuyện các người làm với Tiểu Tuyết, tôi ở nước ngoài thì không biết sao? Ông lầm rồi đó Cố Hải. Những gì các người làm với con gái tôi, sau này tôi sẽ bắt các người từ từ trả lại. Chuyện bị đá khỏi Cố Thị chỉ là bước đầu thôi, còn nhiều chuyện tôi phải tìm hai người lắm, nhất là chuyện con gái cưng của hai người bày mưu, lừa gạt con gái tôi xém chút ngoại tình. Cố Nguyệt Sương và cái tên họ Lục kia cũng chờ đó đi. Diệp Tuyết Hi này sẽ không để con gái mình bị ai hủy hoại. À, còn nữa, cảnh sát chưa kết tội ông, không có nghĩa là ông thoát tội đâu nhé!”

Diệp Tuyết Hi nói xong thì đứng lên rời khỏi nhà họ Cố, lời cảnh cáo cuối cùng này khiến Cố Hải xanh mặt, ông ta thừa biết bản lĩnh của vợ cũ thế nào. Ngày tháng tốt đẹp đúng là không còn bao lâu nữa.

“Ông bị bà ta dọa thật đấy à? Dựa vào một người nhiều năm không về nước như bà ta, thì bà ta có thể làm gì ông chứ?”

Cao Phương cay cú quát.

“Bà thì biết gì chứ? Bà nghĩ bà ấy không ở đây thì không biết chúng ta đã làm gì sao? Bản lĩnh của Diệp Tuyết Hi không đơn giản như bà nghĩ đâu. Mau lên, bà mau gọi Sương Sương về nhà đi, chúng ta phải đến Thượng Viên tìm mẹ giúp đỡ. Ít nhất khi đối diện với mẹ, bà ấy sẽ nể mặt buông tha cho chúng ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui