Quả nhiên, vẫn là có nữ nhi vẫn là tốt hơn!
Liễu Vân Thư ngồi xuống bên cạnh Hạ Nhất Y, nghiêng người nhìn đĩa điểm tâm trên bàn trà, tò mò nói: " Sư muội làm gì cho sư phụ vậy? Để huynh nếm thử xem nha.
"
Thanh Vũ sư tổ còn đang chìm trong cảm động, đột nhiên nhận ra điểm tâm của mình bị người mơ ước liền nổi giận: " Ngươi không có phần của mình sao? Đúng là phản rồi, dám cướp đồ của sư phụ! "
Thế nhưng, với tính cách của Liễu Vân Thư, hắn đâu để tâm mấy chuyện đó, cứ lấy một cái mà ăn trước đã.
Hắn vươn tay dài, lén lút chôm một cái rồi ném vào miệng.
Thanh Vũ sư tổ lập tức thổi râu trừng mắt, tức giận muốn rút kiếm chém chết hắn: " Ngươi đúng là nghịch đồ bất hiếu, khi sư diệt tổ aaaaa !!! "
Hạ Nhất Y thấy tư thế thầy trò ân đoạn nghĩa tuyệt này, vội vàng ngăn lại: " Được rồi được rồi, sư phụ người đừng nóng giận, con sẽ làm lại điểm tâm cho người.
"
Liễu Vân Thư trốn ở phía sau Hạ Nhất Y, một chút cũng không sợ hãi, một bên nhai đồ ăn trong miệng, một bên còn ở bên kia phàn nàn: " Sư muội a, cái này ta muốn nói ngươi nha.
Ngươi cũng đãi ngộ quá khác biệt đi.
Ngươi làm cho ta cái điểm tâm kia quả thực giống như là đánh đổ cả một lọ đường! Sư phụ cái này rõ ràng là ngọt rất là vừa phải.
Nói đi, ngươi có là phải cố ý hay không? Chính là cố ý khi dễ sư huynh ta? "
" Hừ! Có đồ ăn cho ngươi là tốt rồi, còn bày đặt kén chọn! Y Y, sau này đừng làm cho bọn họ nữa, chỉ làm cho lão phu thôi.
" Thanh Vũ sư tổ nghe Hạ Nhất Y khuyên nhủ vài câu, cuối cùng cũng không giận nữa, nhưng nhìn Liễu Vân Thư vẫn còn vụng trộm ăn mà còn già mồm cãi láo, nhịn không được liền quở trách hắn.
Hạ Nhất Y mỉm cười nhìn Liễu Vân Thư: " Thật sao? Nhưng muội nghĩ là lượng đường muội cho vào vừa đúng khẩu vị của sư huynh mà? "
Liễu Vân Thư chớp chớp đôi mắt đào hoa, nở nụ cười, hỏi: " Lạ nhỉ, sao muội biết khẩu vị của huynh thích ăn ngọt như vậy? "
Hạ Nhất Y cũng cười, đôi mắt màu hổ phách sáng lấp lánh: " Trực giác thôi.
"
Trong lòng nghĩ: Làm đệ tử của huynh suốt một năm, nếu ngay cả khẩu vị của huynh mà muội cũng không biết thì thật đáng chết.
Thanh Vũ sư tổ nhìn hai người này, luôn cảm thấy giữa họ có một loại không khí rất vi diệu.
Kỳ thật, chỉ cần là người tinh ý một chút đều có thể nhận ra.
Thái độ của Hạ Nhất Y đối với Liễu Vân Thư rõ ràng không giống với các sư huynh khác, có một sự quen thuộc như đã biết nhau nhiều năm.
Tuy nhiên, dựa theo cách nói của Hạ Nhất Y là " đắm chìm trong y thuật, không thể tự thoát ra được ", thì việc nàng coi vị danh y nổi tiếng là thần tượng của mình trước đó, đối chiếu với sự gần gũi bây giờ cũng có thể giải thích một cách hợp tình hợp lý.