===========
Nếu nói rằng, trên thế gian này có một sự việc gây sốc hơn việc " Kỷ Chưởng môn chủ động thu nhận đệ tử ", thì chắc chắn đó phải là " Kỷ Chưởng môn chủ động thu nhận đệ tử, nhưng tiểu cô nương này vậy mà còn cự tuyệt?!!! "
Mọi người: Tiểu cô nương này là đã choáng váng rồi sao???
Ngay cả bản thân Liễu Vân Thư cũng kinh ngạc tới cực điểm, một đôi mắt đào hoa trừng đến cực lớn, thiếu chút nữa rơi xuống đất giống như cây quạt của hắn lúc nãy.
Y tiên đại nhân Liễu Vân Thư là người vui vẻ, thích tận hưởng niềm vui trước mắt, nhưng lúc này trong lòng hắn lại rất bức bách.
Tuy rằng hắn làm y tiên, cũng là tiếng tăm lừng lẫy, vạn người truy phủng, nhưng là hắn rất rõ ràng, Thương Vũ môn dù sao cũng là Tiên môn kiếm tông, tới nơi này người, mười phần thì tám chín phần đều không phải vì hắn mà đến.
Huống chi chưởng môn sư huynh đã phá lệ chủ động mở miệng muốn thu nàng làm đồ đệ, đây là vinh hạnh lớn bao nhiêu a!
Nghĩ vậy, Liễu Vân Thư lặng lẽ quay đầu nhìn Kỷ Lãnh.
Sắc mặt của Kỷ Lãnh rất bình tĩnh, tuy lông mày anh tuấn có nhẹ nhàng cau lại, nhưng không tức giận, cũng không có không vui, chỉ là có một tia nghi hoặc cùng tìm tòi nghiên cứu, phảng phất đọc không hiểu tiểu cô nương trước mắt vì sao phải làm ra quyết định như vậy.
Liễu Vân Thư cân nhắc, chưởng môn sư huynh thành danh từ khi còn trẻ, mười mấy tuổi cũng đã đánh thắng vô số kỳ thủ nổi danh khắp thiên hạ, và trong những năm sư huynh hắn lên làm chưởng môn này lại càng là không người nào dám cả gan ngỗ nghịch.
Đã là rất nhiều năm không ai dám giáp mặt cự tuyệt hắn.
Không nghĩ tới thật vất vả nổi lên lòng coi trọng kỳ tài, dĩ nhiên lại là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình a.
Kỷ Lãnh không phải là người keo kiệt như vậy, hắn tự có kiêu hãnh cùng sự rộng lượng của mình, khẳng định sẽ không vì chút chuyện nhỏ như vậy mà so đo với một tiểu cô nương.
Nhưng cô nương này quả thực đem tình cảnh biến thành rất xấu hổ, điều này làm cho chưởng môn sư huynh từ trước đến nay cao lãnh của hắn làm sao xuống đài đây?
Xem ra chỉ có thể dựa vào ba tấc lưỡi không nát của mình để cứu vớt tình huống ngượng ngùng này!
Liễu Vân Thư cảm thấy mình đang mang sứ mệnh im lặng không lên tiếng nhặt cây quạt vừa rồi rơi trên mặt đất lên, mở nó ra một cách “ Cạch cạch" , chuẩn bị một tư thế đẹp trai nhất, đang định nói hai câu dí dỏm hòa hoãn tình cảnh một chút, thuận tiện thu tiểu cô nương này làm đệ tử của mình, lại để cho nàng hướng chưởng môn chân thành xin lỗi một tiếng, chuyện này coi như là đã đi qua.