Sau Khi Sống Lại Ta Đoạt Muội Muội Tu La Tràng


" Vì sao à? " Đôi mắt Hạ Mộng Oánh lóe lên ánh sáng lạ lùng, nàng cười khẽ, tàn nhẫn mà khàn khàn nở nụ cười: " Bởi vì ngươi rất chướng mắt.

"

" Chướng...!mắt? " Hạ Nhất Y không thể tin được.

" Chỉ hai chữ nhẹ nhàng như vậy, ngươi sẽ đặt một người thân đã dùng hết sinh mạng để đối đãi chân thành với ngươi vào chỗ chết sao? "

Ánh mắt Hạ Mộng Oánh trở nên âm trầm lãnh khốc, tiến về phía trước một bước, nhìn chằm chằm vào Hạ Nhất Y: " Mỗi lần ta nhìn thấy khuôn mặt này của ngươi, nghĩ đến trên đời này còn có một người cùng ta chảy dòng máu giống nhau như đúc, ta liền cảm thấy ghê tởm!

Điều hối hận nhất trong đời ta chính là không để ngươi chết từ khi ngươi năm tuổi! "

Nỗi hận và đau đớn cực lớn tràn ngập trong lòng Hạ Nhất Y, đến mức nàng thậm chí không cảm nhận được cơn đau khi 'Hàn Lộ' đâm vào ngực nàng.

Hóa ra lòng biết ơn mà ta đã giữ suốt đời, trong mắt ngươi, lại là điều hối hận nhất trong đời sao?!

" Dù sao hắn cũng không cần máu của ngươi nữa.

Tạm biệt, Hạ Nhất Y.


Ngươi vốn dĩ...!không nên tồn tại trên đời này...!"

.

Hạ Nhất Y cảm thấy mình đã mơ một giấc mộng rất dài.

Từng ly từng tý trong mộng đều đã trở nên mơ hồ, nhưng loại cảm giắc hắc ám mà tuyệt vọng này lại khắc sâu ở sâu trong linh hồn nàng.

Nàng lại còn rộng lượng thiện tâm để cho ta sống sót sao? Hạ Nhất Y tự giễu nghĩ.

Mở mắt ra, xuyên qua những giọt nước mắt còn chưa khô cạn, nàng mơ hồ nhìn thấy trên xà nhà trên đỉnh đầu điêu khắc hoa văn của cây trúc quen thuộc.

Cây Trúc? Biểu tượng của Thương Vũ Môn?

Hạ Nhất Y lập tức bật dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn nhà gỗ đơn sơ, giản dị.

Nơi này là......


Phòng của đệ tử ngoại môn Thương Vũ Môn!

Hạ Nhất Y vô thức đặt tay lên ngực mình.

Không thể nào! Nàng đã bị Thương Vũ Môn trục xuất khỏi sư môn, mà Hạ Mộng Oánh là đệ tử được chưởng môn cưng chiều nhất.

Dù ở lập trường nào, Thương Vũ Môn cũng không có khả năng cứu nàng.

Ơ? Khoan đã? Ta đã ngủ bao lâu rồi?

Hạ Nhất Y nhìn xuống người mình, thấy mình đang mặc một bộ y phục mỏng nhẹ của mùa hè.

Nàng kéo cổ áo ra, chỉ thấy một mảnh da thịt trắng như tuyết bóng loáng.

Hạ Nhất Y sững sờ.

Nàng nhớ rõ nàng đã bị 'Hàn Lộ' của mình đâm lạnh thấu tim.

Cho dù là Y Tiên cũng không có khả năng đem vết thương nghiêm trọng như vậy nhanh như vậy liền trở nên lông tóc không tổn hao gì!

Chuyện quái gì thế này?






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận