===========
" Ta liền không nhìn ngươi.
Ngươi có thể làm gì được ta? "
Kim Điềm Điềm khiếp sợ mở to hai mắt.
Kim Điềm Điềm từ nhỏ đã được phụ mẫu nuông chiều, quả thực chính là cầm trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan.
Từ nhỏ đến lớn chưa ai từng dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với nàng ta! Huống hồ chỉ là một cái người vô danh đến ngày hôm qua vẫn còn không có ai biết tới!
" Ngươi cái đồ không biết sống chết này, dám nói chuyện với ta như vậy?! " Kim Điềm Điềm giận dữ hét: " Ta hỏi ngươi, hôm qua, Kỷ Lãnh ca ca có phải hay không cũng muốn thu ngươi làm đệ tử?! "
Kỷ Lãnh ca ca? Cách gọi này thiếu chút nữa làm cho Hạ Nhất Y "Phốc xuy" cười ra tiếng.
Một bên khóc hô muốn bái Kỷ Lãnh làm sư phụ, một bên còn muốn ngọt ngào ngấy ngấy hô Kỷ Lãnh ca ca, thật sự là tiện nghi gì cũng muốn chiếm, chỗ tốt gì cũng không buông.
Cũng không biết Kỷ Lãnh rốt cuộc có nhận ra muội muội này hay không.
Nhìn bộ dáng nổi trận lôi đình của nàng ta, khóe miệng Hạ Nhất Y nở một nụ cười: " Đúng thì thế nào, không phải thì thế nào? Liên quan gì đến ngươi? "
" Ngươi là kẻ lừa đảo, ngươi đã dùng thủ đoạn gì để lừa gạt Kỷ Lãnh ca ca của ta? " Kim Điềm Điềm trợn mắt, gắt gao nhìn Hạ Nhất Y.
Lừa đảo? Ta đã lừa gì chứ? Hạ Nhất Y thấy người này thật vô lý, đời này lần đầu tiên gặp mặt, liền tùy tiện đổ cho nàng một tội danh, đúng là một con chó điên, tùy tiện loạn cắn người.
" Ta nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi phải nói rõ ràng với ta! "
Hạ Nhất Y cười khẽ một tiếng, thản nhiên đi qua Kim Điềm Điềm: " Sư phụ ta gọi ta đến đại điện gặp các vị chưởng môn, không có thời gian ở chỗ này lãng phí thời gian với ngươi.
"
" Âm mưu của ngươi ta đã biết! Hôm nay ta sẽ vạch trần bộ mặt thật của ngươi! Ngươi không thể kiêu ngạo lâu nữa đâu! "
Hạ Nhất Y dừng bước, ánh mắt chứa đựng sự chế giễu lẫn tò mò, nhìn về phía Kim Điềm Điềm: " Âm mưu? Ta thì có âm mưu gì chứ? "
Nói thật, nàng đã gặp người ngốc, nhưng chưa gặp ai ngốc đến mức này.
Bây giờ nàng còn tò mò hơn, không biết vị đại tiểu thư Kim Điềm Điềm này đã nghĩ ra âm mưu gì về Hạ Nhất Y nàng đây.
" Giống như loại người như ngươi, một người không có gia thế, địa vị, vô danh tiểu tốt, nhỏ bé như hạt bụi, đột nhiên lại trở nên xuất chúng, bay cao.
Nếu không có âm mưu thì làm sao có thể?! "
" Người như ta là thế nào cơ? " Hạ Nhất Y lặp lại lời của Kim Điềm Điềm, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất.